Đáng tiếc, cô nhanh hơn anh ta một bước, lúc anh ta vừa nhào cô liền từ trong chăn lao xuống.
Đồng thời cầm theo chiếc điện thoại trên đầu giường, đầu tiên là mở máy, sau đó bật đèn pin, trong căn phòng tối đen như mực đột nhiên có ánh đèn sáng rực, cô nhìn thấy nam nhân đó mặc đồ đen đang nằm sấp tại chính chỗ cô vừa nằm, càn rỡ sờ mó trong chăn, nhưng bởi vì ánh đèn mà toàn thân cứng đờ.
Ninh Mẫn nổi da gà, hít một hơi thật sau, lạnh giọng quát:
“Ngươi là ai?”
Tuy nhà tổ Đông gia rất lớn nhưng hệ thống bảo vệ rất tốt, ban đêm có đến bảy, tám người trực, nếu là người ngoài, e rằng sẽ khó có thể tìm chỗ sơ hở để lẻn vào, trừ khi là kẻ trộm. Cô híp mắt lại, cảm thấy bóng dáng này có chút quen thuộc.
“Thế nào vài năm không gặp, ngay cả tôi là ai cũng quên rồi sao?”
Nam nhân kia chậm rãi ngồi xuống, ngẩng đầu lên.
“Tống Minh Hạo, tại sao lại là anh?”
Ninh Mẫn ngẩn ra, có chút kinh ngạc. Thật không ngờ được, kẻ trộm kia lại là con trưởng của Tứ cô cô Đông Đình phong.
Người này, trước đây cô đã gặp mấy lần nhưng mỗi lần chỉ thoáng qua, cô luôn có cảm giác anh ta cũng là người đứng đắn, không giống như mẹ mình, lúc nào cũng nghĩ cách châm chọc cô, chỉ là ánh mắt có chút cổ quái. Lúc đó cô cũng không để ý nhiều, hiện tại lại nhìn thấy anh ta xuất hiện ở chỗ không nên xuất hiện, khiến cô nghĩ ngay đến một câu: “Đừng nhìn mặt bắt hình dong!”
“Tại sao không phải là tôi? Tịnh Tịnh, năm không gặp, không nghĩ em càng ngày càng xinh đẹp, hơn nữa lá gan cũng càng ngày càng lớn, phản ứng cũng càng ngày càng nhanh nhẹn! Thực sự khiến tôi phải nhìn em bằng con mắt khác.”
Anh ta miễn cưỡng ngồi lên, hai tay nhẹ nhàng lôi chăn đắp, cười thanh thản, giống như đây chính là phòng của anh ta chứ không phải của Đông Đình Phong:
“Đến đây, hà tất phải câu nệ, qua đây ngồi một chút, giữa chúng ta có cần phải như vậy sao? Có câu: Một ngày phu thê trăm ngày ân ái sao? Không biết chúng ta đã có bao nhiêu đêm vợ chồng rồi, trên người em có chỗ nào là tôi chưa nhìn...”
“...”
Ninh Mẫn thật sự bị khiếp sợ:
Hàn Tịnh và Tống Minh Hạo? Sao có thể? Không phải cô ấy chỉ thích Thôi Tán sao? Tại sao sau khi kết hôn lại có thể có quan hệ bất chính với Tống Minh Hạo?
Đang suy nghĩ, bỗng nhiên nam nhân kia nhảy từ trên giường xuống, chạy nhào về phía cô.
Cô rùng mình, vội vàng né sang một bên, quát lên:
“Anh muốn gì?”
“Em khẩn trương cái gì, chỉ là lâu rồi không gặp em, đứng xa như vậy không nhìn rõ được em, nên muốn rút ngắn khoảng cách một chút, như vậy chúng ta có thể từ từ nói chuyện. Tịnh Tịnh, thật sự em không nhớ tôi sao?”
“Anh đừng qua đây, nếu anh còn qua tiếp, tôi lập tức sẽ báo cảnh sát!”
Ninh Mẫn cau mày, trịnh trọng cảnh cáo, đồng thời nói được là làm được, cô tắt đèn pin, đè nén cảm xúc, lập tức bấm số , điện thoại lập tức truyền đến:
“Quý khách đang bấm đến số điện thoại của đồn cảnh sát , để tiết kiệm tiền thuế cho người dân, xin quý khách không được báo án lung tung, bằng không quý khách phải chịu toàn bộ trách nhiệm trước pháp luật. Nếu như muốn báo án nhấn phím , nếu chỉ tình cờ quay số nhấn phím ...”
Tống Hạo Minh nghe thấy âm thanh này cũng không hề sợ hãi, chỉ cười nhạt:
“Tịnh Tịnh, nếu em dám báo cảnh sát, thì anh sẽ đem mấy đoạn băng dâm loạn của em công bố lên mạng. Anh muốn xem xem, rốt cuộc anh và em, kẻ nào tàn nhẫn hơn?”