Năm nay, Hàn Lộ tuổi, cô đã từng yêu qua người đàn ông, đối với cả hai cuộc tình này, kết thúc đều đi vào ngõ cụt.
Người bạn trai đầu tiên là học trưởng của cô, rất tuấn tú, đáng tiếc gia cảnh lại không tốt, ba mẹ chỉ là nhân viên bình thường, không giàu có, nhưng người đàn ông này lại là một người có tài.
Lần đầu tiên, cô dẫn bạn trai về nhà thì bị Triệu Bình Hoa mắng cho té tát:
“Một tên nghèo rớt mùng tơi, con dẫn về nhà không thấy mất mặt sao?”
“Con không đồng ý, kiên quyết không đồng ý.”
“Hàn Lộ, mẹ nói cho con biết, con năm nay mới tuổi, không phải mà sợ lo ế. Không có cách nào gả cho người giống như Đông đại thiếu thì cũng phải kiếm người nào có gia cảnh giàu có mà lấy, nghe chưa?
Con nhìn lại chính mình xem, khuôn mặt xinh đẹp không kém gì nha đầu chết tiết Hàn Tịnh đó, thế nào mà cô ta thì sung sướng được gả vào Đông gia làm phu nhân quyền quý, còn con lại bị mất giá như vậy? Kiếm được bạn trai lại là loại hạ đẳng. Có phải con muốn mẹ tức chết muốn cam lòng không?”
Lúc đó, cô đã bật khóc nói:
“Mẹ, trên đời này có được mấy người tài giỏi và có xuất thân giống như Đông Đình Phong. Chí ít người con dẫn về còn có tiềm năng, mẹ làm gì mà coi người ta không đáng giá một đồng như vậy? Trước mặt người khác, mẹ không thể tôn trọng con một chút sao?”
“Pì, tiềm năng cái con khỉ? Cậu ta có thể cho con nhà, cho con xe đẹp sao? Cậu ta có thể cho con trang sức châu báu sao? Cậu ta có thể cho con cuộc sống sung túc sao?”
“Trên đời này, có mấy người có thể cho nữ nhân nhà lầu, xe hơi, mẹ đừng có giống như con buôn như vậy được không?”
“Cái gì mà con buôn? Đây là hiện thực xã hội, tiểu tử kia không có, Đông gia có, Đông gia có đàn ông… Nếu con không thể gả vào làm Đông phu nhân, mẹ sẽ không còn mang họ Triệu nữa…”
Triệu Bình Phương đã từng thề như vậy, bà ta muốn con gái được gả vào gia đình giàu có.
Năm đầu tiên Hàn Tịnh gả vào Đông gia, gia đình ba người bọn họ đã đến Đông gia lại mặt. Triệu Bình Phương đối với sự xa hoa của Đông gia thật sự mê thích, bà ta chỉ hận một nỗi không thể dọn vào đó ở. Vì đạt được một tiêu này, bà ta thỉnh thoảng lại gọi điện cho Hàn Tịnh, giật dây nhờ cô hỗ trợ.
Lúc đó, Triệu Bình Phương đã nhìn trúng đứa cháu thứ hai của Đông gia – Đông Đình Uy, tướng mạo rất đẹp trai, lại rất lễ độ. Không giống như Đông Đình Phong, không bao giờ xem mẹ con bà ta ra gì.
Sau này, Triệu Bình Phương thấy Hàn Tịnh không chịu giúp đỡ, lại thấy Hàn Lộ dẫn một bạn trai vô dụng về nhà, nên bà ta quyết định chạy đến cầu thân, kết quả bị Đông Đình Uy xua đuổi, còn khiến mẹ con bà ta mất mặt:
“Cái gì? Muốn đem con gái bà gả cho tôi? Xin hỏi, bà thông gia, đầu bà có bị ngấm nước hay không? Một Hàn Tịnh đã đủ hủy diệt anh Phong của chúng tôi, bây giờ các người lại còn vác mặt đến Đông gia xin nhét thêm cái tai họa cho tôi! Hứ, cút nhanh tôi!
Tính mạng của Hàn Trùng có đáng giá nhưng cũng không đến mức con cháu Đông gia chúng tôi phải nối tiếp nhau bồi thường bằng chuyện chung thân đại sự như vậy.
Không phải anh Phong có hiếu, không muốn làm ông nội tức giận, chứ không, làm sao Hàn Tịnh có đủ tư cách để vào được Đông gia?
Cút… Lập tức cút cho tôi, tất cả các người cút khỏi Đông viên cho tôi… Báo cho gác cửa, từ nay về sau, ai cũng không thể để cho ba người này vào. Ai dám để họ vào, kẻ đó cũng cút luôn đi.
Cái gì, phu nhân đại thiếu không cho?
Cái này dễ thôi, nếu như chị dâu hỏi tới thì cứ nói chuyện này là do ta dặn dò. Đông gia không chấp nhận loại quạ đen này đến cầu thân…”
Đông nhị thiếu nhìn ôn nhu, ít ai có thể nhìn ra được tính tình nóng nảy của anh ta.
Sau này, Hàn Tịnh bị bệnh được đưa đến Hoa Châu, luật sư của Đông gia chuyển đến Hàn gia một câu: Đừng quay lại Đông gia, phí bồi thường nên có, Đông gia sẽ chuyển qua ngân hàng cho các người.
Lý do là: Vì bọn họ xuất hiện, lần nữa khiến tâm tình đại thiếu phu nhân thất thường, cầncách ly, ít tiếp xúc với người ngoài.
Kể từ lúc đó, Triệu Bình Phương có đến Đông viên mấy lần nhưng đều bị từ chối, khiến bọn họ không còn cơ hội vào làm khách nữa.
Có câu như vậy: Từ nghèo túng đến xa xỉ thì dễ, nhưng từ xa xỉ đến nghèo túng lại khó.
Nhìn qua nhà tổ Đông gia rộng lớn đó liền biết các vị Đông gia phong độ, nhẹ nhàng; lại nhìn thấy khu nhà trọ nhỏ hẹp của mình, đối mặt với người đàn ông bên cạnh, một góc tiền cũng phải chi li tính toán. Đều là người, tại sao lại có sự chênh lệch lớn như vậy.
Người bạn trai đầu tiên cũng bởi vì sự so sánh này mà thất bại.
Bạn trai thứ hai là người cô mới quen năm trước, do thân thiết biết được, mẹ cô tìm người ta nói khoác về mối quan hệ thông gia giữa Hàn gia và Đông gia, vì muốn cùng Đông gia đặt mối quan hệ nên con trai của một vị doanh nhân bất động sản nào đó đã qua lại với cô.
Bắt đầu rất tốt, sau đó, người đàn ông này mấy lần nói với cô muốn gặp mặt Đông Đình Phong, mọi người cũng trao đổi thân thiết, nhưng tất cả đều bị cô từ chối.
Cuối cùng cô thẳng thắn hỏi anh ta: “Nếu như tôi không phải em vợ của Đông Đình Phong thì anh sẽ làm gì? Có phải sẽ không bám lấy tôi đúng không?”
Người kia nhìn cô cười nhạt: “Tôi chỉ biết các người đang gạt tôi. Lấy ra mấy tấm cảnh chụp chung với Đông lão gia ở Đông viên thì nghĩ rằng chính mình là thông gia của Đông gia, cũng không biết soi gương lại chính mình có cái phẩm cách đó không?”
Mối quan hệ này đến đó xem như kết thúc.
“Cao không tới, thấp không thông” chính là tâm trạng của cô lúc này, và cũng là tình trạng công việc của cô.
Trên đờia, không thể so sánh, vừa so sánh liền cảm thấy khập khiễng.
Còn cuộc đời cô, bởi vì luôn bị so sánh với Hàn Tịnh nên cô luôn có cảm thấy bị một chiếc thòng lọng đặt ở cổ, chỉ cần quay đầu nhìn lại liền bị sít chặt cho đến chết.
Bất luận là trên mạng hay là báo chí, ti vi, thỉnh thoảng sẽ xuất hiện hình ảnh của Đông Đình Phong, nhưng người đàn ông được vô số phụ nữ khao khát ngưỡng mộ mà cô gọi làanh rể đó đến nay chưa từng gặp.
Cho đến sáng này, cô nhận được một cú điện thoại, một giọng nói lãnh bạc từ trong điện thoại truyền đến:
“Hàn Lộ? Đúng không?”
“Đúng vậy, anh là?”
“Đông Đình Phong.”
Cô ngẩn ngơ một lúc lâu vẫnchưa hồi phục lại tinh thần.
Người đàn ông đó lại lãnh đạm nói tiếp:
“Em trai cô Hàn Thuần bị người ta đánh bị thương, hiện tại đang ở bệnh viện Mai Loan. Hôm nay sẽ làm phẫu thuật mổ não. Do cần người nhà kí tên nên cô hãy cùng đưa mẹ mình đến bệnh viện để tiến hành thủ thục phẫu thuật.”
Ở nghĩa trang, Hàn Tịnh đi lên chiếc xe đó, vệ sĩ của Đông gia đã đuổi theo, mà Hàn Thuần lại bám theo xe của Đông gia cùng đuổi theo, sau đó không có trở về.
Cô và mẹ đã gọi điện hỏi rất nhiều người, họ đều nói không có đi cùng Hàn Thuần, sau đó cô cũng đã thử gọi điện cho đám xã hội đen đó, nhưng không được, bọn họ lại không dám đến Đông gia, Đông phu nhân bị bọn họ dắt đi, chuyện này… không được…
Đêm hôm kia, ngày hôm qua, bất luận là Hàn Tịnh hay là Hàn Thuần đều không có bất kỳ tin tức nào, vì vậy bọn họ đã rất đau đầu, nhưng không ngờ, lúc nhận được điện thoại của Đông Đình Phong, nó không những không khiến họ thở dài nhẹ nhõm mà càng hại họ lo lắng tột cùng.
Đến bệnh viện, trong phòng làm việc của bác sĩ thực hiện ca phẫu thuật, cuối cùng Hàn Lộ cũng lần đầu tiên được nhìn thấy nhân vật trong truyền thuyết, Đông đại thiếu – Đông Đình Phong, phong thần ngọc lập, dung nhan lạnh lùng, hắn đang nói chuyện với bác sĩ, nhìn thấy bọn họ đến liền gật đầu,rồi lại tiếp tục nói với bác sĩ:
“Người nhà bệnh nhân đã đến! Để họ kí tên đi!”
Bác sĩ lập tức đưa ra tờ giấy đồng ý phẫu thuật, liếc nhìn ánh mắt có chút đờ đẫn của hai mẹ con Hàn Lộ:
“Thủ tục phẫu thuật đã được sắp xếp ổn thoải, mời ký tên!”
“Đây rốt cuộc là chuyện gì? Con trai tôi tại sao lại thành ra như vậy?”Triệu Bình Phong không chịu, “Tôi không ký. Con rể, chuyện này, trước tiên con phải nói rõ với chúng ta chứ!”
Tiếng “con rể” này khiến bác sĩ chủ trì cuộc phẫu thuật có chút ngẩn người: Hiếm có a! Anh ta lập tức ngậm miệng, vẻ mặt muốn xem kịch hay, đứng bên cạnh quan sát.
Đông Đình Phong ư, hắn lạnh lùng nhìn thoáng qua, thực sự có chút bội phục người phụ nữ này, thế nào mà bà ta lại không biết xấu hổ như vậy, nếu không phải nể mặt Hàn Thuần lúc trước liều mạng cứu Tiểu Vũ Mao, thì cái mạng kẻ gọi là “cậu” của con trai hắn này, hắn chẳng thèm để ý:
“Bà không kí, được thôi, vậy cứ để cậu ta hôn mê bất tỉnh như vậy. Nếu biến thành người thực vật, Đông gia chúng tôi sẽ không cho cậu ta một đồng để chữa bệnh!”
“Đừng, đừng, đừng… anh… rể, chúng em ký, nhưng anh hãy giải thích rõ ràng cho emđược không?”
Hàn Lộ vẫn luôn nhanh mồm nhanh miệng, nhưng lúc đối diện với người đàn ông như vậy, đâu ra còn cái gọi là tài ăn nói chứ, cô ta đột nhiên nói lắp hai chữ “anh rể”, mấy chữ sau cũng nói trong tiếngrun rẩy.
Hôm nay cô đã cố tình trang điểm một chút, cô hy vọng có thể lưu lại chút ấn tượng tốt với “anh rể” giàu có, truyền kỳ này. Dù sao, đây cũng là lần đầu tiên trong suốt năm qua bọn họ chính thức gặp nhau.
Cô cảm thấy duy trì quan hệ thông gia này là điều cần thuyết. Chỉ có một bối cảnh tốt mới có thể giúp cô giúp cuộc sống tương lai của cô ta thuận buồng xuôi gió, mọi chuyện đều thuận lợi.
“Rõ ràng?”
Rất đột ngột, người đàn ông này cười một tiếng, nhưng lọt vào mắt Hàn Lộ, nụcười ấy không những không thân thiết, đáng yêu mà còn mang theo tia điện, cánh môi mỏng giương lên, phát ra mấy tia âm khí, khiến người ta sợ hãi lùi lại về phía sau, tim đập liên hồi giống như đánh trống:
“Chính xác, chúng ta nên làm rõ chuyện này. Lấy danh nghĩ cúng tế để dắt phu nhân ta ra ngoài, đưa lên một chiếc xe không rõ lai lịch, sau đó xảy ra tai nạn khiến cô ấy bị bắt cóc, hai vị gây ra chuyện như vậy, nếu xử lí thẳng thừng, thì cả đời này, các người đáng ra nên ngồi ăn cơm tù mới đúng. Về phần giấy đồng ý phẫu thuật này, các người không muốn kí, vậy thì đừng kí, sống chết của Hàn Thuần không có bất cứ liên quan gì với Đông gia chúng tôi…”
Đang lúc nói chuyện, hắn liền cầm tờ giấy đồng ý phẫu thuật xé một nhát làm đôi, rồi nói với bác sĩ đang ngồi đối diện:
“Hôm nay, cuộc phẫu thuật này có thể hủy!”
Nói xong liền đi ra ngoài.
Triệu Bình Phương và Hàn Lộ vì sự tàn độc trong câu nói này mà biến sắc, muốn đuổi theo nhưng lại bị trợ lý của hắn ngăn cản.
Đây là lần đầu tiên Hàn Lộ cảm thấy Đông Đình Phong thật đáng sợ, người đàn ông này hoàn toàn không để lại cho mẹ con cô chút thể diện nào.
“Cũng là, hôn nhân của hắn và Hàn Tịnh vốn không do hắn không chấp nhận, trong tình huống như vậy, hắn làm sao có thể phong độ, có thể khách khí đối với nhà vợ chứ? Sở dĩ phái người đi bảo vệ Hàn Tịnh, chẳng qua cũng chỉ là muốn giữ lại chút thể diện cho Đông gia.” Hàn Lộ nghĩ vậy.
Vì câu nói của Đông Đình Phong, phía bệnh viện không có đưa ra giấy đồng ý phẫu thuật nữa, mặc cho Hàn Thuần có rơi vào hôn mê, hai mẹ con Hàn gia nhất thời sốt ruột giống như ngồi trên chảo rang.
Ninh Mẫn được đưa đến phòng bệnh khoa não bộ, nhìn thấy Triệu Bình Phương và Hàn Lộ tay chân luống cuống đứng canh bên giường bệnh, miệng đang lẩm bẩm cái gì đó, thần sắc cực kỳ không tốt; còn Hàn Thuần đang nằm trên giường, đầu được bao lưới, hoàn toàn không có nhận thức.
Nghe thấy tiếng mở cửa, Triều Bình Phương quay đầu thì nhìn thấy cô đi về, liềnmắng chửi:
“Hàn Tịnh, cái con yêu tinh hại người này, mày xem xem, A Thuần bị mày hại cho hôn mê bất tỉnh đây này! Rốt cuộc mày muốn hại bọn tao đến bao giờ?
Đến gần đây tao mới biết, năm trước, A Thuần là vì mày mà bỏ học, là mày không hỏi han, quan tâm nó, bỏ mặc nó tự sinh tự diệt, mới hủy đi tiền đồ của nó. năm sau, nó vì cứu mày, lại bị người ta đánh thành ra như vậy, mày căn bản là sao chổi của nhà tao mà…”
Trên đời này, có vài người chính là thích cố tình gây sự như vậy, chưa bao giờ xem xét lại chính mình có đúng hay không mà kiểm điểm, lúc nào cũng đổ hết trách nhiệm sang cho người khác.
Đối diện với những tiếng chửi bới giống như người điên của Triệu Bình Phương, cùng với cái tát chuẩn bị đón đầu, Đông Lôi chọn cách khoanh tay đứng nhìn, cô muốn xem xem chị dâu mình, đối diện với loại đàn bà dã man thành tính này có thể làm gì?
Ninh Mẫn không để cô thất vọng, cô cười lạnh một tiếng, vừa kéo vừa đẩy người phụ nữ đang muốn nhào vềphía mình, hạ thủ tuyệt đối không nương tay:
“Triệu Bình Phương, rốt cuộc bà còn thể diện hay không? Chính mình thua kém, chính con mình thua kém lại còn có mặt mũi chạy đến chửi mắng người khác? Chuyện này rốt cuộc ai hại ai? Bà tự rõ nhất… Nếu bà vẫn cảm thấy là tôi hại bà, được thôi, bà đi báo cảnh sát đi, chúng ta có thể lên tòa để phân rõ trắng đen?”
Ninh Mẫn hoàn toàn không chịu thua.
“Mẹ, mẹ đừng như vậy!”
Hàn Lộ lập tức kéo bà mẹ đang khóc lóc của mình ra, lạnh lùng nhìn chị cả đã thay đổi càng ngày càng lạnh nhạt như ngày hôm nay. Hàn Tịnh sớm đã thay đổi, từ sau vụ việc năm trước đó, cô quả nhiên một dao cắt đứt tình chị em này!
Nhớ tới ngày đó, lúcHàn Tịnh sinh Đông Kỳ, cô ta và A Thuần cùng đến thăm cô.
A Thuần muốn ôm cháu, nhưng Hàn Tịnh không cho, còn đoạt lấy đứa trẻ, sắc mặt lạnh lùng như băng nói với A Thuần:
“Đừng động vào, hãy tránh xa nó ra. Cút xa vào. Tôi không muốn nhìn thấy các người… Cút, cút khỏi Đông viên…”
Hôm đó, Hàn Tịnh giống như phát điên đẩy bọn họ ra khỏi bát viên.
Sau đó, A Thuần muốn được Hàn Tịnh quan tâm nên cố ý học kém đi, cố ý đánh nhau, cuối cùng bị đuổi học, nhưng cô vẫn không để ý tới, từ đầu đến cuối không hề gặp cậu. Người phụ nữ này đã hận đến thấu xương Hàn Thuần, người mà cô đã chăm sóc từ nhỏ đến lớn.
“Hàn Tịnh, đừng chấp nhặt với mẹ, mẹ cùng là sốt ruột mới vậy. Hiện tại, việc cấp bách nhất là giúp A Thuần phẫu thuật, nếu chậm trễ, Hàn Tịnh, mặc kệ thế nào, nó cùng là đứa con mà ba thương nhất, nếu có chuyện gì không hay xảy ra với nó, chị có cảm thấy có lỗi với ba không?
Hàn Lộ nói đạo lý với cô.
Ninh Mẫn cau mày, xoay đầu nhìn về phía Trần Tụy:
“Không phải nói sáng nay sẽ làm phẫu thuật sao?”
“Chuyện này… tôi hỏi…”
Trần Tụy gọi một cú điện thoại, sau khi cúp máy nói:
“Bác sĩ Dương nói, chuyện này ngài ấy phải xin chỉ thị của Đông tiên sinh… Vừa nãy, là bà Triệu không chịu ký tên, không thể trách người khác… Hiện tại còn có một cuộc phẫu thuật nữa, của Hàn thuần chỉ có thể đợi!”
“Hiện tại anh ta đang ở đâu?”
“Ở khoa tim mạch! Phòng VIP số !”
Trần Tụy liếc một cái, thấy ánh mắt cô bình thản liền xoay người đi ra.
Nhịp tim Hàn Lộ đột nhiên cân bằng hơn rất nhiều khi nghe xong Đông Đình Phong đang ở khoa tim mạch.
Không lâu trước đây, bệnh viện Mai Loan đã tuyên bố một tin: Kể từ khi bệnh viện Mai Loan được thành lập cho đến nay, đây ca phẫu thuật ghép tim thứ bệnh viện tuyên bố thành công, đồng thời còn chụp ảnh minhhọa và kèm theo ký tên.
Tin tức vừa được thông báo, đám săn ảnh mấy lần chụp được Đông Đình Phong ra vào bệnh viện Mai Loan, có người thậm chí còn chụp được ảnh hắn ngồi canh trước giường bệnh ngủ gà ngủ gật. Ngay sau đó,các báo lần lượt nổ ra các tin:
“Nhân gian vốn có chân tình, ông lớn trốn thương nghiệp cuồng si thức đêm canh bạn gái…”
“Ba Thành đại thiếu Đông Đình Phong ngày đêm đến Mai Loan, tình cảm thân thiết, một lời khó thể nói hết…”
“Bạn gái xinh đẹp ghép tim thành công, cháu dâu trưởng Đông gia sẽ phải nhường ngôi…”
Đông Đình Phong thật sự ưu tú, phụ nữ bình thường sao có thể giữ được hắn?Huống hồ trong lòng Hàn Tịnh lại có người đàn ông khác, đoạn hôn nhân này đã đi đến bước đường cùng, đó cũng không phải chuyện lạ gì.Sớm muộn gì, nha hoàn thái độ phách lối này sẽ từ trên cao bị rơi xuống vực thẳm.
Chỉ cần nghĩ như vậy, tâm tình Hàn Lộ mới có thể thấy có chút vui vẻ.
Cô ta đi theo, rất muốn xem “Hàn Tịnh” bị mắng.
Trong tòa nhà khoa tim mạch, Ninh Mẫn đi thẳng đến phòng số .
Trần Tụy và Đông Lôi đi theo, Hàn Lộ đi ở cuối cùng, nhìn thấy Ninh Mẫn đi vào, bên trong là một căn phòng, cửa không khóa, cái đầu tiên đập vào mắt là một phòng khách nhỏ, cửa phòng khép hờ, có giọng nói truyền ra từ đó.
Đứng lặng ở cửa, Ninh Mẫn nhìn thấy một cảnh rất gai mắt: Đông Đình Phong quay lưng vào cửa, người trên giường bệnh nhào vào lòng hắn, tay của hắn nhẹ nhàng vỗ vào đỉnh đầu cô ta, thật giống như trước đây hắn dùng tay vỗ về cô, không hề khác biệt.
Cùng trong lúc đó, có giọng nói của một nam nhân từ trong truyền ra:
“Cẩn Chi à, An Na là bảo bối trong lòng chúng ta, cả đời ta chỉ có một tâm nguyện chính là nhìn thấy con bé khỏe mạnh, sau đó, nhìn nó mặc váy cưới, nhưng hiện tại xem ra rất khó. Ai cũng không biết được con bé còn sống được bao lâu. Con nhẫn tâm để sau khi nó chết vẫn mang mãi cái danh “người tình” sao? Phản ứng loại bỏ tế bào nghiêm trọng như vậy, aizz…”
“Chú An, chú yên tâm. Chuyện này cuối cùng cũng được giải quyết… Như vậy đi, chú cho cháu ngày, đến lúc đó, chú cùng dì An đến Đông gia, trước mặt mẹ và vợ cháu, cháu sẽ một lần giải quyết hết chuyện này, cho mọi người câu trả lời thỏa đáng…”
Ninh Mẫn chăm chú nghe bọn họ nói chuyện, trong lòng đột nhiên rất kì quái, người đàn ông này, đây là hắn muốn hứa hẹn với họ cái gì?
Ở trước mặt cô nói, hắn muốn cùng cô sớm tối bên nhau, vậy mà lại chạy đến chỗ này, rồi chấp nhận thời gian ngày để giải quyết hôn nhân với cô, để làm trấn anlòng người, an ủi ba mẹ An Na.
Cô trầm mặc một chút, trong đầu như có hàng ngàn cơn gió lạnh rét run ùa tới, đối với người đàn ông này, cô không thể nhìn thấu, cũng không muốn nhìn thấu.
Cũng đúng, cuộc sống tương lai của bọn họ đã được định sẵn là không thể ở cùng nhau, nên cần gì phải đi tìm hiểu nội tâm tư tưởng của người đàn ông này, cô cũng không nên bị hành vi và ngôn ngữ của hắn làm quấy nhiễu. Ngoại trừ năm trước đã từng có lần gặp gỡ ra thì giữa bọn họ chỉ có thể dùng từ “người xa lạ” để hình dung.
Hai lần cứu giúp chỉ là khúc nhạc đệm thêm vào cuộc sống, cô vốn không nên đến “vũ đài” Đông gia, vậy nên sớm muộn gì cũng phải rời khỏi Đông gia. Sau đó, cô cần phải tìm một “vũ đài” khác, diễn tiếp vở diễn một vai của mình. Đúng, cô phải tìm lại Hoành Vy, hôm đó, là do cô quá khích động, không có hỏi rõ ngọn ngành sự việc, hoàn toàn mất đi lí trí, và không để ý đến nỗi tủi nhục tận sâu trong đáy mắt Hoành Vy.
Chẳng biết tại sao, cô cảm thấy có chút vị chua xót.
“Đều đến cả rồi, tại sao không vào?”
Đông Lôi đột nhiên đilên, đẩy cô đi vào.
Lúc đó, Đông Đình Phong cũng quay đầu, bộ dạng An Na khóc thút thướt cũng bị lộ ra, tư thế ngồi như vậy, rất có dáng dấp phu thê a…
Cánh môi Ninh Mẫn hơi vểnh lên, ánh mắt lướt qua “đại gia đình” này: Nam nhân thần sắc bình tĩnh, cũng không bởi cảnh như vậy mà lộ vẻ hoảng loạn; An Na ư, cô ta cắn môi, nhưng tay không chịu buông khỏi hông hắn, ngược lại còn ôm chặt hơn, giống như muốn dùng động tác này để tuyên bố với người vợ chính thức là cô rằng, người đàn ông này là của cô ta; còn hai vị ngồi trên ghế sô pha là vợ chồng An Đức và Châu Huệ thì mặc mày biến sắc.
“Hàn tiểu thư, cô vào phòng của người khác, ít nhất cũng phải biết gõ cửa chứ?”
Châu Huệ cau mày, sắc mặt không hài lòng tiếp đón, bà ta không có chút cảm giác xấu hổ vì chính con gái mình đang cướp chồng của người khác mới là chuyện bại hoại đạo đức, trái với luân lý đạo thường.
“Xin lỗi, tôi đến đây tìmchồng tôi, nhìn thấy cửa không đóng nên vào! Cẩn Chi, anh ra ngoài một chút, tôi có chút chuyện muốn bàn với anh…”
Người đàn bà này không có một chút quan niệm đạo đức nào, thì cô đương nhiên cũng không cần khách khí, một câu nói nhẹ nhàng, nhưng trọng lượng ném ra cực kỳ nặng, đặc biệt là hai chữ “chồng tôi” khiến Châu Huệ và An Na mặt màytrắng bệch.
Châu Huệ thấy Đông Đình Phong đỡ con gái mình ngồi ngay ngắn xong rồi đứng lên, rất sợ hắn sẽ đi theo, liền vội vàng ngăn cản một câu:
“Hàn tiểu thư, nếu hôm nay cũng ở đây, vậy chúng ta cùng nói chuyện rõ ràng với nhau… Hôn nhân của cô và Cẩn Chi sớm đã “hữu danh vô thực”, đây mọi người đều biết. Có câu: “Dưa hái xanh không ngọt”, gượng ép là một loại dằn vặt trên tinh thần, là một loại trạng thái bệnh lý.
Hàn tiểu thư, An An nhà ta và Cẩn Chi đã yêu nhau nhiều năm, trải qua bao khó khăn không hề thay đổi, đây cũng là chuyện công khai. Hiện tại, con bé vừa hoàn tất ca phẫu thuật ghép tim, thời gian đầu rất tốt, nhưng bây giờ xảy ra phản ứng loại bỏ tế bào cấy ghép, không ai có thể biết được tình huống này cuối cùng có thể khống chế được không. Nếu không thể khống chế được, chỉ sợ cũng không thể sống được bao lâu.
Ta biết yêu cầu này có chút hơi quá đáng, nhưng ta là một người mẹ, càng hiểu rõ Cẩn Chi không có tình cảm gì với cô, cho nên, ta muốn thỉnh cầu cô đừng làm khó Cẩn Chi, sớm ly hôn đi! Tác thành cho chúng nó không phải cũng là giải thoát cho mình sao?”
Trời ạ, trên đời này tại sao lại có loại đàn bà vô liêm sỉ, hung hăng phách lối như vậy chứ?
Sinh một đứa con gái làm kẻ thứ ba trong hôn nhân của người khác cũng không cảm thấy xấu hổ, đã thế, khi gặp vợ chính thức lại còn thẳng thừng khuyên ly hôn, người này nghĩ mình là ai cơ chứ?
Rốt cuộc đạo đức của bà ta ở đâu?
Kẻ nhẫn nhịn nhất cũng không thể nhịn được…
Phản kích là chuyện đương nhiên…
Dịch giả: Lâu rồi không gặp, nhớ ta không? Còn ta nhớ lắm, muốn dịch nhưng k có thời gian. Nhân đây cũng cảm ơn mọi người đã đợi ta suốt thời gian qua! Comment và share nếu bạn thấy hài lòng nhé!
Cùng đợi chương sau Ninh Mẫn phản kích lại xem sao?