Hôm đó, sau khi Đông Đình Phong rời khỏi cũng không trở về nhà tổ nữa. Gần đây, công ty bên hải ngoại có việc, hắn phải bay gấp đến đó bằng chuyên cơ riêng, tạm thời gác lại chuyện của “Hàn Tịnh”, công ty phải đặt lên hàng đầu, cho đến tận ba ngày sau, hắn mới quay trở về Ba Thành.
Cái gọi là muốn đội được vương miện, thì phải chấp nhận trọng lượng của nó, người đời chỉ nhìn thấy một phần con người hắn, mà thường không chú ý đến hắn vì cái vương miện đó phải trả giá đắt: Cả ngày hắn vì công việc mà phải hao tâm tổn sức, đứng ở địa vị của mình, hắn cần phải đối phó với rất nhiều chuyện phát sinh đột ngột.
Thứ sáu, ngày tháng là ngày cuối cùng của tuần, trời rất lạnh, gió thổi rất mạnh, nắng cũng nhè nhẹ.
Chuyên cơ của Đông Đình Phong hạ cánh, hắn ngồi trên chiếc Bentley màu đen tiến về phía hội quán Ung Hòa, đây là nơi hắn đến nghỉ ngơi khi không có chuyện gì. Không gian âm u, có một thủy các theo phong cách Giang Nam, bình thường, nếu hắn không về nhà tổ thì quá nửa thời gian đều ở đây.
Nơi này, không những rộng mà còn được thiết kế rất tinh xảo, chủ yếu nhất là cách bố trí theo trường phái duy mĩ. Phí hội viên rất cao, có thể vào được trong này chi phí bình thường cũng phải là người thuộc hạng cao quý mới có thể trả được. Nếu không có được điểm này, thì căn bản đừng mơ tưởng có thể đặt chân vào hội quán.
Đông Đình Phong mở ra hội quán này không phải để kiếm tiền, mà vì những lúc tâm trạng không tốt, hắn muốn tìm một chỗ yên tĩnh để suy nghĩ, không có sư phồn hoa của thành phố, cũng không có những âm thanh náo nhiệt, càng không có những thứ dơ bẩn như ca kĩ, bồi rượu, gái qua đêm. Nơi đây chỉ là chỗ yên lặng ngắm cảnh.
Hôm nay, hắn cùng khánh hàng bàn chuyện làm ăn ở đây, một tiếng gặp mặt, không khí rất hòa hợp, một mối làm ăn lớn, hai bên cũng không nói nhiều lời, sau đó ra quyết định.
Hơn ba giờ chiều, khách hàng rời đi, Đông Đình Phong nói với Trần Tụy:
“Mấy hôm nay cũng đủ mệt rồi, ngươi nghỉ sớm đi! Ta muốn ngồi ở đây thêm một chút. Sau đó sẽ tự lái xe trở về nhà tổ...”
Trần Tụy đi, hắn cũng không ngồi trên gác nữa mà đến tiếu các Lâm Hồ. Vừa nhìn thấy, quản lý A Châu đã chạy ra rót cho ông chủ một ấm trà ngon, sau đó lui ra.
A Châu biết lúc ông chủ đang trầm tư suy nghĩ thì không muốn bất kỳ kẻ nào quấy rầy, chỉ là có vài người không cản được.
“Hứ, con người của công việc sao tự nhiên lại nhàn rỗi đến đây uống trà!”
Không khí yên lặng bỗng cánh cửa mở ra vang lên một tiếng cười. Đó chính là thất thúc của Đông Đình Phong, Đông Diệu Tuấn.
Vị thất thúc này, cũng không phải phải thúc ruột của hắn, gia gia của vị này, Đông Tam Thụy được nhận nuôi. Đông Tam Thụy hơn bốn mươi tuổi mới lấy vợ nên vị thất thúc này tuy là thúc bối, nhưng tuổi tác so với hắn cũng chỉ hơn bốn tuổi. Mười năm trước, bá công mất để lại hai đứa con, lục thúc đang làm tại tập đoàn, còn thất thúc làm bác sĩ. Hai vị này đều chưa lập gia đình, gia gia cũng vì chuyện bọn họ chưa kết hôn lo lắng, nhưng lục thúc quen sống tự do, không muốn kết hôn, còn thất thúc lại không muốn xem nhẹ chuyện hôn nhân đại sự và luôn nói: “Không vội!”
“Bận rộn thế nào đi nữa cũng phải có lúc nghỉ ngơi!”
Đông Đình Phong ngước mắt nhìn lên, vừa cười vừa uống trà. Thất thúc Đông Diệu Tuấn này thích uống trà chỉ thỉnh thoảng vì làm việc mệt mỏi quá mới uống một cốc cafe để lấy lại tinh thần.
Lúc này lục thúc Đông Diệu Kỳ cũng tới, vị này lớn hơn hắn sáu tuổi.
“Cẩn Chi, hạng mục nào mà cháu chả làm được, mấy cô bạn gái của cháu luôn biết an phận, không kẻ nào dám gây thị phi. Nhưng nhìn hoàn cảnh bây giờ xem, haizz, đang đau đầu về mấy tấm ảnh kia phải không?”
Lục thúc ngồi xuống bên cạnh, dùng ánh mắt thích thú đánh giá, anh ta chưa bao giờ thấy qua con người cuồng công việc như hắn lại có thể đến đây yên tĩnh ngồi uống trà:
“Không phải là ghen đấy chứ? Nên một thân một mình ở đây khó chịu?”
Giọng điệu này mang theo chút hoài nghi.
Đông Đình Phong nhếch mép cười nhạt, hắn đối với Hàn Tịnh, không hề yêu thương, cũng không có căm hận, đối mặt với nữ nhân kia, giống như đối mặt với một người xa lạ. Vậy thì làm sao có thể ghen tuông được chứ? Nhưng hắn cũng không muốn tranh cãi làm gì.
“Xem ra ta đoán sai rồi. Aizz, bởi vì ta vẫn cho rằng cháu có chút thích thú với nữ nhân kia, nhưng bây giờ phát hiện ra cháu chả có chút tình cảm gì với cô ta cả. Đến chuyện lớn như vậy cũng không làm cháu kích động... Sáu năm trước, lão gia đã sai khi ép đôi uyên ương quá mức. Hại ta và Diệu Tuấn trở thành tội phạm đồng lõa.”
Sáu năm trước, cái đêm lầm lỡ ấy, chính xác là sinh nhật lần thứ của Đông Đình Phong, lão gia tụ họp cả gia đình đến Hải Nam, tổ chức cho hắn một bữa party ngoài sức tưởng tượng, sau đó giật dây cho cháu trai uống rượu. Hôm đó, Đông Đình Phong uống không ít, cũng may tửu lượng hắn không tồi, không có say khướt, nên vẫn có thể chống đỡ được đến khi tiệc tàn.
Sau bữa tiệc, hắn bị hai thúc thúc đưa đến phòng VIP mà gia gia hắn đã sắp xếp, còn ba người ở ngoài phòng khách ăn uống một trận. Đến nửa đêm, hai thúc thúc kia rời đi, hắn men say mông lung đi vào toilet tắm rửa mới phát hiện ra trên giường có một nữ nhân. Lúc đó, đầu óc hắn có chút choáng váng, nhưng cũng có thể nữ nhân dưới ánh đèn mờ ảo ấy quá mê người, lại thêm “liều thuốc” kia thôi thúc, khiến hắn không kìm chế được, điên cuồng hôn đến mức gây ra đại họa.
Lúc tỉnh rượu thì những chuyện không nên phát sinh đều đã phát sinh rồi.