Chương : Có biến
Trong quán Internet, Lê Việt Bách vô cùng lo lăng: ‘Lần này bên kia đã chuẩn bị sẵn sàng, tôi không thể xóa một trong bất kỳ những bài đăng bê bối tầm phào đó. Bình luận phía dưới thì có thể xóa, nhưng có quá nhiều. Xóa một trăm dòng, lại tăng thêm một nghìn dòng, tôi phải làm thế nào đây?” Ôn Thục Nhi cầm chặt điện thoại: “Làm sao có thể như vậy được?” “Tôi không biết!” Lê Việt Bách buồn bã nói.
Huy Hoàng tử IT như anh ta, hiện đang đối mặt với trận Waterloo trong sự nghiệp! Ôn Thục Nhi liền quyết đoán ra quyết định: ‘Cậu hãy mang theo đồ đạc, tới đây ngay lập tức, tôi đợi cậu ở phòng khám.” Không thuận tiện cũng phải tạo ra sự thuận tiện, cô quyết không thể trơ mắt nhìn những người đó bắt nạt Kiến Phong.
“Được.” Lê Việt Bách không dám chậm trễ, lập tức thu dọn đồ đạc chạy nhanh đến phòng khám.
Vừa vào phòng, Ôn Thục Nhi liền khóa cửa lại.
Như thường lệ, hai người kết nối thiết bị mã hóa với máy tính xách tay, sau đó bắt tay vào bắt đầu hoạt động.
Một lúc lâu, Lê Việt Bách lau mồ hôi trên trán, bực bội nói: “Thật sự là một đống thao tác khó xử lý, vừa nhìn chiến tích đã thấy -.” Anh ta đã cố găng xóa những bài đăng về việc Hoắc Kiến Phong Lệ ngoại tình, nhưng anh ta hoàn toàn không thể xóa được.
Anh ta đã cố gắng làm cho các bài đăng khác trở nên hot nhất, nhưng bài đăng về Hoắc Kiến Phong vẫn đứng đầu…
Đã thử tất cả các phương pháp, những bài đăng đó giống như những khung cảnh được dính trên trang web, không di chuyển chút nào.
Ôn Thục Nhi dụi dụi mắt, thở ra một hơi, “Bên tôi cũng vậy.” Đây là lần đầu tiên cô gặp phải tình huống này trong giới IT trong nhiều năm như vậy.
Lê Việt Bách gãi chiếc đầu đinh và cáu kỉnh nói: “Theo lý mà nói thì không đúng cho lắm! CEO của Weibo, Cao Bác, không phải lần trước ông ta đã đích thân tới nhà xin lỗi chồng cậu sao? Mới được vài ngày, mà ông †a đã quên rồi sao, lại muốn tác oai tác quái?” Ôn Thục Nhi dựa vào lưng ghế, trầm ngâm một lúc, trong đầu chợt lóe lên một linh cảm.
Cô nhanh chóng nhập một dòng mã mới lên trang, tiếp đó trang web liền chuyển, cô nhập mã lần nữa và trang lại chuyển. Đến khi sau năm lần lặp lại không thành công, trang web cuối cùng không chuyển nữa.
Ôn Thục Nhi nhìn đoạn mã trên giao diện, khóe môi nhếch lên một vẻ giễu cợt: “Quả thực không phải Weibo chính thức đang giở trò, mà là có người đang giở trò trong bóng tối.” Lê Việt Bách tò mò áp sát tới, nghi hoặc hỏi: “Đây là thế nào vậy?” Ôn Thục Nhi lườm anh ta một cái: “Cái mã này, cậu nhìn không quen sao?” Lê Việt Bách nhìn kỹ hơn, và đột nhiên phản ứng lại: “Đoạn mã mà tôi đã dùng khi chặn Weibo lần trước. Ai đó đã cải tiến nó và mã hóa lại. Vì vậy, tin đồn về chồng cậu không phải được xếp hạng trong danh sách hot search. Mà nó bị khóa chặt trên hot search. Ngay cả chúng ta cũng không thể làm gì được. Bộ phận kỹ thuật của Weibo chắc chắn cũng không có cách nào khác.” Ôn Thục Nhi di chuột, lửa giận trong lòng càng lúc càng mạnh: “Người này rõ ràng là nhằm vào Kiến Phong. Tôi vừa mới cố gắng phá tường lửa của tên đó nhưng không thành công. Chỉ dựa vào điểm này, có thể chắc chắn tên tuổi của anh ta nằm trong top của bảng xếp hạng hacker.” “Có thể là ai được?” Lê Việt Bách chống cằm bằng một tay rồi suy nghĩ, trong miệng bất giác lẩm bẩm: “Ngoài cậu ra, trong top ba cũng chỉ còn lại hai người. Cậu nói xem, người giúp chúng ta lần trước chắc cũng là một trong hai người này nhỉ?” “Chắc là vậy.” Ôn Thục Nhi gật đầu: “Hai cao thủ đó, rất có khả năng là một người đứng về phía chúng ta. Còn người kia thì đứng ở phe đối lập với chúng ta.” Cô nhìn chằm chằm vào dòng mã trên màn hình, đầu óc quay cuồng: “Nhưng người này là ai? Rốt cuộc anh ta có thù hận gì với Kiến Phong nhà chúng tôi? Tại sao lại muốn nhắm vào Kiến Phong? Anh ta được người ta thuê, hay là bản thân anh ta muốn bôi nhọ Kiến Phong?” “Ai biết được chứ?” Lê Việt Bách bất lực giang hai tay.
“Từ lâu tôi đã nhắc nhở cậu, ngay khi bước vào một gia đình giàu có, tuy rằng Kiến Phong nhà cậu rất kín tiếng, nhưng khó có thể đảm bảo rằng người khác sẽ không lấy anh ấy ra để công kích, hoặc dùng anh ấy để tấn công nhà họ Hoắc…” Khi đang nói, anh ta chợt nghĩ ra điều gì đó và giọng anh ta đột ngột dừng lại.
Anh ta nhanh chóng ngồi lại trước máy tính của mình và mở bản tin tài chính quốc tế và thị trường chứng khoán quốc tế.
Ôn Thục Nhi nghiêng đầu nhìn sang và thấy giao diện máy tính của Lê Việt Bách đã hiện lên thông báo rằng cổ phiếu của công ty Hoắc Kiến ở nước ngoài đã giảm mạnh.
Câu trả lời đã rõ ràng.
Ôn Thục Nhi vội vàng đứng dậy qua đó cùng xem.
Lê Việt Bách đã chuyển đổi sang thị trường chứng khoán của nhiều quốc gia khác nhau, chẳng hạn như FTSE, NASDAQ…
nhưng chỉ cần là doanh nghiệp dưới trướng Hoắc Kiến, tất cả đều đang giảm…
Trên các phương tiện truyền thông tài chính khác nhau, cũng đang bàn tán về sự giảm sút của cổ phiếu Hoắc Kiến ở nước ngoài.
Ôn Thục Nhi nhíu chặt mày, trầm giọng nói: “Nếu cứ tiếp tục như vậy, ngày mai thị trường mở cửa, chứng khoán trong nước nhất định sẽ bị ảnh hưởng, tổn thất của Hoắc Kiến không thể nào ước lượng được. Dù thế nào đi nữa, đêm nay chúng ta nhất định phải dập tắt những tin tức tiêu cực này.” Lê Việt Bách khóe miệng hơi run rẩy: “Vậy, nếu không dập tắt được thì sao?”