Chương
Ánh mắt cô gái trở nên u buồn, khóe môi giương lên nụ cười khổ, tròng mắt sáng tỏ lấp lánh sương mù, mờ mịt lại đau thương, khiến người ta xót xa.
Hồng Liệt Ba Tụng lo lắng đẩy Tú Oánh, sốt ruột hỏi một đống vấn đề.
Tú Oánh vội vàng chuyển lời của anh ta cho cô gái trên giường: “Thưa cô, cô tên gì? Từ đầu đến? Có cần chúng tôi giúp cô thông báo cho người nhà hoặc bạn bè không?”
Cô ta khựng lại, sau đó bổ sung nói: “Tam hoàng tử điện hạ của chúng tôi, rất lo cho cô.”
Cô gái trên giường, để mặc bác sĩ kiểm tra cho mình, cứng ngắc xoay đầu, nhìn đôi mắt xa lạ lại quan tâm bên cạnh, lẩm bẩm: “Tôi tên gì?”
Tên họ đáng ghét, thời thơ ấu hèn mọn, nửa đời người che giấu tài năng không lộ ra ngoài.
Cô chỉ muốn bước lên cơ hội đó, lấy lại những thứ thuộc về mẹ, thuộc về ông ngoại bà ngoại. Chữa bệnh cho anh, điều tra cho anh, lót đường cho anh… Cô tưởng anh sẽ cứu mình, bảo vệ mình, nhưng anh lại chính
Nhưng gặp được anh, tất cả đều thay đổi!
Lòng cô nở hoa, tất cả mọi việc cô làm đều là vì anh trước tiên. tay đẩy cô xuống địa ngục!
Không sai! Sóng biển vô tình vỗ vào người cô, đầu cô đập vào tảng đá cứng, xương vỡ nát, máu tươi nhiễm đỏ nước biển, đó là nơi còn u ám hơn cả địa ngục!
Nhưng cô không cảm thấy đau, bởi vì đóa hoa nở trong lòng kia, đã kết thành quả đắng chí mạng!
Nỗi đau đớn xé tim, còn đau khổ hơn gấp trăm lần!
Cô chỉ thấy lạnh, bóng tối vô tận và sự lạnh lẽo bao trùm lên trái tim tan nát của cô, kín không lọt gió! “Tiêu Nhi, tôi tên Tiêu Nhi.”
Tiêu Nhi nhìn họ, ánh mắt phát sáng: “Tiêu là họ mẹ của tôi, Nhi là lời chúc phúc mẹ dành cho tôi”
Từ nay về sau, cô sẽ dùng tên của mẹ, hoàn toàn chặt đứt, quả khử mềm yếu ngu ngốc kia của mình!
Tú Oánh dịch lời nói của cô cho Hồng Liệt Ba Tụng, nhắc nhở: “Nhìn dáng vẻ của cô ấy, dường như không muốn đề cập đến quá khứ.”
Hồng Liệt Ba Tụng nhớ lại cô hôn mê ở bờ biển, dáng vẻ ngàn cân treo sợi tóc, tròng mắt sáng trong trở nên u ám, giả vờ nhẹ nhõm nói với Tiêu Nhi: “Em có đói bụng không? Muốn ăn cái gì?”
Tú Oánh lập tức phiên dịch cho họ.
Tiêu Nhi nặn ra nụ cười, lặng lẽ lắc đầu: “Cám ơn, tôi không muốn ăn gì cả.”
Bác sĩ Lý Cương đặt dụng cụ kiểm tra trong tay xuống, nghiêm túc nói gì đó với Hồng Liệt Ba Tụng.
Gương mặt Tú Oánh xẹt qua vẻ kinh ngạc, nhưng chỉ trong chớp mắt đã khôi phục bình tĩnh, sau khi được Hồng Liệt Ba Tụng gật đầu ra hiệu, cô ta mới dịch lại lời nói của bác sĩ Lý Cương cho Tiêu Nhi: “Thưa cô, khi trước cô hôn mê, bác sĩ luôn truyền dịch và đồ ăn để nuôi cơ thể cô. Bây giờ cô đã tỉnh lại, cần phải chủ động dùng bữa. Bởi vì cô không chỉ có một mình, cho dù cô không nghĩ cho bản thân, cũng phải suy nghĩ cho đứa con trong bụng” “Con?” Tiêu Nhi kinh ngạc.
Cô giở chăn ra, nhìn cái bụng nhỏ bằng phẳng của mình, nhớ lại ban nãy bác sĩ đã dùng ống nghe khám rất lâu.
Tú Oanh dịu dàng cổ vũ nói: “Đúng vậy, trong bụng cô có đứa nhỏ, rất khỏe mạnh cũng rất kiên cường, cần cô chăm sóc.” Đây là đứa nhỏ, đêm đó cô cùng anh?!
Tiêu Nhi không tự chủ vươn tay, khẽ vỗ về bụng mình. Cách một lớp áo tơ tằm, cô dường như đã cảm nhận được nhịp tim yếu ớt, trong tử cung nhỏ hẹp là sự giao tiếp lớn nhất với
CÔ.
Nước mắt Tiêu Nhi, lập tức rơi xuống: “Cảm ơn, cám ơn mọi người! Cám ơn anh hoàng tử điện hạ!”
Câu này, Hồng Liệt Ba Tụng nghe hiểu.
Anh ta vội vàng nói: “Gọi tôi A Liệt, em có thể gọi tôi là A Liệt!”
Tú Oánh phiên dịch cho Tiêu Nhi.
Sự vui mừng của anh ta, sự sốt ruột của anh ta, tất cả cảm xúc đều chân thành viết trên gương mặt, chẳng giống những kẻ hoàng thất giả vờ trong phim. Thận chí, còn đơn giản hơn cả giới nhà giàu như nhà họ Hoắc.
Trong lòng Tiêu Nhi khẽ đau đớn.
Cô cố gắng mỉm cười, gật đầu khẽ đáp: “Được, cám ơn anh, A
Liệt!”
Hồng Liệt Ba Tụng ban nãy nghiêm túc nghe Tú Oánh phiên dịch, hoàn toàn hiểu rõ câu nói của Tiêu Nhi, lập tức mỉm cười lộ hàm răng trắng đều tăm tắp: “Không cần cám ơn không cần cám ơn, cám ơn em, cám ơn em xuất hiện trong sinh mệnh của tôi.” “Hửm?” Ôn Thục Nhi nghe không hiểu, mở to đôi mắt khó hiểu nhìn anh ta, lại nhìn Tú Oánh.
Gương mặt Hồng Liệt Ba Tụng hơi nóng lên, vội ngăn cản Tú Oánh đang muốn phiên dịch: “Câu này, chờ tôi học ngôn ngữ nước Z sẽ tự nói với cô ấy.”
Anh ta nhìn ra tâm trạng cô không tốt, anh ta không muốn dọa cô vào lúc này.
Bác sĩ Lý Cương nói vài câu với Hồng Liệt Ba Tụng, Tú Oánh phiên dịch: “Thưa cô, bác sĩ nói cô vừa tỉnh, cần nghỉ ngơi nhiều hơn, chúng tôi không phiền cô nữa. Điện hạ nói nếu cô không biết muốn ăn gì, cậu ấy sẽ sắp xếp cho cô, có được không?” “Được, làm phiền mọi người, cám ơn.” Tiêu Nhi gật đầu, ánh mắt theo bản năng nhìn về phía Hồng Liệt Ba Tụng.
Cho dù hoàn toàn không hiểu cô nói gì, gương mặt anh ta vẫn giữ nụ cười như ánh mặt trời, như vầng dương mọc lên ngoài cửa sổ, tỏa ra ánh sáng rực rỡ.
Khóe môi Tiêu Nhi theo đó giương lên. Đáp án muốn có, đã có được rồi. Những gì nên kết thúc, cũng đã kết thúc.
Từ nay về sau, mỗi một ngày, đều phải sống thật vui vẻ.