Ngoại truyện .
Một chuyến du hành vòng quanh trái đất, làm cho Đông Đình Phong cùng vợ yêu nổi danh cả nước.
Một năm trước, Ninh Mẫn nói: “Ông xã, em muốn đi du lịch!”
Đông Đình Phong lập tức đáp ứng: “Được! Ngày mai là có thể đi!”
Ninh Mẫn lại rối rắm: “Nhưng Vãn Vãn cùng Kì Kì, còn có Tiểu Kiệt làm sao bây giờ?”
Bọn họ đã bắt đầu đến trường.
Đông Đình Phong nói: “Ba mẹ sẽ giúp chúng ta chăm sóc chúng.”
Thân thể Đông Dạng vẫn chưa hoàn toàn bình phục, đa số thời gian chỉ có thể ở nhà tĩnh dưỡng, ngẫu nhiên mới có thể đi ra ngoài đi một chút. Đôi vợ chồng già cảm thấy nhàn rỗi nhàm chán, thường xuyên tìm bọn nhỏ chơi đùa. Quan hệ giữa ông bà với các cháu phi thường tốt.
Ninh Mẫn hỏi lại: “Duyệt Duyệt đâu? Chúng ta bỏ Duyệt Duyệt lại sao? Nếu vậy em sẽ rất nhớ nó.....”
Người đàn ông này, sủng con gái đến nghiện.
Đông đình phong nghĩ nghĩ nói:
“Không cần lo lắng, chúng ta sẽ mang con theo, cả mẹ em. Bà ở một mình rất cô đơn trống trải, nếu có cháu chơi cùng, tâm tình tự nhiên sẽ tốt lên. Anh nghĩ nếu có thể thì nên tìm cho mẹ một người bạn già. Duyệt duyệt hiện tại thực dính mẹ, nhưng đứa nhỏ sẽ lớn lên, chờ khi đó, mẹ trong lòng lại cô đơn.”
Ninh Mẫn cảm thấy đạo lý là rất đúng, nhưng mẹ cùng ba ân ái như vậy, làm sao mẹ có thể dễ dàng tiếp nhận một người khác.
Bất quá, mang mẹ cùng đi lữ hành, vẫn phải xem mẹ có đồng ý hay không.
Ba tháng sau, Đông Đình Phong mang bà xã, Lăng Châu ôm Đông Duyệt, ngồi chuyên cơ, buông hết thảy, bắt đầu hành trình vòng quanh trái đất của bọn họ.
Đây là một chuyến lữ hành hạnh phúc.
Ninh Mẫn đối với cuộc sống rất nhiệt tình, bởi vì chuyến lữ hành này luôn đau đáu trong tâm trí cô từ lâu.
Đi ra ngoài du ngoạn, vẫn chính là tâm nguyện của cô.
Đáng tiếc, thời thiếu niên vội vàng học tập, vội vàng huấn luyện, không thể như nguyện; sau lại vội vàng công tác, vội vàng dưỡng gia; về sau lại, vội vàng mang thai, rất lâu sau, cô lại vội vàng chữa thương, cho tới hôm nay, cô rốt cục đạt thành mong muốn.
Chính là Ninh Mẫn nằm mơ cũng không nghĩ đến, chuyến lữ hành lần này lại đi đến tận hai năm.
Trạm đầu, bọn họ đi Flo-ri-đa Flo-ri-đơ châu ở Mĩ quốc, tham quan phong cảnh cây cỏ bãi biển, nơi đó có khí hậu thích hợp, bãi biển xinh đẹp, thực vật tinh mỹ, triển lãm nghệ thuật viết chữ Nhật. Mà thời điểm bọn họ đến nơi chính là ngày sau khi bắt đầu mở bãi biển trước sĩ lễ.......
Trạm thứ hai, là Florida, bọn họ cùng đi tham quan Bất Dạ Thành làm cho lòng người rung động.
Lúc gần vào nội thành, Ninh Mẫn đã bị ánh sáng rực rỡ của đèn nê ông chiếu lên khung cảnh khách sạn xa hoa lộng lẫy hấp dẫn.
Nơi này là trung tâm giải trí của toàn bộ thế giới, tất cả thành thị đều được thiết kế để du khách hưởng lac.
Đôi vợ chồng ở đây một thời gian dài, cho đến khi Ninh Mẫn bắt đầu chắn mới rời đi.
Trạm thứ ba là Vinich tư.
Thuê một con thuyền xinh đẹp ở thủy thượng rong chơi, ngắm hết phong cảnh ở nơi nổi tiếng này, hôm đó, bọn họ đi quảng trường thánh mã —— thời điểm quảng trường này xinh đẹp là thượng triều, một mảnh thủy triều giống như ở quảng trường giống như một cái gương lớn, tất cả kiến trúc giống như được khảm ở thủy tinh hoặc thủy tinh trung gian, có vẻ càng thêm tinh xảo đặc sắc, chói lọi.
Mặt khác, bọn họ còn đi thăm thánh mã, đi lên một nhà thờ lớn cao gần trăm mét.
Ngày đó, Ninh Mẫn phóng tầm mắt trông về phía xa, đem toàn bộ Vinich tư thu hết đáy mắt, một mảnh nóc nhà hồng nâu, liếc mắt không thấy cuối. Từ trên cao nhìn xuống Quảng trường Thánh Mã Khả to như vậy, du khách nhiều không đếm xuể, trông như đàn kiến. Hướng bờ biển nhìn lại, trông rất đẹp mắt. Lại nhìn sang đầu sư tử mang cánh, tựa hồ vì chính mình có thể bị du khách chiêm ngưỡng mà dào dạt đắc ý.
Ninh Mẫn ôm Tiểu Duyệt Duyệt tươi cười sáng lạn.
Trạm thứ tư, quốc gia nổi tiếng lãng mạn, Pháp quốc.
Đông Đình Phong từng dắt tay Ninh Mẫn bước chậm ở đường cái hoa lệ Pháp quốc, mang theo đứa nhỏ cùng chụp ảnh ở quảng trường hùng vĩ......
Trạm thứ năm, bọn họ đi tới rừng nhiệt đới quanh năm đều như mùa hạ, quốc gia Xin-ga-po, nơi này, hội tụ cả phong cách truyền thống lẫn hiện đại, dung hợp được tinh túy của nhiều nền văn hóa, có thể làm cho người ta cảm nhận được văn hóa người Hoa, cả văn hóa Ấn Độ cũng có.
Trạm thứ sáu, bọn họ đi đến quốc gia tràn ngập mâu thuẫn: Thailand.
Trạm thứ bảy......
Hai năm kia, bọn họ đến quá rất nhiều địa phương, không cần suy nghĩ đến việc đi đường bộ, bình thường là muốn đi chỗ nào liền bay thẳng đến đó.
Hai năm, bọn họ cùng du lịch đến những địa danh nổi tiếng thế giới cùng nhau sưu tầm dân ca, cùng nhau chụp ảnh, lưu lại một hàng dấu chân hạnh phúc, cùng kết tinh tình yêu của bọn họ Tiểu Duyệt Duyệt xem thiên sơn vạn thủy, đem người mẹ u buồn đi giải tỏa thống khổ. Hai năm này, bọn họ chỉ trú tại Đông Ngải hơn nửa tháng, chính là lễ mừng năm mới, phải trở về bồi bồi thân nhân. Mà mỗi kỳ nghỉ hè, Vãn Vãn, Kì Kì và Tiểu Kiệt đều theo chân vợ chồng bọn họ cùng nhau đi chơi.
Hai năm liên tục bay nơi này nơi khác, Ninh Mẫn tóc lại dài, tâm, trở nên không còn trống trải, tươi cười lần thứ hai trở lại trên gương mặt cô.
Hai năm này, Đông Đình Phong chính mắt thấy hết những biến đổi của bà xã, cảm thấy nha đầu kia càng ngày càng xinh đẹp, thường thường hấp dẫn tới một... không... rất nhiều nam nhân đến gần. Điều này thật sự làm cho hắn vừa kiêu ngạo vừa đau đầu.
Kiêu ngạo chính là, người phụ nữ này là của hắn, chỉ có hắn chiếm cứ lòng của cô, thân thể cô cũng thuộc về hắn; đau đầu chính là, ruồi bọ nhiều lắm, đuổi không hết. Hai năm này, hắn nổi cơn ghen không ít lần.
Có một việc, đáng để nói đến một chút, chính là: Đông Đình Phong thích chụp ảnh cho vợ con mình.
Thời gian hai năm, hắn thu hoạch cũng được một số tấm ảnh.
Mấy tấm ảnh chụp lại hình bóng một người phụ nữ, nụ cười tươi đẹp động lòng người.
Hắn đi lữ hành nhàn hạ rất nhiều, không để cho bà xã bị truyền thông chụp lại, thỉnh thoảng sẽ nắm tay bà xã đi dạo khắp nơi.
Có khi, hắn phụ họa một câu, nói.
Ví dụ như: “Trong lòng anh bà xã đẹp nhất..... Hôm nay ở Vinich tư, thủy quang mấy ngày liền, phong cảnh thật tốt......”
Ví dụ như: “Sớm an, bà xã một thân quần áo trắng tựa như tinh linh lạc xuống trần gian......”
Ví dụ như: “Bà xã, kỉ niệm kết hôn vui vẻ......”
Ví dụ như: “Em vui vẻ cho nên anh cũng vui vẻ......”
Ví dụ như: “Vợ đẹp con ngoan như vậy, anh còn cầu gì hơn... “
Ví dụ như “Nhận được quà sinh nhật của bà xã rồi...... Một quả phật châu được điêu khắc thủ công, chúc cả đời bình an. Cám ơn bà xã!”
Ví dụ như: “Thỉnh thoảng ghen cũng giúp cho thân thể khỏe mạnh...... Ngủ ngon, bà xã....”
Mặt khác phụ họa thêm một nụ cười ngốc——
Nụ cười vừa nở liền làm cho người ta không nhịn được nảy sinh tưởng tượng: nam thần cười ngây ngô sẽ có bộ dáng như thế nào a?
Thật sự làm cho người ta mong chờ a!
Ảnh chụp này, một khi tuyên bố, bị người điên cuồng lưu truyền —
Đông Thái yêu vợ, một chút thành danh, nước lên thì thuyền lên.
Đông Đình Phong không quan tâm người khác thấy thế nào, như trước thường thường nhìn vợ yêu lướt internet phơi nắng, biểu đạt một loại tình cảm vui sướng.
Mùa xuân năm nay, bọn họ đã xong một chuyến lữ hành dài, một lần nữa trở lại Tử Kinh viên, làm cho cuộc sống lại quy về bình tĩnh.
Tháng đầu tiên của mùa hạ.
Giữa trưa, Ninh Mẫn ngủ trưa từ từ tỉnh lại, trên giường không có ai khác ngoài cô, vừa động, áo ngủ bằng gấm trượt xuống, lộ ra một mảng tuyết trắng, mặt trên điểm xuyến hai hôn ngân, theo bản năng cô sờ soạng xuống địa phương kia, liền đỏ mặt. Vừa mới nãy, cô ngủ trưa, Đông Đình Phong trộm chui tiến vào, vừa hôn lại không khống chế được, cô tước vũ khí đầu hàng.
Người đàn ông này một khi tiến công, dù sao cũng phải tận hứng.
Hắn nói, này có trợ giúp giấc ngủ.
Sau hoan tình, thật sự là hương thơm giúp dễ ngủ, chính là tỉnh lại, xương sống thắt lưng đều đau.
Hai năm này, bọn họ thực ân ái, suốt ngày dính cùng một chỗ.
Hắn đối với cô, luôn nhiệt tình bừng bừng. Uyển giống như tân hôn. Hơn nữa chưa bao giờ mang bao.
Khi đó, cô từng một lần lo lắng, nếu cứ như vậy, rất nhanh sẽ lại mang thai.
Kết quả ân ái một túc lại một túc, chu kỳ sinh lý cũng không có dấu hiệu xuất hiện.
Sau đó, cô mới biết được, hắn đã buộc ga-rô.
Hắn nói, bọn họ đã có quá nhiều con. Hắn không muốn để nàng lại chịu khổ mang thai. Cho nên, liền đi giải quyết.
Cuộc sống rất hạnh phúc.
Đã một tháng kể từ khi trở về sau chuyến lữ hành, Ninh Mẫn mỗi ngày trải qua cuộc sống hạnh phúc, người một nhà đều ở bên nhau Biến hóa duy nhất là: vài ngày trước, Đông Đình Phong phải trở về công ty, là bị lão gia tử gọi trở về.
Lão gia tử nói:
“Đông Tán không vui.”
“Hắn không vui cái gì?”
Đông Đình Phong hỏi.
“Con cả ngày đều chơi, nó lại phải ở công ty bán mạng, không quan tâm gia đình làm cho Hàn Tịnh sớm trở thành oán phụ. Nó nói nó phải nghỉ ngơi, anh phải về làm việc.”
Đông Đình Phong đành phải đến công ty.
Mấy ngày nay, truyền thông liên tục đưa tin về việc Đông đại thiếu trở về, mở ra máy tính, người đàn ông phong thần ngọc lập, mặc âu phục đắt tiền, mỉm cười đích xuất hiện ở từng đầu mục của các trang web. Ninh Mẫn chỉ cần vừa lên võng, có thể nhìn thấy người đàn ông của mình mỉm cười với toàn thế giới.
Khi nhìn thấy, cô thường ngẩn người nhìn chằm chằm màn hình..
Bình thường ở bên nhau, vẫn là khuôn mặt này nhưng cô lại chẳng có cảm giác gì, thế mà khi hắn đứng ở trung tâm vạn người, lại đúng là hạc giữa bầy gà, quá đẹp mắt. Là một người phụ nữ, cô cảm thấy người đàn ông nhà mình rất đẹp trai. Rất có thể sẽ đi trêu hoa ghẹo nguyệt.
Cô cảm thấy cô nên đi học chút gì đó, không ngừng nạp điện cho mình, mới có thể bắt lấy ánh mắt người đàn ông này, hai năm gần đây, cô chỉ lo chơi, rất hoang phế nhân sinh.
Nhưng vấn đề là, hiện tại, cô không có phương hướng.
Ninh Mẫn oa ở trên giường ngơ ngác suy nghĩ một chút, vén bức màn lên, thật xa, liền nhìn đến sân bóng rổ bên kia, có một đám người đánh bóng rổ, là Đông Đình Phong cùng với Đường đệ Đường muội và Vãn Vãn chơi đùa.
Cô lấy kính viễn vọng xem xét trong chốc lát, xoay người thay bộ trang phục thể thao xuống lầu, thẳng đến sân bóng rổ mà đi.