Xe chạy nhanh.
Thần Huống không nói gì đến đánh vỡ trầm mặc trong xe, mà im lặng chạy xe,
Lúc còn trẻ, anh giống như một con báo mạnh mẽ phóng tới, thích tăng tốc độ, thích kích thích, bây giờ, anh làm chuyện gì, đều cầu một chữ: Vững vàng.
Lúc này, cha anh bởi vì chuyện kết hôn, mắng anh, nói:
"Con muốn chết hả."
Nhưng anh rõ ràng, bản thân muốn là cái gì?
Chẳng qua là, chuyện này làm lên, hoàn toàn chính xác ra vẻ mình có chút xấu xa.
Tiểu nhân thì tiểu nhân đi!
Anh chưa bao giờ cho rằng mình là quân tử.
Anh cảm thấy, thực chất bên trong anh, tuyệt đối là một người tiểu nhân thô lỗ. Chỉ có điều, mọi người thích làm ra vẻ, lại bị đạo đức như một gông xiềng bó buộc, có khi, vì mặt mũi, vì thân phận, ra vẻ hào phóng, thanh cao, lãnh khốc. Sau đó, đủ loại ngụy trang, anh chỉ giả vờ từ từ biến thành một người nghiêm cẩn mà cẩn thận.
Thật sự thì sao, lại có mấy người nhìn thấu con người anh?
Xe chạy nửa tiếng, rốt cuộc dừng lại.
Thần Huống quay đầu nhìn cô gái nhỏ còn đang mờ mịt.
"Lôi Lôi... Đã đến..."
Một giọng nói trầm thấp, kéo Đông Lôi từ trong suy nghĩ đau khổ ra.
Cô ngẩng đầu nhìn, bọn họ đang ở trước tiệm áo cưới, bên trong tủ kính lầu hai có chiếc áo cưới xinh đẹp đập vào mi mắt, lòng của cô, bỗng dưng vô cùng nặng nề ——
Tâm tình bây giờ, sao thích hợp để chụp ảnh?
Cô cứng ngắc quay đầu, thấy ánh mắt chồng đang nhìn mình, ánh mắt đó lộ ra một loại áp lực, cũng không biết suy nghĩ cái gì ——trải qua một màn kia, phản ứng của anh cũng quá mức bình tĩnh.
"Xuống xe đi, bọn họ đang chờ... Yên tâm, chỉ chụp mấy tấm, sẽ không gìay vò lâu đâu!"
Thần Huống khó hiểu tháo dây an toàn, trấn an cô, giống như không có đem chuyện cuả Cố Duy để trong lòng.
"Em..."
Cô hắng giọng, tâm tình rất áp lực, thử thăm dò hỏi:
"Em có chút không thoải mái, hôm nay có thể không chụp hay không?"
Làm như vậy có chút tùy hứng phải không?
Người này bận rộn như vậy, thật vất vả mới có chút thời gian.
Thần Huống vừa quay đầu nhìn cô, màu da thịt lúa mạch, làm cho người ta nhìn không ra tâm tình của anh như thế nào.
"Sắc mặt là có chút kém!"
Anh giơ tay sờ lên trán của cô, bàn tay kia gần như ôm trọn khuôn mặt của cô, trong lòng bàn tay ấm áp, liền cảm nhận được da thịt cô có chút mát mẻ.
"Sao lại lạnh như vậy?"
"Có thể... Là gió thổi..."
Cô không có trốn, chẳng qua là thân thể có chút cứng.
Anh thu tay lại, suy nghĩ một chút:
"Vậy không chụp. Gương mặt này nếu không cười mà chụp, rửa hình ra cũng khó nhìn."
Thần Huống không muốn chụp, sau cùng nguyên nhân chủ yếu là, bây giờ họ cũng không có tâm tình chụp hình— cô bé này hoàn toàn không có tâm trạng chụp. Mọi thứ nếu công thức hóa, rất không có ý nghĩa.
"Thực xin lỗi!"
Cô áy náy.
"Xin lỗi cái gì, thật ngốc!"
Anh ngồi trở lại, đem dây an toàn cài tốt, hỏi:
"Ừ, bây giờ là lập tức trở về, hay là có nơi nào đi dạo không?"
Trong giọng nói tràn đầy bao dung, làm cho người ta rất là cảm động.
Xem ra, người này là rất dễ ở chung đấy.
Cũng đúng, người có thể ở cùng anh hai, cũng sẽ không kém, chỉ có điều lúc trước cô không có thời gian ở gần. Chỉ cần tìm được cách, ở chung chắc có lẽ là việc khó.
Lúc này, điện thoại vang lên, là Kim Tú gọi tới.
Đông Lôi không có trả lời, trước nghe, cúp điện thoại xong nói với người đàn ông bên cạnh:
"Có người bạn đang tìm em.Anh có thể đưa em đi qua quán nước không? Mấy bạn đang chờ em..."
Thần Huống gật đầu, chuyển xe chạy nhanh, vừa lái vừa điện thoại cho mợ nhỏ, nói, hôm nay không chụp ảnh.
Sau nửa tiếng, xe ngừng dừng ở quán nước Gia Mộc.
"Đi đi! Chơi vui vẻ!"
Thần Huống xoay qua tháo dây an toàn cho cô, xoa xoa tóc của cô.
Động tác kia, hiển nhiên như là một trưởng bối, mang theo chút dung túng.
Đông Lôi lúng ta lúng túng, thấy anh săn sóc như vậy, nghĩ đến cái gì đây?
Có một ngày, mấy người các cô đến chỗ ba Kim xin đi chơi, đã đến chỗ, Kim Tú đã bị ba cô xoa tóc, ba Kim nói: "Bé con, đi chơi, chơi vui vẻ nhé, về nhà sớm một chút."
Kim Tú cười hì hì liền xoa nhẹ trở về:
"Biết rõ biết rõ, cha, người dài dòng quá..."
Đông Lôi từ khi ra đời đã không có cha, Thần Huống vừa mới xoa tóc, lại làm cho cô cảm giác như là được ba yêu thương.
"Anh Thần.."
Cô không có lập tức xuống xe, trông mong nhìn một cái, cảm thấy rất là xúc động.
"Làm sao vậy?"
Ách, cô cũng không biết mình đang bị gì >