Chương : Hoắc Kiến Phong lỡ hẹn Hoắc Kiến Phong nhướng mắt.
Ngô Đức Cường nhanh chóng lấy điện thoại di động, giơ mã QR ra.
Sau khi hai người thêm bạn WeChat với nhau, Triệu Lương liền gửi đoạn ghi âm vào điện thoại của Ngô Đức Cường: “Hai người từ từ nghe. Nếu cô Tống tỉnh lại, làm ơn hãy thông báo cho chúng tôi biết một tiếng.
Chúng tôi cần xác thực chút tình hình với cô Tống.” “Được thôi. Nhất định, yên tâm.” Ngô Đức Cường tiên hai viên cảnh sát đi, lập tức lấy tai nghe ra căm vào, sau đó đưa điện thoại cho Hoắc Kiến Phong, lắng lặng bước đi.
Hoắc Kiến Phong nhìn điện thoại, do dự một hồi mới đeo tai nghe vào, bấm nút play.
Sau một hồi sột soạt ngắn ngủi, âm thanh nghẹn ngào của Tống Phi Phi phát ra từ tai nghe.
“Kiến Phong, em xin lỗi…” Ngô Đức Cường không nghe được trong đoạn ghi âm nói cái gì, chỉ thấy Hoäc Kiến Phong sắc mặt càng ngày càng xấu.
Trên khuôn mặt luôn bình tĩnh, trước tiên thoáng hiện lên vẻ ngạc nhiên, rồi từ từ chuyển thành vẻ mặt áy náy.
Ngô Đức Cường lông mày nhướng lên, đây không phải là một dấu hiệu tốt! Sau đó, anh ta thấy bàn tay của người đàn ông trên chiếc xe lăn đang siết chặt hơn, và những đường gân xanh trên mu bàn tay xanh xao của anh nổi lên rõ ràng.
Một sự lạnh lẽo tàn bạo bỗng phân tán ra theo, như thể cả không gian sẽ bị xé nát trong giây tiếp theo.
Đây là sắp xảy ra chuyện lớn rồi! Ngô Đức Cường lo lắng xoa xoa tay, sờ thấy đồng hồ trên cổ tay, trong lòng chợt nảy ra một ý tưởng.
Anh ta hít một hơi thật sâu và kính cẩn bước tới: “Cậu ba, đã đến lúc chúng ta phải đi châm cứu rồi. Hôm qua cậu đã đồng ý với thần y là hôm nay sẽ đến đó sớm hơn.” Nghe được giọng nói của Ngô Đức Cường, Hoắc Kiến Phong mới như thể thoát ra được khỏi trạng thái vừa rồi.
Thân thể anh hơi thả lỏng, hơi thở lạnh lẽo trên người cũng tan biến theo đó.
Anh giơ tay kiểm tra thời gian trên đồng hồ, sau đó lại nhìn giao diện ghi âm trên điện thoại vẫn chưa phát xong.
Ngô Đức Cường đang định thở phào nhẹ nhõm, lại nhìn thấy thanh tiến trình ghi âm vẫn còn hơn một nửa, trong lòng lại vô cùng căng thẳng.
Anh ta cau mày một cách chán ghét.
Cô Tống này thật là phiền phức, đã gây ra lắm chuyện rồi, đến cả di ngôn còn nhiều hơn cả những người khác! Hồ Tố Nữ, tiệm trà.
Ôn Thục Nhi mặc một bộ quần áo giả dày cộp, toàn thân đổ mồ hôi.
Thời gian hẹn đã trôi qua từ lâu, nhưng Hoäc Kiến Phong và Ngô Đức Cường vẫn chưa đến.
Cô vừa cầm tóc giả quạt một cách khó chịu vừa nhìn chằm chằm vào màn hình giám sát trên điện thoại của Hắc Diệm.
Trong màn hình giám sát hướng ra đường cao tốc bên ngoài quán trà, không hề có dấu hiệu nào cho thấy có bất kỳ chiếc xe đang đến hay sắp xuất hiện.
Ôn Thục Nhi trả lại Hắc Diệm điện thoại, nói: “Chắc là hôm nay anh ấy không đến nữa rồi.
“Không phải chứ?” Hắc Diệm ngạc nhiên: “Họ rõ ràng đã rất hài lòng khi rời đi ngày hôm qua. Họ liên tục bày tỏ lòng biết ơn và nói rằng hôm nay họ sẽ đến sớm. Dù đã quá thời gian hẹn nhưng không thể đảm bảo rằng đó không phải là do tắc đường hay chậm trễ vì những chuyện quan trọng khác, hãy kiên nhãn đợi thêm một lúc nữa xem?” Ôn Thục Nhi không trả lời, cúi đầu thất vọng nhìn chằm chằm ngón chân.
Không phải là tắc đường hay chuyện gì quan trọng, chắc là tình hình của chị Tống không tốt lắm, cho nên mới túc trực ở bên đó, hoàn toàn quên mất sức khỏe của bản thân anh ấy nhỉ? Ngay khi Hắc Diệm vừa định an ủi, điện thoại rung lên.
Thấy đó là tên của Ngô Đức Cường, anh ta nhanh chóng vỗ vai Ôn Thục Nhi, ra hiệu cho cô im lặng, cũng ra hiệu cho cô lấy lại tinh thần.
Ôn Thục Nhi định thần lại, trong lòng lại nảy sinh kỳ vọng.
Có lẽ, anh đã thực sự bị tắc trên đường.
Hắc Diệm trả lời điện thoại, và giọng nói của Ngô Đức Cường phát ra từ đó.
“Thực sự xin lỗi, anh Diệm, có thể giúp tôi nói cho thần y biết một tiếng, cậu ba nhà chúng hôm nay có chuyện, không thể tới đó được.” Hắc Diệm nhíu mày không hài lòng, nghiêm nghị nói: “Anh Cường, bệnh nhân đã gián đoạn điều trị ngay lúc mới bắt đầu, có thể sẽ ảnh hưởng đến hiệu quả của việc điều trị tiếp theo. Tôi khuyên anh tốt nhất nên đưa bệnh nhân đến.” Ngô Đức Cường liên tục xin lỗi: “Xin lỗi, hôm nay chúng tôi thật sự không đến được.
Ngày mai, ngày mai chúng tôi sẽ đến đúng giờ.
Hắc Diệm còn định nói gì đó, còn chưa kịp cất lời, điện thoại đã bị Ôn Thục Nhi giật lấy.
Ôn Thục Nhi cầm điện thoại, lo lắng nói: “Chị Tống thế nào rồi? Có phải là tình hình không ổn lắm không?” Giọng nói lanh lảnh quen thuộc, tràn đầy sự quan tâm.
Ngô Đức Cường sững sờ một lúc mới phản ứng lại: “Cô ba? Sao cô lại ở chỗ đớ?” Ôn Thục Nhi nhận ra mình đã mất bình tĩnh, khẽ tát vào miệng mình một cái, hai giây sau mới ấm ức nói: “Tôi nghe nói Kiến Phong đang châm cứu ở đây. Hôm nay tôi không có nhiều tiết học, nên tôi muốn đến xem thử.
Nhưng không ngờ đợi đã lâu như vậy, hai người lại không tới.” Ngô Đức Cường vô thức nhìn Hoắc Kiến Phong.
Người đàn ông chăm chú nhìn chằm chằm người trong phòng bệnh qua tấm kính, như thể anh không hề để ý đến âm thanh đối thoại ở đây.
Ngô Đức Cường không yên tâm, vẫn bước sang bên cạnh hai bước rồi mới hạ giọng nói: “Tình hình của cô Tống không tốt lắm. Cô ta vẫn còn hôn mê. Cậu ba từ tối hôm qua đến bây giờ vẫn chưa chợp mắt.”