Chương
Phòng khám trung y Kiến Quốc.
Hoắc Kiến Phong nhìn bảng đèn màu trắng đã tắt và cảnh cửa sắt đóng lại, mày kiếm cau chặt.
Anh nhấc tay nhìn đồng hồ, bình thường vào thời gian này, chính là giờ cao điểm kinh doanh phòng khám, rất nhiều người tan làm tan học đến khám bệnh bốc thuốc.
Anh mở cửa xuống xe, nhấn chuông cửa, lại nhìn vào phòng khám, xuyên qua khe hở cửa sắt.
Trong nội đường, tối đen, như không có ai ở nhà. Hoắc Kiến Phong càng cau chặt mày.
Ông cụ Tiêu và bà cụ nổi tiếng tận tâm với nghề thuốc, cả năm không nghỉ ngơi, cho dù khoảng thời gian lo hậu sự của Tiểu Nhi, họ cũng không dừng khám bệnh. “Anh đến khám bệnh sao? Hôm nay họ không ở đây?” Sau lưng, đột nhiên truyền đến giọng nam.
Hoắc Kiến Phong xoay đầu, thấy người đàn ông đang bằng tay, chân đi dép lên, nhìn qua có vẻ là hàng xóm gần đây. Anh gật đầu: “Ừm. Anh có biết họ đi đâu không?” “Nghe nói Tiểu Nhi trở về, bọn họ đã đóng cửa từ sớm đi ăn rồi.” Người đàn ông chỉ cánh tay mình: “Đây, buổi chiều tôi phải đến sớm để thay thuốc, làm cho tôi xong, họ liền đóng cửa. Chậc, hôm nay hai ông bà vui lắm.”
Quả nhiên là cô!
Cô thật sự đã trở về!
Bàn tay buông lỏng bên người Hoắc Kiến Phong, siết chặt thành nắm đấm: “Anh có biết họ đi ăn ở đâu không?” Người đàn ông lắc đầu: “Chuyện này tôi không rõ. Nhưng vừa nãy tôi thấy có Tiểu Bách ở đây, một lúc sau lại không thấy xe đâu nữa, có lẽ vào thành phố rồi!”
Ánh mắt Hoắc Kiến Phong sắc bén, vẻ lạnh lẽo lập tức bao trùm cơ thể.
Tất cả mọi người đều nhận được tin, chỉ có anh không có! Ha, cho dù gặp mặt, cô cũng vờ như không quen biết! Anh nhếch môi, miễn cưỡng cám ơn người đàn ông kia, xoay người lên xe.
Họ đi đâu đây?
Hoắc Kiến Phong cầm tay lái, khi ánh mắt u ám nhìn thấy camera trên đường, khựng lại.
Anh hơi chần chừ một lúc, lấy máy tính siêu cấp được đặc chế từ trong hộc đựng đồ ra, ngón tay thon dài nhanh chóng lướt trên bàn phím nhập một chuỗi mật mã…
Tiên khách cư.
Triệu Thanh Xuân đối chiếu địa chỉ Lê Việt Bách gửi cho cô ấy qua điện thoại, đẩy cửa phòng bao “cố nhân quy”, vừa nhìn đã thấy Vương Thiên Hạo và Hắc Diệm đang ngồi bên trong.
Hắc Diệm vẫn mặc đồ tây đen như bình thường, tóc chải xước, vẻ mặt ổn trọng.
Nhưng nhìn kỹ sẽ phát hiện hôm nay chất liệu đồ tây của anh ta rất cao quý, rõ ràng có lòng chăm chút.
Vương Thiên Hạo mặc đồ thoải mái, nhưng đôi giày lười lại được lau sạch bóng, tóc tai cũng được cắt gọn, thoạt nhìn tinh thần phấn chấn. “Đây là tình huống gì?” Triệu Thanh Xuân ngạc nhiên nhìn xung quanh: “Lê Việt Bách đâu?”
Vương Thiên Hạo xòe tay, dịu dàng cười: “Chúng tôi cũng không biết. Tiểu Bách chỉ bảo chúng tôi qua sớm lấy chỗ, còn dặn dò ăn mặc long trọng một chút, nói có niềm vui bất ngờ.” “Niềm vui bất ngờ?” Khóe môi Triệu Thanh Xuân giật giật, chắc không phải muốn cầu hôn với mình ở đây chứ?
Nguy rồi, trước mặt nhiều người như vậy, cô ấy nên đồng ý hay không đây?
Nếu không đồng ý, chẳng phải anh ấy sẽ mất mặt sao?
Nhưng nếu đồng ý với anh ấy, bố mẹ có thật sự chặt đứt chân mình không? Hay là đoạn tuyệt quan hệ với mình…
Triệu Thanh Xuân trong lòng bất mãn không nói ra, đột nhiên nghe thấy cửa phòng bao bị đẩy ra, sau đó truyền vào giọng nói của Lê Việt Bách: “Ông bà ngoại, mọi người chậm chút, cẩn thận tấm thảm dưới đất.”
Trời ơi! Sao anh ấy còn mời cả ông bà ngoại nữa?
Trong lòng Triệu Thanh Xuân sốt ruột, xoay đầu đang muốn chất vấn Lê Việt Bách, liền nhìn thấy sau lưng họ còn có hai người đàn ông nữa. Nói chính xác hơn là một người đàn ông và một cậu bé.
Người đàn ông cao lớn đẹp trai, trang phục thoải mái tôn lên thân hình săn chắc, màu da lúa mạch khỏe mạnh, trên gương mặt có nét của người nước ngoài là nụ cười ấm áp vui vẻ.
Cậu bé có làn da trắng nõn, ngũ quan tinh tế, mái tóc nâu xoăn nhẹ như búp bê lai, nhưng mày mắt kia lại phảng phất cảm giác quen thuộc không nói nên lời.
Vương Thiên Hạo, Hắc Diệm và Triệu Thanh Xuân giống nhau, nhìn tổ hợp năm người kì lạ này, trên gương mặt đều lộ vẻ nghi ngờ.
Lê Việt Bách bỗng cảm thấy bản thân là người nắm giữ toàn cục, đắc ý cười: “Có ngạc nhiên không, bất ngờ không? Có phải không nhận ra họ là ai không?”
Tính tình Vương Thiên Hạo và Hắc Diệm còn tốt, chỉ lắc đầu, nói: “Không quen.” Triệu Thanh Xuân thì không tốt như vậy, hừ lạnh: “Anh làm trò quỷ gì vậy? Đứa nhỏ này, nhìn có chút quen mắt!”
Lê Việt Bách mim cười thần bí, đầu tiên sắp xếp cho ông cụ
Tiêu và bà cụ ngồi ghế chủ vị, mới hằng giọng nói với ba người đang mờ mịt kia: “Đứng cho vững nhé. Bất ngờ đến đây, tèn tén ten…” Anh ấy nói rồi, cùng Hồng Liệt một trái một phải mở cửa phòng bao, một bóng dáng mảnh mai xuất hiện trong tầm mắt mọi người, từng bước từng bước tiến vào phòng bao.
Thân hình thon thả cao gầy, tóc đen hơi xoăn, mày cong, môi đỏ.
Gương mặt trái xoan tuyệt mỹ mang theo nụ cười, đôi mắt trong veo lấp lánh.
Triệu Thanh Xuân chưa từng nhìn thấy dung mạo thật của Tiểu Nhi, cả người cứng ngắc tại chỗ, trong lòng đau đớn.
Uống cho cô ấy tự nhận mình xinh đẹp, cũng phải thấy buồn khi đứng trước người phụ nữ này.
Lê Việt Bách long trọng giới thiệu người phụ nữ này cho mọi người như vậy, chỉ có một khả năng, người phụ nữ này, là bạn gái mới của anh ấy!
Nhìn rõ gương mặt của người phụ nữ, Vương Thiên Hạo hít sâu một hơi, đôi mắt màu trà sau cặp kính không gọng lóe sáng.
Hắc Diệm dùng sức dụi mắt, xác định mình không gặp ảo giác, run rẩy hô lên: “Em.. em là tiểu sư muội?!”
Tiêu Nhi dùng sức gật đầu: “Vương Thiên Hạo sư huynh, Hắc Diệm sư huynh, Thanh Xuân, em trở về rồi!”
Cô xòe hai cánh tay ra, Vương Thiên Hạo và Hắc Diệm vội vã đi qua, ôm chặt cô. “Em vẫn còn sống, tốt quá rồi, thật sự quá tốt!” Hắc Diệm cật lực nhẫn nhịn, nước mắt vẫn rơi xuống.
Vương Thiên Hạo mím chặt môi, thương tiếc xoa đầu Tiêu Nhi: “Trở về là tốt rồi! Vất vả rồi!” “Tiểu sư muội?”
Triệu Thanh Xuân cân nhắc xưng hộ này, cho đến khi giọng nói lanh lảnh quen thuộc vang lên, cô ấy mới phản ứng muộn màng: “Tiểu Nhi, cậu là Tiểu Nhi?”
Cô ấy giấu mặt, không dám tin nhìn người phụ nữ xinh đẹp trước mắt.
Không còn đen gầy nữa, cũng không còn tàn nhang và mụn, mày mắt ngũ quan đều nảy nở, mỗi thứ đều có tỉ lệ hoàn hảo. Nhìn Triệu Thanh Xuân như đã ổn định, chậm rãi đi về phía Tiểu Nhi, Vương Thiên Hạo và Hắc Diệm tự động bước sang một bên.
Triệu Thanh Xuân đứng vững trước mặt Tiêu Nhi, vươn tay che đi phần trán và nửa gương mặt của cô, chỉ nhìn vào đôi mắt. Đôi mắt ngập nước, lông mi dài, ánh nhìn quen thuộc, bảy phần chân thành, ba phần thông minh.
Thật sự là cô rồi!