Cô Vợ Giả Ngốc Của Tổng Tài

chương 227

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương

Gương mặt lạnh lùng của Hoắc Kiến Phong lại không chút tức giận, tròng mắt sâu thẳm lóe sáng nhìn chằm chằm Tiêu Nhi: “Ôn Thục Nhi, em đúng là mạnh miệng!”

Giọng nói trầm thấp của anh bỗng trở nên khàn khàn!

Ôn Thục Nhi?

Mọi người nhìn nhau.

Người vợ đã chết cách đây năm của Hoắc Kiến Phong chẳng phải tên là Ôn Thục Nhi sao?

Nhưng, người phụ nữ kia chẳng những xấu xí lại còn ngu ngốc, rõ ràng đã chết dưới biển lớn…

Làm sao có thể là người phụ nữ lợi hại tỏa sáng trước mắt này được?

Tâm mắt Tiêu Nhi thản nhiên rơi trên gương mặt tuấn tú không chút thay đổi của người đàn ông, môi đỏ khẽ cong: “Chủ tịch Hoắc nhận nhầm người rồi, tôi là chủ tịch Tiêu Nhi của tập đoàn TN, việc làm ăn này có còn muốn bàn nữa không?” “Bàn!”

Hoắc Kiến Phong cắn răng, ánh mắt lạnh lùng khẽ ửng đỏ: “Bốn trăm triệu quá ít! Anh cho em một năm một tỷ! Ngoài ra về mặt tiêu thụ, lỗ thì anh chịu, lời thì cho em hết!”

Soạt

Mọi người nhìn nhau, ai nấy đều chấn động không nói nên lời.

Hoắc Kiến Phong trên thương trường trước giờ đều lạnh lùng vô tình, lần này muốn làm từ thiện sao? Ánh mắt Tiêu Nhi bình tĩnh xẹt qua chút kinh ngạc, nhưng chỉ trong chớp mắt mà thôi.

Chân mày cô khẽ nhướng lên, vẻ mặt nhàm chán: “Vô vị! Vụ làm ăn này đúng là chẳng có tính khiêu chiến, tôi hối hận rồi! Không hợp tác với tập đoàn nhà họ Hoắc nữa!”

Dứt lời, thong thả xoay người, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người chậm rãi rời khỏi.

Hoắc Kiến Phong lập tức ném micro, đuổi theo ra ngoài. “Ôn Thục Nhi, em đứng lại cho anh!”

Tiêu Nhi giả vờ không nghe thấy, ánh mắt lạnh lùng, sải bước về trước.

Hoắc Kiến Phong cắn răng, nhanh chóng đi lên kéo cánh tay cô lại: “Em tưởng đổi tên đổi thân phận, anh sẽ không nhận ra em sao?”

Anh đè cô lên tường, hai tay gắt gao ấn lên vai cô, tròng mắt đỏ bừng như muốn nứt ra vì tức giận: “Em quả nhiên lại lừa anh! Em không ngốc! Không xấu!”

Tiêu Nhi cũng không giận, khóe mắt liếc thấy không ít ánh mắt tò mò cách đó không xa nhìn về phía này, nhấc mi mim cười nghênh đón ánh mắt phẫn nộ của người đàn ông: “Chủ tịch Hoắc, xin hãy tự trọng! Anh không sợ ngày mai sau khi lên trang đầu các bài báo sẽ bị vợ anh bắt quỳ sầu riêng à?”

Sát khí toàn thân Hoắc Kiến Phong lập tức tan biến hơn nửa.

Anh nhìn chằm chằm cánh môi đỏ như anh đào của người phụ nữ, khóe môi khẽ cong, cúi người hôn lên.

Khóe mắt Tiêu Nhi lóe lên, đôi tay nhanh như chớp duỗi ra, sau khi ánh sáng trắng lạnh lùng nhanh chóng rạch qua không trung, một cây chân thon dài đã xuyên qua gáy người đàn ông!

Phía sau người đàn ông như mọc ra đôi mắt, nhấc tay chuẩn bị nắm lấy cổ tay cô.

Mũi nhọn cách làn da của anh chỉ khoảng . mm!

Tiêu Nhi cau mày: “Buông tôi ra!”

Hồ ly già dặn này, bị anh nhìn thấu rồi!

Khóe môi Hoắc Kiến Phong cong lên nụ cười ranh mãnh, tròng mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm vào gương mặt hơi tức giận của cô: “Trò này em còn chưa chơi chán sao?” “Ha! Trò chơi của bà cô đây còn nhiều lắm!”

Tiêu Nhi dùng sức đẩy anh ra, môi đỏ khẽ cong, xoay người nhanh chóng bước vào thang máy.

Nhìn thấy bóng lưng kiêu ngạo của cô, Hoắc Kiến Phong híp mắt: “Thục Nhi, lần sau, em không thoát được nữa đâu!”

Cửa thang máy khép lại.

Sống lưng căng chặt của Tiêu Nhi buông lỏng, thở phào một hơi.

Chú à, tôi đã trở về rồi.

Nhưng chú yên tâm, lần này tôi sẽ không ngu ngốc quấn lấy chú như trước nữa.

Tôi trở về, chỉ để hoàn thành những chuyện trước đây chưa làm xong.

Khi trước chú không nằm trong kế hoạch của tôi, sau này, cũng sẽ không!

Tiêu Nhi bước ra khỏi khách sạn, nhìn thấy Hồng Liệt và Vân Thiên đang đợi bên ngoài.

Hai người đều mặc cùng kiểu đồ thoải mái màu trắng, vô cùng tùy ý, lười biếng dựa vào bên cạnh siêu xe màu bạc, thu hút rất nhiều ánh nhìn của người qua đường. “Oa, anh chàng kia đẹp trai quá! Nhìn làn da màu lúa mạch kìa, dáng người chuẩn tam giác ngược, cơ bắp cánh tay căng chặt, quả thật là hóc môn biết đi.” “Phải đó phải đó! Cậu bé kia cũng thật đáng yêu, nhìn mái tóc xoăn kia xem, băng đô nhỏ màu vàng, vừa đáng yêu vừa hợp thời trang. Nhan sắc này, đúng là nghịch thiên!” “Có người bố đẹp trai như vậy, đương nhiên con cũng sẽ đẹp thôi, chỉ không biết mẹ của đứa nhỏ có xinh không?”

Tiếng bàn tán của người qua đường truyền vào tai, khóe môi Tiêu Nhi, không tự chủ cong lên vẻ vui sướng.

Vân Thiên nhìn cửa khách sạn, thấy Tiêu Nhi bước ra, lập tức buông tay Hồng Liệt, nhào về phía cô: “Mami.”

Tiêu Nhi ung dung khom người, ôm cậu bé vào lòng: “Chậm chút nào, con yêu!”

Mày mắt Vân Thiên cong cong, ôm cổ Tiêu Nhi hôn “chụt” một cái: “Mami, daddy nói nước Z có nhiều đồ ăn ngon lắm, hôm nay chúng ta ăn món nào trước đây? Con có chút không chờ nổi rồi.” “Nhóc con tham ăn!”

Tiêu Nhi thân thiết bóp cái má bầu bĩnh của cậu bé, ôm cậu bé vừa đi về phía xe, vừa nói: “Tối nay không được, tối nay mami muốn về nơi mình ở lúc nhỏ xem thử, đưa con và daddy của con gặp người nhà và bạn bè của mami.”

Ánh mắt Vân Thiên sáng lên, hưng phấn nói: “a, vậy là Vân Thiên có thêm người nhà mới rồi?” “Đúng, với họ mà nói, con cũng là người nhà mới.” Giọng nói Tiêu Noãn hơi nhỏ, trong mắt lại nhiễm chút mong đợi. Hơn năm năm rồi, không biết mọi người thế nào? “Cạch”, cốp sau xe mở ra, sau đó giọng nói vui vẻ của Hồng Liệt vang lên. “Không biết ông bà ngoại thích gì, anh tùy ý chuẩn bị một chút, em xem có thích hợp không?”

Tiêu Nhi nhìn theo tầm mắt của anh ta, quà tặng đầy ắp cốp xe, từ đồ cổ trang sức đến thực phẩm bổ dưỡng như tổ yến, cái gì nên có đều có.

Còn chu đáo toàn diện hơn cả chính tay cháu ngoại như cô đây chuẩn bị. Quan trọng hơn là, trước đó, cô chưa từng nói với anh ta kế hoạch hành trình của mình.

Tiêu Nhi chân thành nói: “Cám ơn anh, A Liệt! Anh thật sự quá hiểu em!”

Hồng Liệt đắc ý nhướng mày, mỉm cười lộ hàm răng trắng đều: “Còn không hiểu em nữa, chẳng phải anh phí công ở cạnh em nhiều năm như vậy sao?”

Anh ta đóng cốp xe lại, chu đáo mở cửa sau cho mẹ con hai người: “Mời!”

Ánh mặt trời rơi trên nụ cười sáng lạn của anh ta, càng tôn lên vẻ quý phái tự nhiên giữa chân mày anh ta.

Tròng mắt Tiêu Nhi hơi tối, giọng nói dịu dàng: “Thật sự xin lỗi, uất ức cho hoàng tử như anh phải thay em làm những chuyện này.” “Suyt.” Một tay Hồng Liệt vịn cửa xe, tay kia làm tư thế im lặng: “Anh không phải hoàng tử. Anh họ Hồng, tên Liệt, em phải gọi anh là A Liệt đấy!”

Anh ta nghịch ngợm chớp mắt, như một đứa nhỏ chơi trò chơi, ánh mắt đầy chân thành.

Trong lòng Tiêu Nhi ấm áp, khóe môi không tự chủ cong lên: “Được, cám ơn A Liệt!”

Hồng Liệt nhìn thấy họ lên xe, ngồi xong, mới đóng cửa xe lại, giơ tay ấn lên lồng ngực, dịu dàng nói: “Không cần khách sáo, vinh hạnh của anh.”

Tiêu Nhi bị dáng vẻ của anh ta chọc cười, tâm trạng hoàn toàn thả lỏng.

Siêu xe màu bạc vừa lái khỏi khu vực đỗ xe, hai người đàn ông mặc đồ tây thẳng thớm, trước sau đuổi theo ra khỏi khách sạn.

Ngô Đức Cường nhìn xung quanh.

Ánh mặt trời chói chang, soi chiếu tất cả mọi thứ xung quanh rực rỡ.

Người trên đường vội vã, hoàn toàn không nhìn thấy bóng dáng người phụ nữ ban nãy đâu cả. “Cậu ba, cậu xác định người đó, thật sự là mợ ba sao?”

Người phụ nữ đó thông minh, xinh đẹp, khí thế mạnh mẽ, khoảnh khắc xuất hiện, gần như thay đổi sự sắc bén của tất cả mọi người.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio