Đây không phải lần đầu tiên cô được trẻ con gọi một tiếng “mẹ”, với Ninh Mẫn mà nói, cả đời này, giây phút cô cảm động nhất chính là khi con gái Vãn Vãn của cô gọi một tiếng “mẹ”; nhưng lúc này đây, khi Đông Kỳ lại gọi cô là “mẹ”, cô cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Lúc Vãn Vãn gọi mẹ, thanh ấm rất ngọt, có lúc hồn nhiên, có lúc mang theo sự xinh đẹp lộ ra vẻ hoạt bát lanh lợi. Nhưng khi Đông Kỳ gọi cô một tiếng “mẹ” này, nó có cả sự kinh ngạc lẫn với vui mừng. Đột nhiên cô thấy trong mắt mình có cảm giác của sự chua xót, một loại cảm giác như lặng lẽ thay đổi.
“Tiểu Kỳ, cô đây là mẹ của con sao? Sao cô chưa từng gặp?”
“Vâng, cô ấy là mẹ của con! Cô ấy là mẹ của con!”
Tiểu tử kia cực kỳ kích động, gật đầu liên tục. Có vô số lần, trong giấc mơ cậu mơ thấy mẹ, nhưng khi tỉnh dậy lại không thấy nữa. Hôm nay thật sự cậu rất kinh ngạc: Mẹ đột nhiên đến đón cậu, đây là chuyện xa vời mà cậu không dám mơ tới.
Cô giáo vẫn còn chút nghi ngờ, quay sang xem xét ánh mắt của hai người bọn họ, không có cách nào xác định được người phụ nữ ưu tú trước mặt có phải Đông phu nhân hay không, chỉ có thể cười nói:
“Xin lỗi, Đông Kỳ luôn là tài xế của Đông gia đến đón. Trong trường có quy định, không thể tùy tiện để người lạ đón trẻ đi. Vì sự an toàn của trẻ, tôi phải gọi điện cho Đông tiên sinh để xác định một chút!”
“Không cần đâu!”
Một thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lẽo đột nhiên vang lên: “Ta và phu nhân cùng đến!”
“Ô, Đông tiên sinh, tại sao hôm nay ngài lại đích thân đến đón Đông Kỳ vậy?”
Cô giáo đột nhiên quay ra cửa, nhìn thấy người đang bước từ phía hành lang đến, ngạc nhiên hỏi một câu: Ai mà không biết Đông tiên sinh là người bận rộn, nếu như không có chuyện gì đặc biệt quan trọng thì hắn sẽ không bao giờ đích thân xuất hiện.
Ninh Mẫn quay lưng lại nên không để ý chuyện đang xảy ra phía sau, cô cau mày quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy một nam nhân anh tuấn mặc trên người chiếc áo khoác gió màu đen, hai tay xỏ túi đang chậm rãi bước tới, khóe môi hắn vẫn nở nụ cười nhàn nhạt, đây chỉ là nụ cười xã giao, nhưng đã khiến hắn tỏa ra sức hấp dẫn khó ai có thể cưỡng lại.
“Ba, ba cũng đến nha!”
Đông Kỳ mở to cặp mắt ngây thơ, sau khi nhìn thấy Đông Đình Phong, ánh mắt liền long lanh, reo hò chạy tới ôm lấy chân hắn.
Đông Đình Phong mỉm cười, xoa xoa đầu con trai, rồi sải bước vào trong phòng, bắt gặt ánh nhìn của Ninh Mẫn nhưng hắn lướt nhanh qua, sau đó cúi người nói:
“Hôm qua không phải cô Lý đã nói với ta qua điện thoại về chuyện Tiểu Kỳ đánh nhau sao? Có một vài đứa trẻ nhà người ta rất thích huyên thuyên, Tiểu Kỳ nhà ta không chịu được mấy lời phá hoại đó, đã khiến cô giáo phiền phức, cho nên hôm nay, ta và phu nhân đã cùng tới để xóa bỏ mấy tin đồn ảnh hưởng đến con trai ta... Để con trai ta có không gian học tập vui chơi yên tĩnh.”
Lúc lướt qua người Ninh Mẫn, nam nhân này không hể do dự mà nắm lấy tay cô, không nói hai lời kéo cô vào lớp học, đợi lúc cô lấy lại tinh thần thì người đã đứng ngay giữa lớp.
“Oah, oah, ba của Tiểu Kỳ thật đẹp trai, mẹ của Tiểu Kỳ cũng xinh đẹp nữa...”
Không biết mấy bạn nhỏ ở đâu chạy đến thán phục.
Đông Kỳ ngẩng đầu nhìn ba mẹ mình, tuấn nam mỹ nữ, nhìn qua thật sự là cảnh đẹp ý vui, cậu thực sự không ngờ tới hôm nay cả ba và mẹ cùng nhau đến đón cậu về nhà, chuyện như vậy trong đời cậu là lần đầu tiên, nó khiến cậu vô cùng hạnh phúc, khuôn mặt nhỏ nhắn rạng ngời hẳn lên.
“Tiểu Kỳ...”
Hắn cúi đầu xuống nhìn Đông Kỳ.
“Đến đây!”
Cậu lập tức đứng lên tạo dáng quân đội, hô to một tiếng, thanh âm lộ ra một loại mừng rỡ và kiêu ngạo.
“Đi đi, hãy nói với Tưởng Thiếu Phàm: Daddy và mami hạnh phúc như vậy, nói bạn ấy hãy mở to hai mắt mà nhìn. Đồng thời, con còn phải nhắc nhở bạn một tiếng: sau này đừng nói hươu nói vượn, tung tin đồn nhảm khắp nơi. Nếu như bạn ấy không quản tốt miệng lưỡi của mình, con có thể rất tức giận, nếu như nghiêm trọng, thì sẽ gặp lần nào thì đánh lần đó. Chuyện này nhất định không thể xảy ra... Ngoài ra, con lại nói với bạn ấy: phá hoại hạnh phúc gia đình người khác là một loại hành vi phạm tội, chú cảnh sát sẽ mời bạn ấy đến ăn kem!”
Cô giáo kinh ngạc đến cứng miệng: Trời, Đông tiên sinh nhã nhặn đột nhiên lại trọng bạo lực như vậy? Đây là cổ vũ lấy bạo chế bạo sao?
Khóe miệng Ninh Mẫn dật dật, mắt hướng lên phía trần nhà, không biết nói gì: Cùng đứa trẻ mẫu giáo gây khó dễ cho bạn học, Đông Đình Phong, hắn muốn mất mặt như vậy sao?