Không biết chạy bao lâu, chờ đến khi dừng lại, cô cũng không biết mình đang ở đâu?
Lúc này cô đang đứng trong phòng bệnh trống rỗng.
Đúng vậy, chỗ này là phòng bệnh đặc biệt.
Phải nói, đây là phòng bệnh của Thần Huống!
Vừa rồi cô chỉ chạy theo bản năng, đây là phòng của chồng cô, vậy anh ấy đang ở đâu, sao không có ở trong phòng?
Từ tối qua đén giờ, anh ấy không gọi cho cô dù chỉ một lần...
Anh biết cô đã tới đây?
Vì sao không gọi điện thoại?
Vì sao?
Cô vòng đi ra, thấy Lô Hà vội vã chạy đến, anh ta thấy cô thì ngẩn người:
"Phu nhân..."
"Anh.. anh ấy ở đâu?"
Cô gật đầu, giọng nói yếu ớt hỏi.
"Phó Thủ tướng ngài ấy.. bây giờ ở..ở..."
Lô Hà lắp la lắp bắp dường như không biết phải trả lời như thế nào.
Cô gần như có cảm giác hoảng loạn, làm cho cô hiểu được điều gì, sau đó nở nụ cười chua chátnói:
"Vẫn còn ở bên cạnh Quan Lâm đúng không!"
Anh quan tâm người yêu cũ như vậy, có lẽ là hối hận đã kết hôn với cô!
Có vẻ không phải có lẽ, mà là khẳng định.
"Không, phó Thủ tướng ở phòng giải phẫu..."
Lô Hà bật thốt lên một câu.
"Phòng phẩu thuật?"
Cô ngây người, trong lòng đột nhiên căng thẳng:
"Tại sao ở trong phòng phẩu thuật?"
Lô Hà lại ngậm miệng lại, hơn nữa còn muốn cho mình bạt tai.
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Anh nói cho tôi biết đi?!"
Đông Lôi vội vàng đi tới nói.
"Ngài đừng nóng vội, không phải là phó Thủ tướng xảy ra chuyện, mà là... Mà là..."
Lô Hà cân nhắc một chút, vẫn cúi đầu nói:
"Là Quan Lâm có chuyện, đang phẩu thuật lần thứ hai, do xuất huyết nhiều, vừa vặn, nhóm máu của phó Thủ tướng trùng với cô ấy, kho máu lại không đem máu lại kịp, cho nên, phó Thủ tướng để cho bác sĩ rút máu của ngài ấy.. nên mới đẩy vào trong phòng..."
Đôt nhiên trong lòng có cảm giác đau nhói...
Thì ra anh đang hiến máu cho người yêu cũ!
"A, vậy sao?"
Cô khẽ cười, nụ cười quái lạ làm cho Lô Hà cảm thấy ớn lạnh:
"Bây giờ còn đang trong phòng phẩu thuật hả?"
"Vâng!"
"Tôi đi xem một chút!"
Đông Lôi đỡ vách tường, chậm rãi đi về phía khác.
Lô Hà gọi cô lại: "Phu nhân, phòng phẩu thuật không phải ở phía đó. Ngài đi theo tôi..."
Ừa, không phải bên này!
Cô sững sờ đứng lại rồi cứng ngắc xoay người.
Thế giới điên đảo rồi, dường như cô đã mất đi cảm giác phân biệt phướng hướng.
Đông Lôi đi đến phòng phẩu thuật cũng là lúc giải phẫu vừa kết thúc, y tá chuẩn bị đẩy người tới phòng chăm sóc đặc biệt.
Khuôn mặt của Thần Huống trắng bệch, không có máu, đang đỡ giường bệnh đi theo ra ngoài, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm người phụ nữ đang đeo ống dưỡng khí nằm trên giường. Một tay kia nắm chặt tay người phụ nữ ấy.
Ở bên cạnh có mấy người đặc công nhìn thấy Đông Lôi, hai người nhìn thoáng qua, nhắc nhở tư lệnh của bọn họ:
"Phu nhân đã tới!"
Vẻ mặt Thầ Huống có chút mờ mịt, mất đi uy phong nghiêm túc của ngày thường, khóe mắt có thêm chút tiều tụy, anh chậm rãi buông tay Quan Lâm, xoay người thì khuôn mặt trắng nhợt của Đông Lôi ánh vào mắt anh.
Anh nhẹ nhàng kêu:
"Lôi Lôi... Em đến rồi!"
Giọng nói dường như bị xe cán qua, là âm thanh nghiền nát hơn nữa lại âm u mang theo chút chần chờ.
"Ừm!"
Cô bước lên một bước, nhìn y tá đẩy người phụ nữ đó đi:
"Quan Lâm... Không sao chứ..."
Trong đôi mắt của Thần Huống chợt lóe lên ánh sáng, hai tay vuốt gòa má, gật đầu:
"Không sao!"
"Còn anh, anh có khỏe không?"
Ánh mắt của cô rơi xuống đùi của anh, anh hai có nói anh bị thương trên đùi.
"Chỉ là vết thương nhẹ!"
Anh đưa tay khẽ vuốt chỗ bị thương.
"Vậy là tốt rồi!"
Hai người không nói gì nữa.
Thật lâu - -
"Em về phòng nghỉ ngơi một chút đi... Sắc mặt em rất tệ. Anh có chút việc cần xử lý, làm xong anh đến tìm em..."
Anh không giống như ngày thường, vừa nhìn thấy cô sẽ ôm chằm hoặc cho cô một nụ hôn, mà lại bình tĩnh giữ khoảng cách với cô.
"Ừ!"
Cô vô lực ừ nhẹ, cũng không chờ lâu đã bước ra ngoài.
Người đàn ông sau lưng vẫn đang nhìn cô, nhưng không gọi cô lại.
Tâm cô thật đau, đau đến không biết lý do gì, thậm chí không biết đau đớn này là gì...
Đông Lôi đi xuống lầu, nhìn bầu trời xanh thẳm ánh nắng chiếu lên người có chút nóng, nhưng trong lòng cô vẫn rất lạnh vô cùng lạnh, dường như bị ai đó ướp lạnh…
Cô quay lại sảnh chờ trước phòng phẩu thuật của Cố Duy.
Đông Đình Phong và Hoắc Khải Hàng không có ở đây, không biết hai người họ đã chạy đi đâu chỉ có tám người đặc công đứng đây trông coi.
Tổ Anh Nam im lặng ngồi yên trong một góc.
Trên mặt đất, chiếc nhẫn có giá trị kia, trơ trọi nằm ở đó không ai để ý tới nó.
Đông Lôi tìm vị trí ở gần của sổ.
Cô ngơ ngác ngồi đó nhìn qua bên ngoài cửa sổ - - ánh mặt trời trong thế giới của cô đã biết mất trở nên âm u đáng sợ...
Đột nhiên, cô nở nụ cười.
Vừa cười nước mắt cũng ngưng tụ ở trong hốc mắt.
Hôm nay, quả thật là một ngày rất hoang đường.
Hai vợ chồng họ lại tự canh bên cạnh người yêu cũ.
Bọn họ đã nói phải bảo vệ hôn nhân này thật tốt.
Nhưng bây giờ thì sao, đây xem là gì?
Anh quan tâm người yêu cũ của anh, cô thì canh giữ trước cửa phòng phẩu thuật của chồng trước.
Đến nay bọn họ luôn cố gắng để đối phướng đến gần nhau, kết quả thì dao, khi người yêu cũ xuất hiện, bọn họ gần như không hẹn mà cùng buông vũ khí đầu hàng.
Cô chớp mắt cảm giác nước mắt đã rơi xuống: Trong một mảnh sương mù cô không còn nhìn thấy ánh sáng...
Trong ba tiếng phẩu thuật, Đông Đình Phong đã tới một chuyến, khi đó trời đã tối đen, anh ta đến kêu cô đi ăn.
"Anh, em ăn không vô!"
Cô lắc đầu, ôm cơ thể rét run của mình, không có khẩu vị.
Gần h tối, giải pẩu cũng kết thúc, bác sĩ nói: "Chỉ cần có thể sống đêm nay thì sẽ không sao, nếu không qua được..."
Ông không nói hết, nhưng mọi người ở đây đều hiểu.
Vào đêm, Đông Đình Phong còn kêu người đến đón cô về khách sạn, cô cũng không muốn ăn gì, vừa về tới nằm xuống đã ngủ.
Trong lúc ngủ mơ, cơn ác mộng đáng sợ đó lại kéo tới lần nữa, cô hét lớn bừng tỉnh từ trong mộng, trên người dính đầy mồ hôi.
Đặt tay lên trái tim cô cố gắng lấy lại bình tĩnh, rốt cục không thể nhịn được vọt ra khỏi phòng, chạy vào phòng của anh hai, không có người.
Cô liền đi vào thư phòng, thấy anh hai đang ngồi trước bàn làm việc, trên bàn chất đầy văn kiện. Anh hai rất coi trọng những chuyện liên quan đến Ngôi Bang.
Trần Túy ở bên cạnh đang nói gì đó, thấy cô đi vào, đưa mắt nhìn sáng.
Đông Đình Phong cũng chú ý tới sự xuất hiện của cô:
"Sao vậy? Vẻ mặt hoảng sợ như thế? Gặp ác mộng sao?"
Anh ta hỏi.
Cô đi chân trần, không có chú ý nhiều, dùng giọng nói có lực hỏi:
"Anh, xin anh nói cho em biết năm mười lăm tuổi rốt cuộc em đã bị tai nạn giao thông hay là gặp phải chuyện gì khác? Xương sọ bị thương trong đầu em, cuối cùng là dô tai nạn giao thông gây ra, hay do bị người khác đánh? Anh hao hơi tổn sức đi tiêu diệt Ôn Nhu Yến, rốt cuộc có liên quan gì tới đoạn ký ức em đã quên hay không?"
Một câu hỏi một câu chất vấn, vừa nhanh lại sắc bén, nếu ở trên người bình thường, chỉ sợ trên mặt sớm đã hoảng loạn.
Nhưng người đàn ông đối mặt với Đông Lôi, không phải người bình thường, bình thường anh đã rất bình tĩnh, anh có thể đối mặt với nguy cơ mà không để lộ một chút kinh hoàng.
Cho nên, phản ứng của anh cũng chỉ theo thói quen bình tĩnh, nhưng ánh mắt lại âm trầm, nụ cười trên môi vần ôn nhu không thay đổi.
Có một giọng nói khác ở sau lưng vang lên:
"Lôi Lôi, sao em nghĩ như vậy?"
Là Thần Huống, giọng nói lạnh lùng là đặc điểm của anh.
Sống lưng của cô cứng đờ, chậm rãi xoay người, nhìn thấy người chồng thẳng tắp đứng sau lưng mình, trên người vẫn là áo sơ mi màu đen, vẻ mặt bình tĩnh.
"Anh…sao anh lại ở đây?"
Cô sững sờ một chút.
"Không phải anh đã nói với em là một lát nữa sẽ qua sao. Ai ngờ em đã ngủ, anh có chuyện cần bàn với Cẩn Chi nên không có đánh thức em..."
Anh đi tới, kéo gần khoảng cách giữa hai người.
Đột nhiên cô lùi ra phía sau bởi vì cô ngửi được một hương vị khác trên người anh- - mùi vị của phụ nữ - - lẫn thêm mùi thuốc sát trùng trong bệnh viện nó làm cô cảm thấy chán ghét.
Trong đầu cô lại nhớ tới hình ảnh không nên nhớ:
Thời niên thiếu, lúc đó Thần Huống và Quan Lâm hai người họ ôm nhau hôn say đắm, khi đó, anh chỉ là một thằng nhóc chưa biết chuyện đời, dính lấy người phụ nữ kia không tha.
Sau đó anh đoạn tuyệt với Quan Lâm, anh hung ác đáng sợ như một con sói đang chờ con mồi nhào tới mà cắn một phát, làm cho người ta vô cùng sợ hãi.
Mà hôm qua, trong phòng bệnh anh lại ôm người phụ nữ mà anh đã hận tới tận xương tủy đó một lần nữa, khi anh biết hết những hiểu lầm đó giữa hai người thì tâm trạng của anh như thế nào?
Hôm nay, sau khi phẩu thuật xong anh vẫn nắm chặt tay người phụ nữ đó không chịu buông, trong mắt không giấu được căng thẳng.
Cô biết anh còn yêu người đó, rất yêu.
Tình yêu, sẽ không thay đổi theo năm tháng, nó sẽ vẫn đọng mãi trong lòng, trở thành nốt ruồi dính vào linh hồn không xóa được, màu sắc đỏ tươi như đang nhắc anh nhớ tới cuộc tình nồng nhiệt năm ấy...
Còn cô, cô tính là gì?
Anh nhất thời tốt bụng quá trớn nên có việc ngoài ý muốn rồi sao?
"Sao vậy? Sắc mặt tái nhợt như vậy?"
Dáng người cao lớn, vô cùng có ưu thế, nhưng thấy cánh tay người nọ vừa đưa tới, cô liền tưởng tưởng đến bàn tay đó sẽ vuốt lên mặt cô.
Hô hấp của cô nặng nề, chợt dùng sức đẩy anh ra, anh không ngờ tới cô phản ứng mạnh như vậy, đã dễ dàng bị đẩy ra.
Sức đẩy rất mạnh bởi vì trên đùi bị thương bước chân của Thần Huống lui về sau mấy bước, hai tay chống đỡ tường mới có thể đứng vững.
Hành vi chống cự này rơi trong mắt ai, cũng cảm thấy quan hệ của hai vợ chồng này có vấn đề...
Đông Đình Phong thấy thế, lông mày nhíu lại, bình tĩnh nói:
"Tiểu Trần, cậu ra ngoài trước đi!"
Trần Túy lên tiếng đi ra ngoài, thuận tay đóng cửa lại...
"Xảy ra chuyện gì? Phản ứng kịch liệt như vậy? Lôi Lôi, trên người Tử Tuần có thương!"
Lời nói, mang chút trách cứ.
"Tôi không sao!"
Thần Huống dùng ánh mắt ý bảo anh ta đừng trách cô: Bây giờ tâm trạng của cô đã đủ tệ.
Đông Lôi cắn môi cúi đầu, cô không nghỉ tới anh sẽ ngã xuống.
"Lôi Lôi, đi đỡ Tử Tuần ngồi xuống."
Đông Đình Phong muốn xoa dịu không khí cứng ngắc giữa hai vợ chồng này.
Thần Huống sao có thể không rõ tâm tư của bạn tốt, nhưng anhh cũng không muốn làm khó vợ mình nên nói:
"Tôi cũng không có yếu ớt như vậy… anh có thể đi..."
Đông Lôi vốn muốn bước lên đỡ anh, anh đang bị thương mặc kệ thế nào anh cũng là chồng cô... Nhưng câu nói kế tiếp của anh làm cho cô cảm thấy anh muốn giữ khoảng cách với cô.
Cắn răng một cái, cô cũng không bước qua đó, cô ngồi thẳng lên ghế.
Thần Huống nhìn cô, suy nghĩ cô đang giận anh, hay bởi vì chuyện của Cố Duy, có chút ý gì khác?
Vấn đề cô vừa hỏi, dường như cô đã biết gì đó...
Anh cũng yên lặng đi đến ngồi một mình trên ghế, tạo thành cục diện giằng co với cô vợ.
Nhìn thấy tình trạng của hai người, Đông Đình Phong cảm thấy bất đắc dĩ
nhưng cũng không nói gì, anh đi tới ngồi ở ghế giữa hai người, nhìn quanh một chút, không đợi anh đặt câu hỏi, Đông Lôi trước một bước mở miệng:
"Anh, anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của em!"
Cô nghiêm túc nói: "Vấn đề em vừa hỏi, mong anh hai có thể cho em một câu trả lời hợp lý..."
Trả lời?
Câu trả lời này cũng không tốt lắm.
Trong lòng Đông Đình Phong tự nhiên rất kinh ngạc, theo lý thuyết cô không nên có những ý nghĩ như vây. Tổ Anh Nam không có khả năng tiết lộ chuyện này cho cô biết..
Anh đang âm thầm tìm lời giải thích để lừa cô, lúc này, Đông Lôi lấy điện thoại ra:
"Anh đang suy nghĩ muốn gạt em, em muốn cho anh biết, trong điện thoại của em có ghi âm lại cuộc nói chuyện của anh và Tổ Anh Nam."
Ngón tay nhỏ trắng vừa trợt, đoạn ghi âm kia đã được phát.
Khi Đông Đình Phong nghe được đoạn nói chuyện này, sắc mặt không khỏi thay đổi, sắc mặt Thần Huống cũng âm trầm hơn.
Suy nghĩ của hai người gần như giống nhau:
Ông trời ơi, cô bé này còn có thể lưu lại một tay.
Hai người liếc nhìn nhau.
Đông Lôi bình tĩnh cất điện thoại, nói:
"Anh, anh nghe rõ không? Cố Duy đã cứu em? Trong trí nhớ của em hoàn toàn không có ấn tượng về chuyện đó... Đương nhiên anh có thể tiếp tục gạt em nói là do Tổ Anh Nam nói dối. Nhưng anh, có phải nói dối hay không, e vẫn phân biệt được, em đã hai mươi hai tuổi rồi, không phải là một đứa con gái nhỏ ngu ngốc..."
Hai tay Đông Đình Phong chấp lại thành chữ thập, hai ngón trỏ, đang không ngừng xoa cánh mũi.
Cử chỉ này chứng tỏ anh đang tìm cách đối phó.
Nhiều năm sống chung với nhau, gần như những thói quen động tác trên người anh hai cô đều biết.
Trong lòng Đông Lôi rất nặng nề, không thể tin được có một ngày cô sẽ bị anh hai tính kế trong lòng bàn tay.
Cô khổ sở suy nghĩ một chút, ngược lại nhìn về phía Thần Huống:
"Anh Thần, còn anh, anh không muốn nói cho em biết sao? Ôn Nhu Yến là do anh và anh hai hợp tác với nhau cùng tiêu diệt. Em nghĩ anh nhất định cũng biết gì đó phải không?"
Thần Huống nhìn Đông Đình Phong vẫn im lặng không nói, thì cũng cúi đầu.
Hai người này đều có thủ đoạn mạnh mẽ ở Đông Ngải quốc, người đàn ông có thủ đoạn cứng rắn, gặp được bất cứ chuyện gì cũng có thể xử lý gọn gàng, lần đầu tiên bị một cô gái đánh cho loạn trận tuyến.
"Nói chuyện đi, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra trên người em?"
Cô đứng lên tâm tình có chút kích động:
"Gần nhất em vẫn luôn gặp ác mộng! Em cảm thấy những điều gì đó trong mộng làm cho em sỡ hãi, khẳng định đã từng xảy ra phải hay không? Nhưng em lại không nhớ nổi đó là chuyện gì..."
Kể từ khi nghe được đoạn ghi âm này, sợ hãi trong lòng cô càng ngày càng nặng.
Đoạn ký ức đã mất đó, rốt cuộc đã che giấu chuyện đáng sợ gì?
Cô chỉ cần nghỉ tới mình từng đi đến Ôn Nhu Yến, cả người đã nổi cả da gà...
"Lôi Lôi... Đều qua rồi! Không cần nhớ lại!"
Im lặng một lúc sau, Thần Huống vẫn mở miệng trước, giọng nói trầm ổn:
"Bây giờ em nên đối mặt với cuộc sống trong tương lai, mà không phải quas khứ..."
"Nói như vậy, sự cố lần đó không phải do tai nạn."
Cô tỉnh táo bắt lấy sơ hở trong câu nói của anh, hỏi.
Ai nói cô bé kia vô hại?
Cô khôn khéo và cũng là đối tượng khó dây dưa.
Thần Huống ngậm miệng, nhìn trần nhà, liếm liếm môi, đang nghĩ mình nên nói thế nào để khuyên cô đừng để tâm tới mấy chuyện vặt này.
Lúc bình thường, anh có thể tùy ý biện luận, nhưng anh lại phát hiện mình rất ít từ ngữ, suy nghĩ một vòng, cũng không có thể nghĩ cách gì thích hợp, cuối cùng chỉ nói một câu:
"Em cần yên tĩnh một chút... Lôi Lôi, có thể để chuyện này..."
Rất kỳ quái, có chút cảm xúc táo bạo giống bị nhen nhóm rồi.
"Nhưng em muốn biết chân tướng..."
Cô nhấm mạnh là mình rất muốn biết. Thái độ, vô cùng cố chấp