Chương
Tiếng thì thầm, cuối cùng khi chủ nhân tuyên bố buổi lễ kết thúc, mọi người dùng tràng pháo tay như sấm tiễn người điều hành trẻ tuổi đẹp trai nhà họ Hoắc này đi, mới dần dần lắng xuống.
Tập đoàn nhà họ Hoắc, phòng làm việc chủ tịch tầng cao nhất.
Người đàn ông dựa vào số pha bằng da, một tay tùy tiện đặt lên tay vịn, tay kia xoa mi tâm, giọng nói lộ vẻ mệt mỏi: “Tiếp theo còn hành trình gì?”
Ngô Đức Cường lật máy tính bảng trong tay, cung kính nói: “Hết rồi.” “Hửm?” Người đàn ông ngẩng đầu, tròng mắt lạnh lùng u ám. Ngô Đức Cường bị ánh mắt sắc bén của anh quét qua, cúi đầu thấp giọng nhắc nhở: “Ngày mai, là sinh nhật của cô ấy.:
Người đàn ông cau mày, tầm mắt ngưng trọng.
Vẫn luôn dùng công việc lấp đầy tất cả thời gian, không ngờ thời gian qua nhanh như thế, lại đến sinh nhật của cô.
Ánh mắt người đàn ông ảm đạm, gương mặt tuấn mỹ xẹt qua vẻ đau thương, giọng nói càng trầm thấp hơn: “Vậy một tuần kế tiếp, vất vả cho mọi người.”
Dứt lời, anh đứng lên, bước vào phòng nghỉ trong phòng làm việc.
Rất nhanh, anh thay quần áo thoải mái bình thường ra ngoài. Vẫn là màu đen trầm ổn như cũ, nhưng đường may và kích cỡ rộng rãi, khiến ngũ quan anh tuấn sắc bén của người đàn ông nhu hòa không ít, trong vẻ tùy tiện lại lộ ra chút mong đợi.
Ngô Đức Cường vẫn đứng ở đó.
Người đàn ông khoác ba lô đen lên vai, vỗ vai Ngô Đức Cường: “Canh chừng công ty cho tốt.” “Ừm.”
Ngô Đức Cường buồn bực đáp lời, trong lòng yên lặng la hét: Tôi cũng muốn đến thăm mợ ba!
Dường như nhìn thấu tâm tư anh ta, người đàn ông cong môi cười nhạt: “Chờ tôi trở lại, cho anh nghỉ phép hai ngày.”
Tròng mắt Ngô Đức Cường phát sáng, lập tức cung kính cúi người: “Cám ơn cậu ba.” Người đàn ông không nói gì thêm, anh đội mũ lưỡi trai màu đen lên đầu, ra khỏi phòng làm việc.
Không lâu sau, lái một chiếc xe gia đình bình thường màu xám ra khỏi gara tập đoàn nhà họ Hoắc, dọc theo đường cao tốc ra khỏi thành phố, đi về núi Tam Thanh ngoại ô phía bắc.
Sau núi Tam Thanh, trong một nhà máy được xây dựng trên đất bằng, những công nhân mặc đồng phục trắng đang bận rộn, chế tạo thuốc, phân tích tỷ lệ, bên ngoài nhà máy, công nhân mặc đồng phục màu xám, đang bận rộn vận chuyển và sấy khô các loại thảo dược.
Trong ngoài nhà máy, bận rộn nhưng không hỗn loạn, rất có trật tự.
Chiếc xe gia dụng màu xám dừng trước cổng nhà xưởng. Hoắc Kiến Phong hạ cửa kính thủy tinh xuống, nhìn hai chữ “dược lư” theo lối chữ thảo trước cửa sắt vài giây, mới bấm còi. Ông lão trong phòng bảo vệ thò đầu ra, nhìn gương mặt người đàn ông, lập tức kích động mở cửa hoan nghênh: “Ông chủ đến rồi!”
Hoắc Kiến Phong lái xe vào bãi đỗ, đã có không ít công nhân nhìn qua đây.
Gương mặt họ mang theo ý cười, cung kính hỏi hỏi thăm người đàn ông: “Chào ông chủ!”
Hoắc Kiến Phong bỏ đi vẻ lạnh lùng thường ngày, nhàn nhạt mỉm cười gật đầu với họ: “Mọi người bận việc đi, đừng để ý đến tôi, tôi tìm ít hoa rồi đi.” Dứt lời, anh nhấc ba lô, vòng qua khu nhà máy đi ra vườn thuốc phía sau. Vườn thuốc rộng hàng trăm hecta, trải dài sau núi. Vào thời điểm giao mùa xuân hạ, các loại thảo dược mọc đầy núi, cành lá xum xuê, trong không khí lan tràn hương hoa thanh nhã và hương thảo dược tươi mát.
Hoắc Kiến Phong nhắm mắt, hít sâu một hơi, thần kinh căng chặt cuối cùng có thể buông lỏng chốc lát.
Anh mở ba lô, lấy đôi giày cao su đã chuẩn bị sẵn thay vào, thành thục vén tay áo lên, bước trên con đường hẹp hái những hoa cỏ thảo dược tươi mới xinh đẹp. Hoa thạch hộc màu tím nhạt, hoa nhân sâm đỏ, hoa sẵn dây tím đậm… Từng đóa hoa tươi đủ loại, từ nhà kính đến vườn thuốc, từ vườn thuốc đến nhà kính, chậm rãi chất chồng thành hình thù xinh đẹp trong tay người đàn ông.
Trong vườn thuốc, một vài công nhận làm cỏ tưới nước từ xa nhìn qua, mặt đầy vẻ ghen tỵ. “Ông chủ tốt với bà chủ thật! Nghe nói vợ anh ấy đã chết hơn năm năm, nhưng năm nào vào ngày giỗ sinh nhật của bà chủ, anh ấy cũng đích thân đến hái hoa, sau đó đưa đến trước mộ, trò chuyện với bà chủ, ở đến mấy ngày, đúng là tình cảm sâu đậm!” “Đâu chỉ vậy, tôi nghe nói ông chủ mua ngọn núi này, tu sửa xưởng dược là vì bà chủ! Nghe nói bà chủ xuất thân từ gia đình trung y, những thứ chúng ta trồng hiện nay, có thể nói là nỗi nhớ của ông chủ dành cho bà chủ!” “Thật sao?” Người phụ nữ trung niên cầm cuốc giật mình, sau đó cảm khái nói: “Chậc chậc, người đàn ông đẹp trai giàu có lại chung tình như vậy, quả nhiên là chồng nhà người ta! Chỉ đáng tiếc, vợ cậu ấy mất sớm, nếu không nhất định sẽ là cặp đôi thần tiên.” “Còn không phải sao, chỉ nghĩ đến thôi, đã biết tình cảm của họ năm đó tốt đẹp thế nào.”
Gió núi sảng khoái thổi qua, không ngừng vang lên tiếng thảo luận của mọi người. Hoắc Kiến Phong siết chặt hoa cỏ trong tay, hai mắt tối sầm. Nếu như, năm đó chỉ cần anh tốt với cô một chút thôi, có lẽ cô sẽ không chết.
Chỉ đáng tiếc, nếu như chỉ là nếu như!
Anh nhắm mắt, thở ra một hơi, tiếp tục hái hoa, cho đến khi hoa cỏ trong tay bện thành một bó hoa.
Huy viên.
Hoắc Kiến Phong mặc bộ đồ đen, lặng lẽ đứng trước bia mộ khắc hoa cong cong.
Trên bia mộ, gương mặt cô gái trong bức hình trắng đen vẫn như cũ, ý cười như hoa.
Anh khom người, đặt đóa hoa được gói tinh tế trong tay, lên đài hoa chuyên dụng trước mộ: “Tiểu Nhi, anh đến thăm em.”
Anh ngồi xổm xuống, lấy khăn giấy ướt trong ba lô ra, tỉ mỉ lau bụi trên bia mộ, cẩn thận lau sạch bức ảnh của cô gái.
Mỗi một hạt bụi nhỏ bé, anh cũng đều không bỏ qua.
Nhưng trên mu bàn tay anh, có vết máu lưu lại do cành cây quẹt trúng lúc hái hoa, anh lại chưa từng phát giác.
Nhìn thấy tất cả khôi phục như cũ, anh vừa lòng đứng thắng người, lấy một chiếc hộp giữ ấm màu xanh nhạt từ trong ba lô ra. Vừa mở nắp, mùi hương lập tức lan tỏa, là một chiếc hộp đầy ắp thịt kho tàu với nước sốt đặc sệt, vẫn còn bốc khói nghi ngút. Hoắc kiến Phong đặt chiếc hộp cạnh bó hoa, dựa vào bia mộ ngồi xuống, khóe môi cong lên nụ cười nhạt: “Tiểu Nhi, em nếm thử thịt kho tàu lần này của anh xem, tuần nào anh cũng luyện một lần, tuy vẫn không ngon như em làm, nhưng miễn cưỡng cũng có thể ăn được. Uất ức cho em rồi, tạm chấp nhận một chút, sau này anh sẽ tiếp tục luyện tập.”