Ngày tháng năm , tuyết rơi rất nhiều. Chạng vạng cuối cùng tuyết cũng ngừng rơi, còn có một vài tia nắng lộ đầu. Ninh Mẫn xuống lầu, cô muốn hít ít không khí, không muốn bị những phiền muộn vây quanh nhưng cô lại mà quên chính mình vẫn đang nguy hiểm.
Vết thương ở chân của cô quá nghiêm trọng nên có thể đi lại được, mặc dù có chút bất tiện, nhưng cô vẫn muốn nhìn cảnh tuyết rơi. Đông viên là một nơi cảnh sắc tuyệt vời, chỉ là tâm tình có chút hỗn loạn nên cảnh sắc mới nhuốm chút muộn phiền.
Cuộc nói chuyện của Đông Đình Phong và Đông Đình Uy hôm trước cô đều nghe thấy, trong đầu cô cũng vô cùng kinh ngạc, cái chết của Lý Hưởng khiến cô vô cùng đau khổ.
Một trưởng bối tốt bụng như vậy nhưng lại vì cô mà chết, sau khi chết đến thi thể cũng không được tôn trọng, không được chôn cất yên nghỉ. Điều này khiến cô cảm thấy chính mình đã gây ra một tội ác không thể nào tha thứ được.
Cô cảm thấy mênh mông mù mịt, đau lòng, nản chí, tinh thần xuống dốc một cách trầm trọng.
Rốt cuộc vẫn còn bao nhiêu người phải chết trong chuyện này nữa?
Cô men theo những lối đi nhỏ trong Đông viên, từ từ dạo bước, đột nhiên cô dừng lại, cô nhìn thấy bên đường là ba búp bê người tuyết: hai lớn, một nhỏ. Đó là kiệt tác của Đông Kỳ và Đông Dạng.
Lớn là của tác phẩm của Đông Dạng, bé là của Đông Kỳ. Đứa trẻ này còn quấn khăn cho búp bê người tuyết, đội mũ, cắm một củ cà rốt vào mũi, và hai viên bi thạch anh làm mắt. Người tuyết này rất sống động cũng rất buồn cười.
Lúc chiều, Đông Kỳ có chụp ảnh với mấy búp bê người tuyết này, sau đó còn chạy lên lầu chỉ vào trong ảnh nói với cô:
“Một là mẹ, một là ba, một là em bé, bọn họ là một gia đình thân thiết. Giống như gia đình chúng ta đúng không, mẹ, mẹ thấy đúng không?”
Cô ngước nhìn, mỉm cười cảm động nhưng cũng thật đau lòng.
Cô làm sao có thể là một thành viên trong gia đình này chứ?
Chẳng qua cô cũng chỉ là người xâm nhập vào gia đình họ và đem lại cho họ những rắc rối mà thôi.
“Chân em vẫn ổn chứ?”
Phía sau đột nhiên truyền đến một giọng nói nhỏ nhẹ khiến cô khẽ thở ra một làn khói trắng, trở lại thực tại.
Cô quay đầu nhìn, Thôi Tán với nét mặt ân cần đang đứng ở đó, hai tay xỏ túi quần, không biết từ lúc nào đã nhìn cô chăm chú. Người đàn ông này mấy hôm nay đều ở Đông gia, chỉ là cô vẫn không nói chuyện với anh ta.
“Vẫn ổn!”
Cô lành nhạt nói, cô rất muốn rời đi, hiện tại, tâm trạng cô rất kém, không muốn nói chuyện.
“Tịnh Tịnh!”
Thôi Tán đuổi theo ngăn cản, anh ta giữ chặt tay cô, làm bộ thở dài một tiếng rồi ôm cô vào lòng:
“Em có biết hôm đó tôi đã sợ hãi như thế nào không? Tôi thật sự sợ em sẽ xảy ra chuyện! Nhưng thật may mắn, em không sao!”
Ngữ khí nghe có vẻ rất chân thành, đây là anh ta thật lòng quan tâm Hàn Tịnh sao?
Cô không muốn biết, hiện tại cô chỉ muốn đẩy người đàn ông này ra. Nhưng không được.
Anh ta siết chặt cô trong vòng tay mình.
“Anh buông tay ra! Đây là Đông gia đó! Tôi không muốn bị người khác chỉ chỉ trỏ trỏ... Anh không biết xấu hổ nhưng tôi thì có!”
Thanh âm lạnh lùng vừa sắc bén, vừa lợi hại, có thể dễ dàng xé rách trái tim con người.
Toàn thân Thôi Tán cứng đờ, từ từ buông lỏng ra để khoảng cách giữa hai người dãn ra, nhưng cánh tay anh ta lại lao đến giữ lấy vai cô không chịu buông, dò xét:
“Hàn Tịnh, tại sao tôi phải xấu hổ, đừng quên, em là người phụ nữ đầu tiên của tôi, tôi là người đàn ông đầu tiên của em. Nếu như không phải Đông Đình Phong chết tiệt đó thì người kết hôn với em sẽ là tôi... Chúng ta đã từng hạnh phúc như vậy... Tại sao em có thể quay đầu làm như tôi là không khí vậy?”
Tinh thần anh ta có chút kích động.
Nỗi thương nhớ với cô hai ngày này thoáng cái đã trở thành sự căm hận, anh ta vừa hận chính mình đã không quên được cô, vẫn quan tâm đến sự sống chết của cô, nhưng anh ta càng hận cô hơn, hận người phụ nữ này đã đối xử lạnh nhạt với anh ta.
Anh ta muốn trở về quá khứ, muốn gặp lại một cô gái nhỏ thích nép vào người anh ta, chứ không giống như bây giờ, cô luôn ngoảnh mặt làm ngơ. Sự khác biệt này khiến anh ta cảm thấy uất ức.
“Thôi Tán, tất cả đã là quá khứ. Trước đây, tôi đã từng nói với anh, tôi và anh, từ nay về sau ngoại trừ có thể có quan hệ luật sư - thân chủ ra thì sẽ không có bất cứ cơ hội nào tái hợp với nhau. Trên thực tế, không phải anh đã bám víu được vào cành cao sao? Ông nội đã nói, sợi hết năm sẽ cho anh và tiểu thư Giang gia đính hôn. Đây mới là người bạn đời của anh. Từ nay về sau, anh có cuộc sống của anh, tôi có con đường của riêng tôi, phiền anh sau này hãy nhớ rõ thân phận của mình: Trước khi tôi và Đông Đình Phong ly hôn thì tôi vẫn là chị dâu của anh, còn sau khi chúng tôi ly hôn thì hai chúng ta cũng chỉ là hai người xa lạ. Thôi Tán, mọi người đều là người hiểu chuyện, những lời nên nói tôi cũng đã nói rất rõ, xin anh hãy có tự trọng, đừng lại vi phạm khiến tôi ghét anh!”
Biểu cảm trên mặt người đàn ông này thật sự rất đau khổ, nhưng cô tuyệt đối không thể mềm lòng, cô phải phân biệt ranh giới rõ ràng để anh ta hiểu.
Cô giơ tay lên, tách từng ngón tay của anh ta ra khỏi vai mình, sau đó quay người muốn trở về phòng. Ánh mắt người đàn ông này đột nhiên trở nên dữ tợn, một lần nữa kéo cô trở lại, hai tay giữ chặt lấy khuôn mặt cô, một nụ hôn bất ngờ không kịp đề phòng đè xuống, anh ta hung hăng cắn lấy môi cô khiến khoang miệng cô lúc này nồng nặc một mùi máu tanh.
Đồ vô sỉ!
Ninh Mẫn kinh hãi trợn tròn mắt, thế nào thì cô cũng chưa từng nghĩ người đàn ông này sẽ cưỡng hôn mình.
Cô giận tím mặt, rất muốn đá bay tên bỉ ổi, hỗn đản này, nhưng một thanh âm băng lãnh đã nhanh hơn cô một bước:
“Hàn Tịnh, Đông Tán, các người đang làm gì vậy? Các người đang làm cái gì vậy? Ban ngày ban mặt mà các người dám ôm ôm ấp áp, tình chàng ý thiếp, như vậy còn ra thể thống gì...”
Đông phu nhân gầm lên giận dữ.
Lúc Ninh Mẫn còn chưa kịp hồi phục tinh thần đã bị một lực kéo ra, sắc mặt Hà Cúc Hoa trắng bệch tức giận nhìn cô chằm chằm, một cái bạt tai hạ xuống, nhưng lại bị một cánh tay khác chặn lại, bởi vì vết thương ở chân nên cô đi lại bất ổn, suýt nữa bị ngã xuống nhưng lại được một cánh tay khác vững vàng đỡ lấy.
Cô xoa xoa cánh môi bị cắn, sắc mặt tái xanh ngẩng đầu nhìn, là Đông Đình Phong đã ngăn cảm mẹ hắn, cũng là hắn giữ lấy cô.
“Mẹ, mẹ bình tĩnh một chút...”
Đông Đình Phong bảo vệ cô, hắn nhìn thấy ánh mắt tức giận của mẫu thân cũng như Thôi Tán đó đang cười khểnh lau đi vết máu còn lưu lại trên cánh môi thì ánh mắt của hắn liền trở lên băng lãnh, đáy mắt còn mang theo vài tia giận hờn.
Bởi vì, hắn nhìn thấy rất rõ, người này căn bản là cố ý.
Vừa nãy, Thôi Tán đã nhìn thấy hai mẹ con hắn đi đến chỗ này, sau đó đột nhiên anh ta lại lôi “Hàn Tịnh” lại hôn xuống.
“Con bảo mẹ làm sao bình tĩnh?”
Nét mặt Hà Cúc Hoa xen lẫn cả sự tức giận và nóng nảy, vốn là bà đối với Hàn Tịnh đã có cách nhìn thay đổi, nhưng hiện tại, nhìn thấy bọn họ trong chính Đông viên dám làm ra loại chuyện mất mặt này thì làm sao bà có thể nhẫn nại được chứ?
“Xin lỗi mẫu thân đại nhân, đây là con và Hàn Tịnh không kìm lòng được...”
Nhìn thấy Hà Cúc Hoa tức giận trong lòng Thôi Tán đột nhiên hiện lên vài tia vui vẻ, khóe môi khẽ nhếch lên, dùng tay vuốt nhẹ cánh môi, mùi vị hôn cô vẫn tuyệt vời như ngày trước, tiếc là anh ta mới lướt qua một chút.
Chỉ là bộ dạng tươi cười mang theo mấy phần tà khí của anh ta lên cao chưa được bao lâu đã bị đông cứng.
Một phút sau, anh ta liên tiếp nhận lấy ba cái bạt tai.
Bặc, bặc, bặc!
Trong Đông viên vắng lẽ không tiếng lặng lúc chạng vạng, ba cái bạt tai vang lên đặc biệt thanh thúy, vang vọng.
“Dám tát tôi sao?”
Người đánh anh ta không phải Hà Cúc Hoa, cũng không phải Đông Đình Phong, mà là Ninh Mẫn. Lúc cô lấy lại tinh thần thì không thể kìm được tức giận, liền hất tay Đông Đình Phong ra, hung hăng đi tới, không hề do dự đánh xuống.
Giây phút này, khuôn mặt cô lạnh lẽo như thu sương, con ngươi giống như hố băng, cánh môi đỏ hồng mở ra quát lên một tiếng:
“Tại sao lại không thể đánh? Thôi Tán, ba cái tát này là để tôi muốn anh rõ một chuyện: tôi và anh đã hoàn toàn ân đoạn nghĩa tuyệt. Hôm nay, tôi trịnh trọng cảnh cáo anh, sau này, nếu anh còn dám làm tôi nhục nhã như vậy thì tôi đây sẽ còn dám đánh anh thêm lần nữa. Hàn Tịnh tôi đây nói được thì làm được! Có người nào không có chút quá khứ cơ chứ? Cứ xem như trước đây là người yêu thì làm sao? Kết hôn rồi còn có thể ly hôn để lấy anh sao, nếu anh còn là đàn ông thì mẹ khiếp, đừng có đứng đó mà khoe khoang văn chương. Tôi không có hứng thú làm quân cờ để anh trả thù đâu, cho nên phiền anh hãy biết tiết chế những dụng ý khiến người khác buồn nôn đó lại cho tôi, đừng có chọc giận đến tôi. Sau năm, Hàn Tịnh tôi đã không còn là miếng thịt mà các người muốn lăn qua lăn lại thế nào cũng được đâu, sau này, xin các người tránh xa tôi một chút, để tôi đi.”
Sắc mặt người đàn ông bị bài xích đó giống như có từng tầng từng tầng xanh xanh, trắng trắng hiện lên, cô xoay người khập khiễng từng bước từng bước đi vào nhà.
Hà Cúc Hoa chết lặng: Nha đầu này, tại sao tính khí lại nóng nảy như vậy? Cô đây là có ý gì? Diễn kịch sao?
Hà Cúc Hoa quan sát: Nếu là vế trước thì cũng còn may, chí ít cô còn chút liêm sỉ, nhưng nếu vế sau thì tâm cơ người phụ nữ này quá đáng sợ.
Chỉ có Đông Đình Phong biết, nha đầu này là tức giận thật sự.
Cô vừa đi vừa lau miệng, không ngừng nhổ nước bọt, từng bước đi khập khiễng, bất ổn khiến cô suýt nữa trượt chân.
Đông Đình Phong nhìn thấy mí mắt đột nhiên nhảy lên.
Cuối cùng lúc lên bậc thang vì trên mặt bậc thang có một lớp tuyết mỏng đọng lại, sau đó bị khí lạnh động cứng thành băng, bước chân cô lại lần nữa chệnh choạng, rồi ngã sấp xuống.
Hắn lao nhanh như bay chạy đến, lúc cô đang vùng vẫy muốn đứng dậy, hắn đỡ lấy cô, không nói hai lời liền ôm ngang lấy hông cô, từ từ đi vào trong nhà.
“Buông tôi ra!”
Cô lạnh giọng kêu lên một tiếng, cơn giận vẫn còn sót lại chưa bình phục hẳn.
“Cô đừng động đậy, vết thương trên vai của ta vẫn chưa khỏi đâu. Đây cũng đâu phải lần một lần hai chúng ta ân ái, cô có thể mượn cơ hội này để trả miếng Thôi Tán một chút. Vậy cớ sao mà không làm?”
Lí do thứ hai giống như có thể khiến cô trú giận!
Được thôi, vậy cô không động đậy, ngoan ngoãn để hắn ôm, cô muốn chọc cho tên Thôi Tán khốn khiếp kia tức chết, nhưng cô lại quên rằng, như vậy là cô đang trao cái quyền thân thiết với mình cho một người đàn ông khác.
Đó là khởi đầu của sự tin tưởng.
Phía sau, sắc mặt Thôi Tán vốn đã trắng bệch, sau khi nhìn thấy cảnh này anh ta càng không thể kìm nổi tức giận, hung hăng siết chặt nắm tay, những gân xanh không ngừng nổi lên, đáy mắt giống như sắp bốc cháy.
Giây phút này, anh ta cảm thấy lồng ngực mình giống như chôn giữ một khối bom, bất cứ lúc này cũng có thể khiến anh ta nổ tung.
Trước mặt anh ta mà cô có thể tự nhiên ôm một người đàn ông khác sao?
Thật nực cười!
Sao có thể cơ chứ!
Về đến phòng, Ninh Mẫn không nói hai lời liền xông thẳng vào nhà tắm, cô đánh răng hết lần này đến lần khác, ra sức dùng sữa rửa mặt chà qua chà lại cánh môi mỏng của mình, cũng không biết cô đã ở đó giằng co với cái mặt mình bao lâu.
Cô hiểu rõ, cô tuyệt đối không thể ở lại Đông gia, loại chuyện này cũng không phải lần đầu tiên cô gặp phải.
Đối diện với chính mình trong gương, cô suy nghĩ một chút rồi quyết định phải lập tức tìm Đông Đình Phong bàn về chuyện ly hôn.
Từ nhà tắm đi ra, cô nghe thấy từ thư phòng truyền đến cuộc điện thoại, hắn đang nói tiếng anh, có lẽ là từ nước ngoài gọi về.
Cô đi tới két sắt lấy ra hai tập tài liệu.
phút sau, bên trong không còn tiếng động nào nữa, có lẽ hắn đã nói chuyện xong, cô hít một hơi thật sâu đi vào thì nhìn thấy hắn đang uống trà.
“Muốn uống một chén trà Ô Long để tĩnh tâm, định thần, quên đi tạp niệm không?”
Trên bàn trà, không biết từ lúc nào đã đặt một bộ dụng cụ trà đạo, có cảm giác chúng rất cổ, nước tràn qua, hắn không đợi cô nói đã ung dung thong thả dùng muỗng múc trà khơi một chút trà Ô Long vào chiếc ấm tử sa tinh xảo mang đậm phong cách cổ xưa.
Cô không cắt ngang sự say sưa của hắn, kiên nhẫn thưởng thức, tựa hồ cô đối với hắn cũng hiểu biết hơn được mấy phần.
Nghệ thuật trà đạo là một hình thức văn hóa, nói chung, người am hiểu trà đạo thường theo đuổi sự sang trọng, mộc mạc.
Cô cũng hiểu trà đạo, bởi vì ông nội cô đối với thứ nghệ thuật này có sự yêu thích đặc biệt nên từ nhỏ cô đã nghiên cứu, tìm hiểu.
Loại trà Đông Đình Phong muốn ngâm là trà Ô Long, đối với loại trà này, có tổng cộng tất cả bước, Đông Đình Phong đã bỏ qua hai bước đầu, còn từ bước thứ ba Ô Long nhập cung nhập thủ, sau đó sẽ là mấy bước: cao sơn lưu thủy, xuân phong phật điện; Ô Long nhập hải, trùng tiển tiên nhan; ngọc dịch hồi hồ, tái chú cam lộ; tường long hành vũ, phượng hoàng điểm đầu; long phượng trình tường, cá chép trở mình; nâng chén mời trà, cúi đầu ngửi trà... Cách biểu diễn của hắn cực kỳ đẹp mắt, động tác tay cũng rất thuần thục tao nhã, nó khiến người khác cảm thấy đây thực sự là nghệ thuật thưởng thức.
Cô yên lặng suy nghĩ: Người như vậy, nếu gặp ông nội cô thì hai người nhất định sẽ có tiếng nói chung!
“Uống xem, mùi vị thế nào?”
Ninh Mẫn nhận lấy, cầm chén trà nhẹ nhàng nhấc lên, chén trà ngửi rất thơm, hương trà thanh mát, lại có thể nhìn thấy rõ màu sắc của nước trà, trong veo, diễm lệ.
Uống một ngụm, hít một hơi nhưng chưa nuốt hẳn, để cho nước trà di chuyển qua lại giữa răng và môi, thứ nước trà âm ấm đó từ từ làm tan biến mọi sự tức giận trong cô, khiến cô thoáng cái cảm giác như mình đã trở về nhà, trong thư phòng của ông nội, cùng ông bình phẩm về trà, nói vài ba câu chuyện phiếm.
“Hơi đắng, nhưng dư vị còn đọng lại thoáng ngọt, rất dễ chịu!” Cô đặt chiếc chén tử sa xuống nói, “Còn có thể hạ hỏa.”
Đông Đình Phong gạt gạt đôi lông mày sắc bén, liếc nhìn cô một cái, cánh môi cô ửng đỏ giống như cười như không.
“Trà nghệ có thể tu thân dưỡng tính. Làm phiền Đông đại thiếu hạ mình pha cho tôi một ấm trà đắt tiền như vậy, nếu tôi không hạ hỏa có lẽ thật áy náy!”
Đột nhiên, cô không muốn tức giận, ngược lại còn muốn cười. Đông Đình Phong này cũng thật kì quái, tận mắt chứng kiến vợ mình bị một người đàn ông khác hôn vậy mà không hề tức giận, hơn nữa còn pha trà giúp cô hạ hỏa. Hắn thật sự quá độ lượng!
Còn cô, cùng trải qua một đêm sinh tử như vậy thì cảm giác ghét bỏ với người đàn ông nãy dường như cũng tan biến vài phần, nên dĩ nhiên có thể bình tâm tĩnh khí trêu chọc hắn. Quan hệ giữa hai người vô hình rút ngắn lại được một khoảng cách lớn.
“Cô có thể vừa mắt thì sự khổ công của ta cũng xem như không uổng phí!” Đông Đình Phong mặt mày khoan khoái, ngữ khí thân thiết, cũng thưởng thức một chén trà,“Cũng không tồi. Đã rất lâu rồi không chơi thứ đồ đắt tiền này.”
Thái độ ấm áp, nét mặt ôn hòa, lúc đối diện với cô có một loại thanh thản rất hiếm thấy, không hề giống như trước đây, băng lãnh, đạm mạc.
Nếu ví người như nước trà thì người này nhàn nhạt tự nhiên, nhẹ nhàng khoan khoái, mỹ vị mười phần. Trà của hắn pha khiến người ta sinh ra cảm giác muốn uống nhiều hơn.
Cô vừa uống mấy ngụm, tâm tình đã chuyển biến tốt đẹp vài phần.
Đây là sức hấp dẫn tiềm ẩn của hắn sao?
Nhưng cô cũng không bị mê hoặc mà quên đi mục đích của mình ngồi ở đây.
“Đông Đình Phong, trà tôi đã uống rồi. Tôi đến đây cũng là để cảm ơn ý tốt của anh, anh không giống như mẹ mình mà nổi đóa với tôi. Nhưng hiện tại chúng ta nên bàn vào chuyện chính.”
Cô đặt tập tài liệu lên mặt bàn rồi đẩy về phía hắn:
“Đây là giấy chuyển nhượng cổ phần của ông nội. Ông nói % cho Đông Kỳ, % cho tôi. Lúc trước, tôi và anh đã có thỏa thuận, chỉ cần tôi có thể lấy được % cổ phần này cho anh thì chúng ta sẽ ly hôn. Đông Đình Phong, anh đã thua rồi, xin hãy kí tên vào đơn ly hôn!”
Một tờ giấy ly hôn khác cũng được đẩy qua chỗ hắn.
Đông Đình Phong cũng không cầm lên, hắn chỉ liếc nhìn, ánh mắt hắn sâu thẳm giống như biển lớn vậy, dưới ánh đèn, từ trong đó cuộn trào một thứ ánh sáng kì dị.
Đối mặt với tình huống như vậy, tình thần hắn vẫn bình tĩnh như cũ, không cầm lên nhìn, chỉ lãnh đạm nói:
“Theo thỏa thuận lúc đầu của chúng ta, số cổ phần này phải chuyển sang dưới tên của tôi. Còn hiện tại cái cô đưa tôi chỉ là số cổ phần. Cái này không phù hợp với thỏa thuận của chúng ta!”
Từ câu này có thể nhìn ra, hắn sớm đã biết Đông Lục Phúc chuyển nhượng số cổ phần này cho Hàn Tịnh và Đông Kỳ.
“Chính xác là không hợp. Nhưng tôi có thể từ bỏ quyền nuôi dưỡng Tiểu Kỳ, và cùng anh làm lại một thỏa thuận mới. Anh nên biết rằng, nếu như toàn bộ số cổ phần này chuyển sang dưới danh nghĩa của anh, thì anh phải từ bỏ quyền giám hộ đối với Tiểu Kỳ. Còn hiện tại, cả “cá” và “tay gấu” anh đều có cả, điều này đối với anh mà nói, không hề thiệt thòi.”
Cô hăng hái dùng lí lẽ để mặc cả với hắn.
Đông Đình Phong đặt chén trà xuống, thư thái tựa lưng vào sô pha, tỉ mỉ đánh giá người phụ nữ thong dong, điềm tĩnh này, cuối cùng kết luận một câu:
“Đột nhiên lúc này ta phát hiện, cô giống như một kho sách vậy, rất thích đàm phán.”
Cô nhếch môi:
“Cảm ơn, nhưng anh đã khen nhầm rồi, tôi chỉ muốn nói sự thật. Trong chuyện này, anh có thể đạt được lợi ích rất lớn, còn tôi cũng đạt được cái mà tôi muốn, như vậy không phải tốt sao?”
“Đúng là không tệ! Ừ, vậy cô nói xem, cô ngoài muốn có được tự do thì còn muốn gì nữa? Ta nghĩ cô sẽ từ bỏ quyền nuôi dưỡng, nên hãy ra một yêu cầu khác đi!”
Đông Đình Phong bất động, thanh sắc mơ hồ mang theo ý cười.
Nụ cười này khiến Ninh Mẫn cau mày, cô cảm thấy có chút quỷ dị.
Cô suy nghĩ một chút mới nói:
“Tôi muốn đi du học. Phiền anh giúp tôi xuất ngoại. Quan trọng là, sau khi tôi xuất cảnh, xin anh hãy xóa sạch hành tung của tôi. Đừng cho bất kỳ người nào, bao gồm cả Kiều Sâm và Thôi Tán biết chỗ tôi ở. Tôi không muốn những ngày tháng sau này lại bị hai người đó quấy rối. Đông Đình Phong, với thực lực của anh, tôi tin chuyện này không hề khó...”
Hắn bình tĩnh liếc nhìn, cũng không có trả lời ngay, trong lòng hắn rất rõ, người phụ nữ này vắt óc ra muốn ly hôn cũng chỉ vì một nguyên nhân, cô muốn bảo vệ mạng sống.
Sau khi trải qua đêm đó, cô vẫn chọn con đường như vậy, tất nhiên là bởi vì cô không hề tin tưởng hắn.
Cho nên cô vẫn khăng khăng dùng cách của chính mình giải quyết vấn đề bị kẻ khác ám sát như vậy.
Hiện tại, nếu muốn can dự vào cuộc sống của cô, thì chỉ có cách duy nhất là đem vận mệnh của hắn và của cô cùng trói buộc với nhau.
Hắn âm thầm suy nghĩ một chút rồi gật đầu:
“Cô muốn ta và Hàn Tịnh ly hôn, điều này không thành vấn đề, ký tên cũng được thôi. Muốn xuất ngoại du học lại càng là chuyện đơn giản. Nhưng trước khi đi, phiền cô hãy nói rõ thân phận của mình một chút, một lần thay “Hàn Tịnh” nói rõ tất cả, sau đó chúng ta nên tranh thủ lúc còn sớm đi đăng ký... Cô yên tâm, cái mà cô muốn, sau khi kết hôn tôi đều nhất nhất thỏa mãn cô! Tuyệt đối không quỵt nợ!”
Nửa câu trước khiến cô thở phào nhẹ nhõm, phát hiện chuyện ly hôn cuối cùng đã kết thúc, tất cả công đức viên mãn, nhưng nửa câu sau lại giống như một khối bom nguyên tử đem toàn bộ sự bình tĩnh của cô nổ tung, cục diện hoàn toàn thay đổi.
Cô nhất thời kinh ngạc, sống lưng cảm thấy tê dại!
Gì, người đàn ông này từ lúc nào đã biết cô là giả?
Hơn nữa còn ôm một suy nghĩ: Muốn cùng cô đăng ký kết hôn!
Đây là trò cười gì không biết?