Chương
“Cô Triệu…”
Ngô Đức Cường còn muốn khuyên can, Triệu Thanh Xuân trực tiếp nắm lấy vạt áo của anh ta, thô bạo nói: “Cút ngay! Anh có cái tư cách gì mà ở đây thay hắn giải vây. Anh, anh, các anh đều là những người muốn hại chết Thục Nhi, không có ai khác biệt!”
Giờ phút này, ở trong mắt cô, Hoắc Kiến Phong không còn là cậu ba cao cao tại thượng của nhà họ Hoắc nữa, anh ta sao với tên đã đẩy Thục Nhi xuống dưới biển còn kinh tởm hơn gấp ngàn lần.
Bởi vì, pháp luật đã trao cho anh ta Thục Nhi – để cô ấy làm người thân cận nhất bên cạnh anh!
Anh ta không nên, cũng không thể phụ lòng tín nhiệm của Thục Nhi như vậy!
Con ngươi đỏ đậm của cô vẫn trừng lớn, nước mắt từng dòng chảy xuống, ánh mắt đầy oán khí như con dao, đâm thẳng vào trong lòng người.
Ngô Đức Cường giật mình sững người, mi mắt run lên không tự chủ được.
Đúng vậy!
Nếu anh ấy có thể dũng cảm hơn một chút! Thông minh hơn một chút!
Sớm thông báo cho đội tuần tra biết vị trí của bọn họ đang ở đâu, ngay cả khi trong một giây đồng hồ đó anh không thể thay cậu ba đi cứu mợ ba, thì việc tìm kiếm mợ ba cũng không hề khó khăn như bây giờ!
Ngay cả khi họ không muốn thừa nhận, nhưng sự thật chính là, bọn họ đã bỏ lỡ thời điểm tìm kiếm và cứu hộ tốt nhất ..
Ngô Đức Cường nắm lấy tay của Triệu Thanh Xuân, trực tiếp đưa tay cô lên hướng về phía mặt mình: “Cô Triệu, cô có thể đánh tôi mắng tôi, nhưng nhiệm vụ của tôi là trong trường hợp nào, trong bất cứ hoàn cảnh nào, vẫn luôn phải bảo vệ cậu ba. Đây là công việc của tôi, cũng là do mợ ba đã đích thân nhắc nhở”
Ở vách núi đen bên cạnh, người đàn ông đưa lưng về phía hai người, đôi mắt trống rỗng sâu thẳm đột nhiên chợt lóe lên, như xuất hiện một ngôi sao sáng.
Triệu Thanh Xuân sững người.
Đúng vậy! Hoắc Kiến Phong là người mà Thục Nhi yêu thương nhất! Tất cả những nguyên tắc và điểm mấu chốt của Thục Nhi, từ sau khi gặp người đàn ông này, liền biến thành chỉ cần Kiến
Phong vui, muốn tốt cho Kiến Phong…
Tay cô cứng đờ dừng ở trên khuôn mặt lạnh băng của Ngô Đức Cường, cô lặng lẽ rút tay lại.
Đột nhiên, cô lại đột ngột nhấc tay lên.
Thục Nhi thiện lương như vậy, chưa bao giờ dễ dàng làm thương tổn bất kì người nào.
Tuy nhiên, đó không thể là lý do để người khác tùy ý khinh thường và bắt nạt cô ấy!
Cô hôm nay, từ giờ phút này sẽ thay Thục Nhi báo thù, đánh chết đám lòng lang dạ sói, phụ tình, phụ nghĩa!
“Anh vẫn không cho tôi qua sao? Không cho tôi qua thì hôm nay tôi sẽ thay Thục Nhi đánh chết anh!”
Triệu Thanh Xuân rống giận , giơ cao hai cánh tay.
Ngô Đức Cường không có né tránh, thản nhiên nhắm mắt lại chịu đòn.
Không cứu được mợ ba về, anh ấy bị trừng phạt như này là đúng tội!
Lê Việt Bách đi theo xe của Triệu Thanh Xuân, nhưng không chạy nhanh bằng Triệu Thanh Xuân, lúc này anh ấy mới leo lên đến vách núi thở hổn hển.
Nhìn thấy vậy, anh vội vàng ôm lấy Triệu Thanh Xuân từ phía sau, tách cô và Ngô Đức Cường ra: “Thanh Xuân, em bình tĩnh một chút”
Cả người Triệu Thanh Xuân bị Lê Việt Bách ôm lấy, hai chân cơ hồ tách khỏi mặt đất.
Cô phẫn nộ giãy dụa , tay chân khoát tứ phía, loạn xạ: “Anh họ Lê kia, anh rốt cuộc là người của bọn họ sao? Anh buông tôi ra, để tôi đánh chết mấy tên khốn nạn này! Tôi muốn thay Thục Nhi báo thù…”
Lê Việt Bách không giải thích gì, ôm lấy Triệu Thanh Xuân lui về phía sau vài bước: “Cậu ba nhà họ Hoắc, trợ lý Ngô, hiện giờ cảm xúc của Thanh Xuân rất kích động, tôi đưa cô ấy về trước.”
Ngô Đức Cường gật gật đầu, vừa định nói định giúp anh ấy tiễn Triệu Thanh Xuân đi xuống, thì chợt nghe thấy tiếng nói khàn khàn của người đàn ông từ phía sau vang lên.
“Không cần, cứ để cô ấy ở lại đây.”
Ngô Đức Cường kinh ngạc quay đầu lại, người đàn ông không biết từ lúc nào đã
quay đầu xe lăn, thản nhiên địa nhìn về phía bọn họ.
Gió biển cuồn cuộn nổi lên làm cho chiếc áo choàng trên vai anh ta bay phất phới.
Sắc mặt của anh ấy tái nhợt, hốc mắt lõm sâu, hai con ngươi bị lấp đầy bởi tơ máu đỏ tươi, vẻ mặt trầm tĩnh đến dọa người.
Lê Việt Bách sửng sốt, theo bản năng buông Triệu Thanh Xuân xuống, nhưng vẫn không có thả tay ra khỏi người cô.
Triệu Thanh Xuân ánh mắt nheo lại, hung hăng tát một cái chụp ở trên tay Lê Việt Bách: “Còn không buông ra, muốn lợi dụng cơ hội với cô đây sao?”
“Tề”- Lê Việt Bách bị đánh đau, hít một hơi thật sâu, vẫn không động đậy tay.
Thục Nhi sống chết ra sao vẫn chưa biết, anh không nên để Triệu Thanh Xuân xảy ra chuyện gì, dù sao hai người kia hiện tại thoạt nhìn, cũng không giống những người mất trí.
“Không có việc gì, cứ để cô ấy ở lại đây”- Hoắc Kiến Phong ánh mắt thản nhiên, ngữ khí cũng cực kỳ ảm đạm.
Triệu Thanh Xuân một cước dẫm nát mu bàn chân của Lê Việt Bách: “Đã bảo là buông tay ra, cô đây cam đoan sẽ tìm được Thục Nhi, không thì kéo anh ta cùng nhau nhảy xuống biển cũng được?”
Lê Việt Bách lại lo lắng liếc mắt nhìn hai người một cái, mới chậm rãi buông tay ra.
“Xóe! Đồ phản bội!”
Triệu Thanh Xuân khinh bỉ nhor một ngụm nước bọt về phía Lê Việt Bách sau đó mới ngẩng đầu mà bước về hướng Hoắc Kiến Phong đang ngồi.
Hoắc Kiến Phong ánh mắt bình tĩnh như nước, nhìn về phía Ngô Đức Cường cùng Lê Việt Bách khoát tay: “Các anh đi xuống trước đi, tôi có lời muốn nói với cô Triệu”
Ngữ khí cực kì bình thản, phẳng lặng như một đường thắng, như thể trái tim anh ta đã chìm trong một vũng nước đọng, nhưng anh ta lại mang một vẻ uy nghiêm không thể phản bác.
Lê Việt Bách cùng Ngô Đức Cường nhìn nhau, định ngăn Triệu Thanh Xuân lại, nhưng rồi lẳng lặng lui về phía bên ngoài khu tìm kiếm.
Triệu Thanh Xuân cau mày, trừng mắt hướng về phía Hoắc Kiến Phong, trong ánh mắt còn có một chút kinh ngạc: “Anh sẽ không sợ tôi đổi ý, đẩy anh rớt xuống vách đá sao?”
Hoắc Kiến Phong cũng không quan tâm những gì cô nói, chậm rãi xoay người nhìn về phía mặt biển, một lát sau mới chậm rãi nói: “Cô sẽ không làm vậy. Cô là người bạn tốt nhất của Thục Nhi, cô sẽ không làm tổn thương tôi.”
Triệu Thanh Xuân giật mình, nháy mắt giận tím mặt: “Anh vẫn còn mặt mũi nói ra câu đó sao, Anh có cái tư cách gì mà dùng những cái thiện lương mà Thục Nhi để lại? Anh xứng sao?”
Hoắc Kiến Phong hờ hững hạ mi xuống, quay đầu nhìn thấy mặt biển, nói nhỏ: “Tôi muốn biết thêm nhiều chuyện về cô ấy, cô có thể kể cho tôi nghe không?”
Triệu Thanh Xuân một quyền đánh vào mấy bông hoa xung quanh.
Ánh mắt cô lạnh như băng nhìn sang Hoắc Kiến Phong, như muốn nhìn xuyên qua anh,
Khuôn mặt tiều tụy, quai hàm cắn chặt răng, màu đen tím dưới hốc mắt, trên trán còn có mấy vết bầm…
Anh ta vẫn ngồi ở đó, vẫn không nhúc nhích, toàn thân tản ra một loại cảm xúc phức tạp không thể diễn tả bằng lời.
Giống như một mặt băng trầm mặc, bao phủ vô số dòng chảy hỗn loạn.