Chương
Màu đen của chiếc xe sang trọng, ngay tại nơi người xe thưa thớt phóng thật nhanh trên cầu vượt.
Nhìn thấy Bluetooth kết nối với màn hình điện thoại hiện ra danh bạ của Ngô Đức Cường, Hoắc Kiến Phong không chút do dự ẩn ngay nút nghe. “Tam thiếu, Tam thiếu! Là tiểu Tam thiếu, thực sự là tiểu Tam thiếu gia!”
Điện thoại gọi một cuộc, Ngô Đức Cường kích động đến mức thanh âm run rẩy lập tức khuếch tán đến toàn bộ bên trong xe.
Hoắc Kiến Phong lông mày cau lại: “Cậu hãy chậm một chút, nói cho rõ ràng.” “Kết quả đã có rồi. Đứa trẻ tên Vân Thiên không phải là con trai của Hồng Liệt mà là con trai của anh, là của anh cùng với tam thiếu phu nhân. Tam thiếu, đứa trẻ là con trai ruột của anh cùng với tam thiếu phu nhân đấy! Là Tiểu Tam thiếu gia của Hoắc gia chúng ta!” Ngô Đức Cường hưng phấn đến mức nói năng lộn xộn, không ngừng mà giải thích, không rõ ràng.
Hoắc Kiến Phong tay cầm bánh lái xiết chặt, một cước phanh đột nhiên dừng xe lại ở ven đường.
Đứa bé kia, quả nhiên là con của mình!
Không có sự khác biệt về tướng mạo và khí chất, thì anh đã sớm nên xác định, đó chính là con của mình! Là đêm hôm ấy, anh cùng với cô… kết quả trong một đêm của hai người. Hoắc Kiến phong khóe miệng không tự giác cong lên một vòng cười yếu ớt.
Ông trời đối xử với anh, cuối cùng cũng không tệ!
Làm bỏ lỡ năm năm thời gian của họ, nhưng bọn họ đã có con trai, đứa bé trắng trẻo xinh đẹp, là lễ vật bồi thường tốt nhất của ông trời.
Thế nhưng mà, đứa bé này bây giờ gọi là Vân Thiên. Cha của nó, là người đàn ông tên Hồng Liệt kia.
Hoắc Kiến Phong nhắm mắt lại, cả người căng cứng lại, ánh mắt vừa lạnh lẽo lại sắc bén.
Đứa bé căn bản cũng không biết sự tồn tại của mình, trong mắt của nó chỉ có mình Hồng Liệt là “Cha”.
Vì cái gì?
Vì cái gì lúc trước chính mình chỉ lo chấp nhặt cái vấn đề mà không có câu trả lời đó, mà không lo để ý đến cảm nhận của cô ấy? Vì cái gì chính mình vẫn luôn ngu xuẩn coi rằng cô vĩnh viễn chờ ở nguyên chỗ đó?!
Hoắc Kiến Phong thống khổ đầu tựa vào trên tay lái, trong lòng giống như là bị xé nứt, mỗi một lần hô hấp đều đau nhức như bị dao cứa…
Thục Nhi!
Em vì cái gì không nhắc nhở anh?
Em là vì cái gì trước nay đều không đòi hỏi anh?
Đúng vậy, cô chưa từng đối với anh đề cập qua bất kỳ yêu cầu gì, không hề yêu cầu anh chú ý bất kỳ điểm gì.
Cô luôn cố gắng làm tốt chính mình, làm tốt vai trò bổn phận mọi việc của một người vợ. Mặc dù, cô luôn luôn nói mình là người nhà họ Ôn, nói mình bất cứ khi nào có thể rời đi.
Thế nhưng là một đêm kia, cô khi đó thẹn thùng, cô ẩn nhẫn, cô vô cùng mềm mại… Rõ ràng đều là im lặng không nói, nhưng cô đã nguyện ý! Mà chính anh, lại nhiều lần hoài nghi cùng tổn thương cô! Hiện tại, cô đã là vợ của người khác. Hiện tại, con của anh, lại đi dòng họ của người khác!
Hoắc Kiến Phong đè lại cơn đau đớn từ trái tim, thân thể to lớn cuộn chặt mình lại…
Ngô Đức Cường nói xong giám định báo cáo, nghe thấy người đàn ông chậm chạp vẫn không có mở miệng, đột nhiên thấy lo lắng nói: “Tam thiếu? Tam thiếu? Anh vẫn đang nghe sao?”
Hoắc Kiến Phong từ trên tay lái ngửa mặt lên, một đôi mắt đỏ cuồn cuộn như màu máu.
Anh thở sâu, bình tĩnh lại cảm xúc, trầm giọng nói: “Chuyện này, không cho phép nói cho bất cứ người nào. Đem báo cáo, trực tiếp đưa về Tây Uyển.”
Ngô Đức Cường hơi nhíu mày.
Đây chính là một tin vui, vì cái gì mà âm thanh của Tam thiếu lại không có chút cao hứng nào?
Anh ta không dám hỏi, chỉ nhanh chóng đáp ứng, cúp điện thoại, thu dọn xong đồ vật, rồi tiến thẳng đến Tây Uyển.
Trong biệt thự ở Tây Uyển.
Người đàn ông cầm báo cáo giám định, từng bước một đi lên lầu.
Thân hình của anh rất cao, tấm lưng dài thẳng tắp càng lộ vẻ cao lớn.
Ngón tay của anh thon dài, nhìn như không dùng lực, thế nhưng báo cáo giám định đã lưu lại nếp uốn thật nhăn.
Anh trông như Ma vương đi từ Địa Ngục lên, toàn thân trên dưới bao phủ một tầng khí thế thâm trầm cùng lạnh lẽo, nhìn kỹ phía dưới, lại lộ ra để cho người ta thấy được sự tuyệt vọng cùng ngang ngược.
Đám người hầu im lặng trao đổi ánh mắt, ai cũng không dám tiến lên mở miệng chào hỏi, tất cả đều lẩn tránh rất xa. Hơi một chút không cẩn thận, liền sẽ bị ma vương mang đi, đầu một nơi thân một nẻo. Từ khi Tam thiếu phu nhân rời đi đến bây giờ, bầu không khí bên trong Tây Uyển luôn không có dễ chịu bao giờ.
Nhưng hôm nay, nhất là từ trước tới nay, tất cả mọi người đều cảm nhận được bầu không khí vô cùng đáng sợ.
May mắn thay, người đàn ông cũng không có dừng lại trong đại sảnh bao lâu, liền nhanh chóng biến mất tại chỗ hành lang tầng hai.
Đám người trao đổi ánh mắt, ngầm thở phào lại như cũ câm như hến, không dám phát ra một chút âm thanh nào.
Tầng hai.
Cửa trong phòng ngủ chính bị đẩy ra. Người đàn ông chậm rãi đi vào.
Đã hình thành thói quen nên vẫn không thay đổi bài trí, vừa quen thuộc vừa xa lạ với chiếc giường gỗ lim, đầu kia là chiếc ga giường quấn thành hình dây thừng vẫn như cũ nằm ngay tại giữa giường.
Cô gái mặc bộ đồng phục màu trắng, cười hì hì quay đầu, nói: “Tôi đã tìm hết cả phòng đều không tìm thấy tấm thứ hai giường, chỉ có thể dùng vải quấn thành vách ngăn. Anh không thể vượt qua giới tuyến này, tôi cũng không được vượt qua, chúng ta ai vượt quá giới tuyến liền đánh người đó.”
Thời gian năm năm, những cái mà anh đã sớm quên trong ký ức, trong nháy mắt mãnh liệt mà tới.
Cô đứng tại bên kia giường cười nhìn anh…
Cô ngồi xổm ở bên giường lần mò chỉnh lại giường chiếu cho anh…
Thân thể cô khom xuống để đấm bóp cho anh…
Cô đầu tiên là gọi anh bằng chú lớn, sau đó lại gọi anh là Kiến Phong…
Người đàn ông hơi nhếch miệng lên, sâu trong mắt không tự chủ hiện lên cưng chiều.
Vào đêm gió to, gió mát tự mở ra cánh cửa sổ rồi thổi vào, thối tan đi trong phòng tất cả những hồi ức ấm áp, chỉ còn lại một mảnh lạnh lẽo…
Cô không ở nơi này, cô đã rời đi hơn năm năm! Lòng của của người đàn ông lại là một trận kịch liệt quặn đau.
Anh đưa tay đè nén lại, lông mày tuấn mỹ chăm chú nhíu chặt lên.
Anh giống như là người đang bị ngâm trong nước, áp lực của nước lớn mạnh mẽ đè xuống lồng ngực của anh, anh gần như lại không cách nào phát ra nửa điểm thanh âm.
Anh nuốt xuống khí tức đẳng chát trong cổ họng, che ngực lảo đảo rời khỏi gian phòng, đi vào thư phòng.
Đêm, từ tối đêm đến khi trời sáng.
Người đàn ông như là một pho tượng, lẳng lặng mà ngồi ở trên bàn làm việc phía trước.
Hai con mắt của anh đã xuất hiện những tia hồng, trống rỗng, sắc mặt tái nhợt đến dọa người. Ánh nắng ban mai xóa tan sương mù, xuyên thấu qua như pha lê chiếu vào gian phòng.
Người đàn ông lúc này mới giống như là đã lấy lại tinh thần. Ánh mắt anh theo tia sáng rơi vào tờ giấy trắng mực đen có ghi báo cáo giám định, thật lâu, mới đột nhiên đứng dậy, cầm lấy báo cáo nhanh chân đi ra ngoài.
Một đêm không ngủ, thân thể của anh đã sớm chết lặng không nghe sai khiến.
Anh khẽ cử động, không để ý đụng ngay vào góc bàn cứng ngắc.
Nhưng anh không hề cảm thấy đau đớn, mỗi một bước đều đi rất gấp gấp rút mà kiên định, giống như là muốn đi hoàn thành một việc vô cùng trọng yếu, không thể không làm chuyện này được!
Lúc chạng vạng tối, mặt trời lặn xuất hiện những ánh vàng. Trong biệt thự bên Loan Cẩm Hồ, một chiếc xe màu đen sang trọng lẳng lặng dừng ở gần cửa của biệt thự phong cách
Bắc Âu.
Cách đó không xa ở đoạn rừng cây trên đường, có một nhà ba người miệng cười nói vui vẻ giẫm lên ánh nắng chiều chậm rãi hướng phía biệt thự đi tới.
Đi ở phía trước chính là một cậu bé mặc áo sơ mi trắng, quần yếm ca rô đen. Cậu bé đeo một chiếc cặp sách nhỏ bế, chạy chạy nhảy nhót giẫm lên trên mặt đất thành một hình.
Người đàn ông một thân đơn giản đồ thể thao màu sáng, vừa nhẹ nhàng khoan khoái tóc cắt ngắn gọn gàng, đi theo sau lưng bé trai đó, cánh môi khẽ động, như đang nói cái gì đó.
Người phụ nữ mặc một bộ đồ phong cách Châu Âu màu trắng, tóc quăn màu đen thả nhẹ trên vai, giày cao gót dứt khoát giẫm trên mặt đất, đi theo một lớn một nhỏ về phía sau, trên khuôn mặt tinh xảo mang nụ cười ôn nhu nhẹ nhàng. Thật là một hình ảnh ấm áp hài hòa, sắc bén như châm gai nhọn đập vào mắt người bên trong.
Bên trong chiếc xe sang trọng, con người trong mắt Hoắc Kiến Phong đột nhiên co lại, nằm lấy tay lái dùng hết sức nắm chặt.
Bản giám định báo cáo thân nhân, lẳng lặng nằm ngay tại chỗ bên trên chiếc đồng hồ đo, dòng chữ in đậm to lớn, trực tiếp kích thích lòng người.
Hoắc Kiến Phong nhắm lại mắt, đưa tay đè lại cửa xe.
Ngay lúc anh muốn mở cửa thì trong một cái chớp mắt, ánh mắt của người phụ nữ bỗng nhiên hướng phía bên này quét tới.
Trên mặt cô là ý cười nhu hòa mà ấm áp, ánh mắt sắc bén thông minh bên trong mang theo nhiều điểm thực chất hiểu kì,
Hoắc Kiến Phong đột nhiên dừng động tác trên tay lại. Anh đã bao lâu rồi, không có trông thấy bộ dạng tươi cười này của cô?
Lần này sau bao ngày xa cách, bọn họ lâu lắm mới gặp mặt được mỗi một lần, đều lộ ra cảm giác khó mà diễn tả bằng lời là cay đắng hay miễn cưỡng.
Anh đã từng lơ đễnh nét mặt tươi cười ấy, nhưng giờ phút này như thế đã là đầy đủ trân quý.
Ánh mắt kia như khẽ quét qua, Hoắc Kiến Phong như cứng đờ ngồi ở chỗ này, không nhúc nhích.
Anh không muốn phá tan sự hạnh phúc tuyệt vời kia, nhưng lại thống hận phần hạnh phúc không thuộc về mình ấy.
Nhìn thấy một nhà ba người bọn họ sắp tiến thắng lên bậc thang, Hoắc Kiến Phong lại đặt tay lên cánh cửa xe, xương ngón tay trắng bệch. Đứa trẻ nhỏ đang tung tăng chạy lên trên bậc thang cao nhất, bỗng nhiên quay người hướng phía người đàn ông giang hai cánh tay, không chút do dự nhảy tới, hô to một tiếng: “Cha.” Người đàn ông kia căn bản cách bậc thang còn có hai bước, thấy thế vội vàng tiến nhào lên, một tay ôm trọn lấy đứa trẻ ở trong ngực. “Thật nghịch ngợm!” Người đàn ông thấp giọng quát khẽ, trong mắt tràn đầy cưng chiều.
Đứa trẻ nhỏ ngước cổ lên, khanh khách cười to: “Con biết chắc chắn, cha nhất định sẽ bắt được com mà.” Phía sau bọn họ, người phụ nữ nhìn thấy động tác nguy hiểm của đứa trẻ, theo bản năng bước nhanh tới.
Nhìn thấy đứa trẻ rơi vào trong ngực của người đàn ông ngay một khắc này, cô lại thoải mái mỉm cười trên khóe miệng.
Sự ỷ lại!
Sự tín nhiệm!
Thứ tình cảm đó như là mưa phùn gió nhẹ dịu dàng mà im ắng bộc lộ ra tấm chân tình, như là một thanh đao bén nhọn sắc, đâm thẳng vào trong trái tim của Hoắc Kiến Phong.
Kia là con của anh, là vợ của anh, bây giờ lại sống ở dưới đôi cánh của người khác!
Anh bỗng nhiên mở cửa xe, nhanh chân xuống xe. “Ôn Thục Nhi!”
Chỉ mấy chữ ngắn ngủi, trầm thấp giống như từ trong hàm răng gít lên, cuốn theo rất nhiều cảm xúc phức tạp, cùng lúc đó cửa xe đóng lại âm thanh “Phanh” như được hòa làm một thể.
Ôn Thục Nhi ngơ ngẩn, ý cười ngưng ở trên mặt.
Cô giống như nghe thấy có người đang gọi mình, mà lại thanh âm kia, giống như là người kia.
Cô còn chưa tới cùng xoay người đi nhìn, cổ tay mảnh khảnh liền bị một cái bàn tay to lớn níu lại.
Lòng bàn tay của người đàn ông nóng hổi, cách lớp vải áo nhưng vẫn như cảm nhận được làn da. Cảm giác vừa lạ lẫm lại quen thuộc, để cô đứng đó chớp mắt thất thần.
Hồng Liệt đã đem Vân Thiên đứng ngay ngắn trên bậc thang.
Thấy thế, con ngươi của anh ta có chút hơi híp lại, bước nhanh đến phía trước, dùng lực để kéo tay ra Hoắc Kiến Phong ra, ngăn cản trước mặt Ôn Thục Nhi, khắc chế nói: “Tiên sinh, anh đây là muốn làm gì?”
Ngay trước mặt đứa trẻ, anh ta chỉ là xưng “anh” làm tiên sinh, làm như bọn họ chưa bao giờ thấy qua, làm như “anh” chỉ là không biết người xa lạ này đến từ nơi nào.
Hoắc Kiến Phong nhìn vào Hồng Liệt, Hồng Liệt cũng lại đang nhìn vào Hoắc Kiến Phong.
Hai cái dáng người nam nhân đều đồng dạng cao lớn thẳng tắp, đều đang đe dọa đối phương nhìn vào ánh mắt của đối phương.
Một cái nhìn thâm thúy lạnh lẽo.
Một cái nhìn sáng tỏ ôn nhuận.
Hai loại ánh mắt hoàn toàn khác biệt, trong không khí như va chạm với nhau tạo ra đậm mùi vị khói lửa.
Ôn Thục Nhi nhanh chóng lấy lại tinh thần, lôi kéo góc áo của Hồng Liệt, gạt ra xa rồi an ủi bằng nụ cười: “Liệt à, không có việc gì đâu, anh ta là bạn cũ của em. Anh mang theo Vân Thiên về trước đi, em nói chuyện với anh ấy mấy câu rồi sẽ trở lại liền.”
Hồng Liệt trông có vẻ hơi càu nhàu, quay đầu nhìn vào Ôn Thục Nhi, ánh mắt bên trong lộ ra tia lo lắng: “Anh đi cùng em được không?”
Ôn Thục Nhi ôn nhu lắc đầu: “Thật sự không có chuyện gì đầu, hai người cứ đi vào trước đi!”
Nói xong, cô ám chỉ nhìn Vân Thiên một chút.
Hồng Liệt có vẻ khó khăn mấp máy môi, nhìn về phía Hoac Kiến Phong, lúc này ánh måt bên trong hiện lên rõ ràng sự đề phòng: “Ồ, tôi nhớ ra rồi. Anh là tổng giám đốc tập đoàn Hoắc Thị: Hoắc Kiến Phong.”
Tâm trạng của Ôn Thục Nhi, càng trở nên trầm xuống.
Hoắc Kiến Phong như trong mắt có hiện lên tia lãnh ý không mấy hảo cảm, nhếch miệng lên giọng mia mai ý cười: “Phải thì như thế nào?”
Ánh mắt Hồng Liệt như không sợ, thản nhiên nói: “Nếu như anh có công việc quan trọng muốn tìm Thục Nhi, thì không ngại chờ đến thời gian làm việc ở công ty rồi thảo luận chứ?”
Hoắc Kiến Phong đôi mắt sâu hơi chuyển động, lạnh như băng ngưng lại bên trên người Ôn Thục Nhi: “Giữa chúng ta, còn có liên quan tới nhiều quan hệ khác nữa ư?”
Vừa uy hiếp, vừa ám chỉ, cái người đàn ông này, vĩnh viễn luôn có biện pháp buộc cô phải làm theo ý muốn của anh!
Ôn Thục Nhi nhắm mắt lại, khẩu khí như cứng rắn hơn, hướng về phía Hồng Liệt nói: “Hồng Liệt, anh trước tiên cứ mang Vân Thiên đi vào đi.” Cô âm thanh vẫn như cũ rất ôn nhu, nhưng ngữ khí lộ ra mấy phần mạnh mẽ không cho người khác cơ hội tham gia vào. Hồng Liệt hai nằm tay buông thống ở bên người, buông lỏng nằm đấm ra.
Anh ta ôn nhu đáp ứng, dốc lòng căn dặn: “Được. Nhưng em đừng chậm trễ quá lâu đấy, anh cùng Vân Thiên sẽ chờ về trở về cùng nhau ăn bữa tối.” “Được ạ” Ôn Thục Nhi trịnh trọng gật đầu.
Hồng Liệt lúc này mới quay người lại ôm lấy Vân Thiên, nhanh chân vào nhà.
Anh ta không dám quay đầu lại lại nhìn Hoắc Kiến Phong một chút nào, anh sợ mình sẽ nhịn không được làm ra những quyết định trái với tâm nguyện.
Vân Thiên ghé vào trong ngực Hồng Liệt, xuyên thấu qua bờ vai của anh, tò mò nhìn cái người kia, chú đấy lần trước tại công viên cùng mình ngẫu nhiên.
Nguyên lai là chú đấy cùng Ma Ma, thì ra là có quen biết như này! cửa.
Ôn Thục Nhi nghiêng đầu, đưa mắt nhìn hai cha con vào
Lúc này mặt mày bên trong không tự giác bộc lộ lo lắng, mà lại bị Hoắc Kiến Phong nhìn ra, là tràn đầy sự ỷ lại cùng không muốn rời xa.
Sâu trong mắt anh cuồn cuộn lên tia ghen ty, dùng sức một chút níu lại cổ tay của Ôn Thục Nhi, trực tiếp kéo cô lên xe.