Chương
Tổng Phi Phi âm thầm quan sát biểu tình của người đàn ông, bàn tay cầm túi xách lặng lẽ nắm chặt.
Nàng cố kìm nén những bất an trong lòng, nhẹ giọng nói một cách tự nhiên: “Nghe nói cô ấy đã kết hôn, đã có chồng cùng với đứa con của mình, sống rất hạnh phúc! Hiện tại còn về nước phát triển sự nghiệp, quả thật rất xuất sắc.”
Đôi mắt trong suốt, dịu dàng, tràn đầy sự tán thưởng, như thể Ôn Thục Nhi là bạn thân đã mất liên lạc nhiều năm của cô ta: “Anh Phong, anh biết không? Thật ra từ lúc đầu, em còn nghĩ cô ấy trẻ trung và dễ thương như vậy, chờ đến lúc chúng ta kết hôn, có thể mời cô ấy đến làm phù dâu cho chúng ta! Không ngờ rằng cô ấy so với chúng ta còn nhỏ hơn mấy tuổi, lại kết hôn trước!”
Người đàn ông vẫn không nói một lời nào.
Trong lòng Tổng Phi Phi là chùng thêm một chút, vẻ mặt càng tỏ ra vui vẻ: “Nhưng mà cũng không sao, chờ đến lúc chúng ta kết hôn, vẫn có thể mời bọn họ đến làm khách. Không biết bây giờ con trai của cô ấy bao nhiêu tuổi rồi, có lẽ sau này có thể mời làm hoa đồng em bé ôm hoa cho chúng ta? Anh
Phong, anh cảm thấy như vậy có được không?” Hoắc Kiến Phong đóng văn kiện trong tay lại.
Anh thản nhiên ném xuống bàn, cầm lấy quyển sổ bên cạnh lên, lạnh lùng nói: “Tôi đi họp trước.
Anh nhanh chóng đứng dậy, hờ hững đi qua người cô, giống như vừa rồi anh hoàn toàn không có nghe thấy lời cô nói. Nụ cười trên mặt Tổng Phi Phi cứng lại, trong con mắt nhanh chóng tràn ngập hơi nước, đáy mắt tràn đầy vẻ thất vọng.
Minh Thư nói đúng, trong lòng anh ta quả nhiên còn nghĩ đến người phụ nữ kia.
Tống Phi Phi cắn môi, đang do dự không biết có nên mở miệng hay không, thì bỗng nhiên người đàn ông dừng bước chân lại.
Trong lòng cô thầm mừng rỡ, đôi mắt lập tức lóe lên ánh sáng.
Ôn Thục Nhi là cái gì chứ, Tống Phi Phi cô, mới là người phụ nữ mà anh lựa chọn.
Hoắc Kiến Phong tay cầm nắm cửa, không quay đầu lại, trầm giọng lạnh lùng nói: ” Những chuyện mà cô đã quên, đến khi nào nhớ lại thì hẳn tới tìm tôi.”
Nói xong, anh mở cửa ra, nhanh chóng đi ra ngoài.
Tấm lưng thẳng tắp, cao ngất như cây Bạch Dương. Động tác kiên quyết, không có một chút tình cảm nào. Giọng điệu hờ hững như chỉ là đang dặn dò một chuyện nhỏ nhưng vô hình đã kéo ra một khoảng cách giữa họ dài ra tựa như dãy Ngân Hà.
Sắc mặt Tống Phi Phi trở nên trắng bệch, túi xách trong tay rơi xuống đất.
Hắn nói: Nhất định phải nhớ ra, nếu không nhớ ra được, vậy thì sau này cũng đừng tới nữa! …
Sáng sớm hôm sau.
Áo sơ mi màu trắng phối hợp với quần tây màu cà phê nhạt, áo khoác vest cứng choàng hờ trên vai, lối trang điểm thanh lịch thường ngày cùng với màu son đỏ tươi tạo nên một luồng khí chất mạnh mẽ, bá đạo.
Ôn Thục Nhi nhìn chính mình trong gương, nở một nụ cười thỏa mãn.
Hôm nay, là ngày đầu tiên cô đến công ty sau khi về nước, không thể quả khoa trương cũng không thể quá thấp kém. Cô cầm lấy túi xách màu đen trên kệ giày, đang chuẩn bị đi ra ngoài, liền thấy Hồng Liệt voi vàng từ lầu hai xuống. “Thục Nhi, chờ anh một chút.”
Anh hô hào, tay nắm lấy lan can nhảy lên, cả người thoái mái mà năm chết dí trên lan can gỗ rộng báng cỡ lòng bàn tay, không đến một giây trượt theo lan can xuống.
Toàn bộ quá trình đều vô cùng trôi cháy, như một vận động viên cực kì ưu tú.
Dù Ôn Thục Nhi đã gặp mấy lần, nhưng vẫn không khói hoảng sợ: “Anh không thể đứng đắn một chút sao? Tuy nơi này là Việt Nam, nhưng dù sao anh cũng là vương tử a!” “Sorry! Lần sau anh sẽ chú ý!” Hồng Liệt cười rạng rỡ, hiển nhiên là không có đem lời của cô nghe vào tai: “Đi, anh với em cùng đến công ty.”
Thục Nhi ngơ ngẩn, quét mắt từ trên xuống dưới nhìn bộ đồ thể thao của anh: “Anh đến công ty làm gì?” “Cùng em đi làm.” Đức Tuấn hùng hổ.
Thục Nhi lắc đầu: “Không được. Hợp tác giữa tập đoàn TN cùng tập đoàn Hoắc Kiến vẫn còn đang trong giai đoạn hoàn thiện, nhất định sẽ có rất nhiều con mắt nhìn chằm chằm vào em. Nếu như anh đi theo em lộ mặt ra ngoài như vậy, lỡ như bị người ta nhận ra sẽ không tốt. Dù sao ở đây cũng đang là Việt Nam.”
Mối quan hệ giữa các quốc gia rất mong manh và phức tạp hơn nhiều so với giữa các công ty với nhau. “Không có sao đâu.” Hồng Liệt không thèm quan tâm tới, cười nói: “Dù anh có đi ngang nhiên trên đường cái thì cũng không có người có thể nhận ra, huống chi nơi này là Việt Nam? Mạng lưới internet của bọn họ bên này, cũng không phát triển như của chúng ta bên kia, ai biết được ai ah! Huống chi, anh không quen biết những người khác, bọn họ cũng coi anh là người ngoại quốc, có lẽ cũng giống nhau cả thôi!” “Vậy cũng không được, chỉ cần có một chút nguy hiểm liền không được.” Thục Nhi nghiêm túc từ chối hắn.
Vẻ mặt vui vẻ của Hồng Liệt suy sụp.
Anh nhìn chằm chằm vào Thục Nhi, ánh mắt buồn ảm đạm, giống như con thú cưng sắp bị chủ nhân bỏ rơi.
Trái tim Thục Nhi bỗng dịu đi, nhưng vẫn kiên quyết lắc đầu, nhẹ nhàng nói: “Anh đi theo sẽ ảnh hưởng đến công việc của em. Em cứ lo lắng thân phận của anh, thì sẽ không làm việc tốt được.”
Cho dù cô có mềm mỏng đến đâu, cũng sẽ không thay đổi nguyên tắc làm việc của chính mình, an toàn là ưu tiên hàng đầu.
Hồng Liệt thấy cô kiên trì, đành phải thỏa hiệp nói: “Vậy được rồi! Như thế này đi, có thể để cho anh đưa Vân Thiên đi học được không?”
Thục Nhi an tâm, khóe miệng nhếch lên: “Đương nhiên có thể. Bảo bối ngày đầu tiên đến trường, do cha đưa qua là thích hợp nhất.”
Nói xong, cô đeo chiếc túi trên tay, vẫy vẫy tay với anh: “Con trai giao cho anh, em đi trước, bye bye!” “Bye bye!” Hồng Liệt cười yếu ớt vẫy tay lại.
Nhìn bóng dáng Thục Nhi biến mất ở ngoài cửa, nụ cười vui vẻ trên mặt anh mới từ từ tối sầm xuống, đáy mắt hiện lên một tia mất mác.
Nhà trẻ Thanh Đằng cách biệt thự Hồ Cẩm Loan chỉ có hai con đường.
Hồng Liệt thong thả đưa Vân Thiên đến nhà trẻ rồi lại tản bộ trở về, tổng cộng chưa đến nửa tiếng.
Anh nhìn gian phòng trống trải lạnh lẽo rồi khẽ thở dài. Leng keng. Tiếng chuông cửa vang lên, Hồng Liệt đi tới, nhìn thấy trợ lý Triệu Phong đứng ở ngoài cửa từ đoạn video trên máy ảnh bên trong nhà. Hồng Liệt mở cửa, hướng mắt quan sát xung quanh, rồi mới đưa Triệu Phong vào nhà: “Mọi chuyện như thế nào rồi?”
Triệu Phong lập tức từ trong túi lấy ra tư liệu đưa cho anh ta, cung kính đến: “Điện hạ, đều đã điều tra xong. Người tên Hoắc Kiến Phong đó chính là tổng giám đốc của tập đoàn Hoắc Kiến, cậu ba của nhà họ Hoắc. Hơn năm năm trước, còn là một người bệnh ngồi xe lăn, đối với nhà họ Hoắc cùng tập đoàn Hoắc Kiến là có cũng được mà không có cũng không sao tựa như người trong suốt, xuất hiện mấy lần trong mắt công chúng những tai tiếng về việc từ thiện cùng tình yêu và hôn nhân.” “Nhưng mấy năm trước, thân thể của anh ta đã khỏi hẳn, kể từ khi anh ta giành lấy quyền kiểm soát tập đoàn Hoắc Kiến từ tay anh trai, bằng năng lực của mình, anh ta đã trấn áp hết những thể lực chống đối của công ty. Bởi vậy có thể thấy được, anh ta là một người có năng lực rất giỏi. Đồng thời, cũng là người khá nguy hiểm.”
Hồng Liệt tiếp nhận tư liệu, dựa vào ngồi vào ghế sô pha, lười biếng nói: “Anh biết rõ, tôi không phải muốn nghe những chuyện này. Tôi chỉ muốn biết, anh ta cùng Thục Nhi, rốt cục là có quan hệ như thế nào?” “Đã rõ.”
Triệu Phong gật đầu, hắn mở ra tư liệu, mấy tấm hình hiện ra: “Những…này là thuộc hạ đã tìm được, đây là ảnh chụp của Hoắc Kiến Phong cùng vợ trước của anh ta, Ôn Thục Nhi. Nếu như Hoắc Kiến Phong không có nhận nhầm người, như vậy tam vương phi tương lai, quả thật là vợ trước của anh ta. Nhưng nhìn tấm ảnh thì thuộc hạ lại cảm thấy không giống.”
Có giống hay không đã không còn quan trọng, bởi vì sự trầm mặc của cô ấy vào tối hôm qua đã tương đương với việc chính miệng thừa nhận Vân Thiên là con trai của Hoắc Kiến Phong.
Hồng Liệt tiện tay cầm lấy một tấm hình, nhìn cô gái xấu xí bên trong, giọng nói lộ ra vài phần uy nghiêm: “Nói điểm chính.”
Triệu Phong ậm ừ, cúi đầu xuống: “Vâng. Căn cứ theo những gì mà thuộc đã điều tra, anh Hoắc cùng vợ trước chỉ mới kết hôn được mấy tháng, về sau vợ trước của anh ta bị bắt cóc trong một vụ cướp của giết người, sau đó đã được chôn cất ở biển. Mọi người đều nói, Hoắc Kiến Phong cũng không thích người vợ trước xấu xí này, hắn đã có một người tình đầu ý hợp lại còn có nhan sắc vô cùng xinh đẹp. Sở dĩ lúc đó hắn lấy Ôn Thục Nhi, là vì để giải trừ vận xui.” “Giải trừ vận xui?”
Hồng Liệt hai mắt ửng đỏ, bàn tay nắm bức ảnh không tự giác dùng sức.
Người mà anh đặt ở trên đầu quả tim, không nên bị nhục nhã như vậy.
Cảm thấy được cảm xúc của anh không tốt, Triệu Phong vội vàng giải thích nói: “Đương nhiên, những điều này đều là nghe đồn, thuộc hạ cũng không có nắm giữ chứng cứ xác thực. Hồng Liệt nhìn người đàn ông trên tấm ảnh, đồng tử hơi co lại.
Không cần bất cứ chứng cứ xác thực nào, Vân Thiên cùng Hoắc Kiến Phong đặc điểm trên khuôn mặt đều rất giống nhau, đây chính là chứng cứ tốt nhất.
Nghĩ đến đây, khóe miệng Hồng Liệt hiện lên một nụ cười tự giễu.
A! Quả nhiên, tập đoàn TN cùng tập đoàn Hoắc Kiến hợp tác, đã nằm trong kế hoạch của cô ấy ngay từ đầu a!
Triệu Phong nhẹ giọng nhắc nhở: “Cậu chủ, hiện tại chỉ sợ Hoắc Kiến Phong đã nghi ngờ đến thân phận của cậu chủ nhỏ, nếu hắn biết cậu chủ nhỏ là con của hắn, anh ta có thể tới giành lại hay không?”
Ánh mắt Hồng Liệt chùm xuống, chợt nhẹ nhõm cười rộ lên, khôi phục lại bộ dạng vui vẻ như nắng mặt trời: “A! Ta cũng không phải giấy, làm sao có thể dễ dàng để anh ta cướp đi chứ?”
Thục Nhi đã từng nói với anh, anh mới là cha của đứa trẻ, trừ khi chính anh không muốn.
Nếu không, ai cũng không thể cướp đi con của hắn!