Khuôn mặt An Na trắng bệch; vẻ mặt Đông Lôi giống như trạng thái buồn nôn khi nuốt phải con ruồi; ánh mắt của An phu nhân nặng trĩu nhìn qua; mẹ chồng cau mày; Đông Kỳ ngẩn ra, xấu xa cười, mỗi người mỗi vẻ, đúng là đa dạng, phong phú.
Không có bất cứ thay đổi nào chỉ có hắn, lúc quay đầu lại còn mỉm cười với cô, động tác này giống như vợ chồng họ vẫn luôn thân mật như vậy, không có đến một chút kinh ngạc. Nhưng sự thật ư, kết hôn sáu năm, Hàn Tịnh và Đông Đình Phong chưa hề gần gũi nhau lần nào.
Đông Đình Phong nhìn thoáng qua, tâm tình có chút cổ quái: Cô vợ giả mạo này của hắn thật sự rất biết đóng kịch, đây là cô cố ý chọc giận An Na. Người phụ nữ này so với Hàn Tịnh, giả dối gấp vạn lần.
“Ô, nhìn sắc mặt của An tiểu thư không tốt lắm, Cẩn Chi, anh mau đưa cô ấy về phòng đi! Nhìn xem cô ấy giống như bất cứ lúc nào cũng có thể ngất đi. Cơ thể yếu như vậy lại còn chạy đến thăm con trai chúng tôi. Thật sự khiến chúng tôi áy náy quá!”
Ninh Mẫn rất ân cần nhắc nhở một câu.
“Làm sao vậy?”
Đông Đình Phong cũng nhìn thấy, quả thật sắc mặt của cô ta không tốt cho lắm.
“Em có chút khó chịu!”
An Na thuận thế đem toàn bộ cơ thể yếu đuối ủy khuất trong vòng tay hắn, dáng vẻ đáng thương đúng theo kiểu có thể ngất bất cứ lúc nào, khiến cho Hà Cúc Hoa và An phu nhân lo lắng đứng lên.
“Cẩn Chi, hãy bế Tiểu An về phòng! Sắc mặt khó coi như vậy không thể ở lại đây được!”
Câu nói của Hà Cúc Hoa rõ ràng muốn ám chỉ rằng Ninh Mẫn đã cố tình gây kích động cho An Na.
Ninh Mẫn đứng bên cạnh vẫn thờ ơ nhìn ngắm, Đông Đình Phong đang đứng trước mặt cô cũng không nói hai lời, lập tức bế An Na lên đi ra ngoài. Lúc quay đầu rời khỏi Ninh Mẫn còn nhìn thấy trong mắt cô ta lóe lên vẻ đắc ý.
Hứ, có gì tốt đẹp đâu chứ!
Chẳng qua cũng chỉ là kẻ trăng hoa khốn nạn mà thôi!
Ninh Mẫn cười khểnh một tiếng, căn bản không liên quan đến cô, sau đó quay đầu về phía con trai:
“Có muốn uống một chút nước hoa quả không?”
“Muốn ạ!”
“Vậy con đã đánh rắm chưa?”
Tiểu tử kia liền đỏ mặt gật đầu:
“Dạ! Vừa nãy rồi ạ, vừa vang vừa thối, có chút mất mặt ạ!”
Ninh Mẫn nở nụ cười, đứa trẻ này còn biết xấu hổ sao:
“Vậy đợi một chút, mẹ sẽ làm cho con!”
“Cảm ơn mẹ!”
Bên cạnh giường bệnh, Hà Cúc Hoa và Đông Lôi nhìn thấy cảnh mẹ con hai người vui vẻ mà chướng tai gai mắt.
Nhân lúc Ninh Mẫn đi rửa hoa quả, Đông Lôi cũng đi theo, “bịch” cánh của nhà vệ sinh đóng lại, giọng nói nặng nề quát:
“Hàn Tịnh, không phải cô muốn ly hôn với anh tôi sao? Bây giờ cô là có ý gì? Vừa lấy lòng cháu tôi, vừa cố tình kích động chị An Na, cô vẫn muốn làm con thiêu thân như thế này sao?”
Tiếng nước chảy nhẹ, Ninh Mẫn cẩn thẩn rửa từng quả một, khuôn mặt bình tĩnh đáp:
“Thứ nhất, lão gia không cho phép ly hôn, cô không biết sao; thứ hai, cháu trai cô là con trai tôi, tôi làm như vậy không phải là lấy lòng mà làm tròn trách nhiệm của một người mẹ; thứ ba, vợ cả gặp nhân tình của chồng, không mắng không chửi, đó là phải cảm ơn mấy năm nay tính tình của tôi trở nên tốt hơn, thân thiết với anh trai cô, đó là quyền lợi tối thiểu của một kẻ làm vợ như tôi, cô không quản được; thứ tư, anh trai cô còn muốn cùng tôi sinh thêm một đứa cháu gái nữa, nếu không thân thiết thì đâu có thể sinh con, cô nói có đúng không; thứ năm, anh cô đã giúp tôi rửa sạch oan tình cho nên phiền cô đừng mang mấy chuyện đó ra để công kích tôi, công kích tôi cũng đồng nghĩa với việc công kích chỉ số... IQ của anh trai cô, một người làm việc dựa trên nguyên tắc như anh ta, thân là em gái như cô nên toàn tâm toàn ý ủng hộ anh trai mình, chứ không phải đâm sau lưng anh ta một dao như vậy, thật là mất mặt...”
Đông Lôi sắc mặt tái xanh: “...”
Cô toàn thân bốc hỏa, nhưng hết lần này đến lần khác bị chèn ép không nói ra, người phụ nữ này, làm sao mà miệng lưỡi lại có thể sắc bén như dao vậy, vừa nhau vừa dứt khoát, thật sự rất khó đối phó.