Chương
Phòng họp tập đoàn Hoắc thị.
Hội nghị thường kì kết thúc, mọi người kế tiếp nhau rời đi, Ngô Đức Cường kiểm tra đối chiếu tư liệu trong tay, gọi mấy nữ quản lí cấp cao: “Anna, Vi Vi An, Tô Di, Triệu Đình Phương, Tống Nhụy các cô ở lại một lát.”
Năm người nữ quản lí cấp cao vốn đã đứng lên nhìn người đàn ông đang ngồi trên ghế giám đốc lại nhìn Ngô Đức Cường. ai cũng không biết có chuyện gì xảy ra, thấp thỏm liếc mắt nhìn nhau, kính cẩn ngồi xuống.
Gần nhất là Hoắc Kiến Phong cũng là trong năm người có chức vụ cao nhất, Tống Nhụy mở miệng nói đầu tiên: “Tổng giám đốc Hoắc, ngài còn có gì phân phó ạ?” Người đàn ông đang xoay bút máy trong tay thì dừng lại, ánh mắt bình tĩnh lướt qua chỗ mấy người: Nếu như tôi nhớ không nhầm thì các vị ngồi đây năm sáu năm trước đều đã sinh con?”
Trong lòng mọi người có chút hồi hộp. Tổng giám đốc Hoắc đây là muốn giảm biên chế, chuẩn bị lấy đứa con trong nhà ra thi hành án trước sao?
Mọi người hoảng loạn trao đổi ánh mắt, chỉ ngượng ngùng gật đầu, ai cũng không dám mở miệng nói câu tiếp theo.
Ngô Đức Cường xấu hổ, đỡ trán “cậu chủ..”anh ta nói một nửa thế này là muốn hù chết các cô sao? Anh ấy hằng giọng giải thích nói:”Các người không cần nghĩ nhiều, cậu chủ không có ý gì khác, là vì công ty sắp tới muốn tổ chức hoạt động từ thiện cho trẻ em, cậu chủ đang suy nghĩ mua những quà gì tặng cho các bạn nhỏ. Các người đều là mẹ kinh nghiệm phong phú lại tương đối tỉ mỉ cho nên mới giữ mấy người ở lại tiếp thu ý kiến mọi người. Các người cảm thấy món đồ chơi nào tốt, trò chơi nào đều có thể nói ra.”
À, thì ra là thế. mọi người bây giờ mới thở dài một hơi, trước mặt lộ ra nụ cười nhẹ nhõm.
Vẫn là Tống Nhụy mở miệng nói trước: “Tổng giám đốc Hoắc, không biết tham dự hoạt động với bạn nhỏ nào, khoảng mấy tuổi? là nữ hay nam? Hoắc Kiến Phong trong đầu bất giác hiện lên dáng vẻ hoạt bát của Vân Thiên, trước sau như nói lãnh đạm có một tia ôn hòa: “Con trai, dáng người bốn năm tuổi, có chút bướng bỉnh nhưng hẳn là rất thông minh.” ách…Ông chủ, hoạt động từ thiện mà thôi, giới hạn này giống như đang nói đến một người nào đó.
Khóe miệng Tống Ngụy hơi co lại, trên mặt rất bình tĩnh nói: “Bé nam bốn năm tuổi chính là tuổi hoạt bát, hiếu động, có thể tương tự như bóng rổ, bóng đá đi” “Đúng, con trai tôi đặc biệt thích bóng đá, mua mấy quả còn muốn.” Triệu Đình Phương phụ họa nói.
Bút trong tay Hoắc Kiến Phong gõ trên bàn chậm rãi mà có tiết tấu nói “Quá bình thường rồi.”
Anna kiến nghị nói: “Có thể mua trò chơi giống như trong anime, bây giờ bọn nhỏ đều thích, ultraman, peppa pig, còn có những chú chó cứu hộ.” Giữa đôi lông mày Hoắc Kiến Phong nhắn lại, bộ đồ chơi điện tử con chó, thằng bé sẽ thích những đồ chơi ấu trĩ kia sao?
Mọi người thấy thế thì biết vị ông lớn này không hài lòng lại lần lượt nói những đồ chơi có ích cho trí tuệ, như đồ hội họa linh tinh.
Năm người vắt hết óc người đàn ông vẫn lãnh đạm lắc đầu, dần dần không khí trong phòng hội nghị lại ngưng trệ xuống. Ngô Đức Cường áp lực gãi đầu.
Thái độ này của cậu chủ so với lấy lòng con của vua còn trịnh trọng hơn, sợ là hận không thể đem cả Hoặc Thị tặng luôn, nếu không nữa thì hái sao trăng?
Thấy năm người thật sự là không có lời nào có thể nói thương cảm như nhìn thấy chính mình vậy, Ngô Đức Cường đành phải bất chấp khó khẳn nói: “Cậu chủ, không bằng trước tiên để các cô ấy quay về suy nghĩ, nghiên cứu xong có phương án gì lại báo cáo lên?” “Cũng chỉ có thể thế này thôi.” Người đàn ông tuấn tú cau mày, nghiêm túc lướt qua chỗ mọi người: “Mọi người đều là tinh anh của hoắc thị, hi vọng sẽ không vì việc nhỏ trên cũng khiến tôi thất vọng.”
Chuyện nhỏ? chuyện nhỏ mà ngài cần nghiêm túc như vây? Điệu bộ này rõ ràng là so với thu mua lại công ty còn khẩn trương hơn?
Mọi người trong lòng thầm oán, trên mặt vâng dạ đáp ứng:”Vâng, Tổng giám đốc Hoặc yên tâm. chúng tôi nhất định sẽ toàn lực vào công việc.”
Người đàn ông không thèm nhắc lại, đứng dậy dẫn đầu rời khỏi phòng họp.
Ngô Đức Cường nhẹ nhàng hướng tới mọi người làm tư thế tay cố lên, bước nhanh đuổi kịp nhịp chân người đàn ông.
Văn phòng tổng giám đốc.
Hoắc Kiến Phong mới ngồi xuống ghế, điện thoại nội bộ trên bàn liền vang lên. Anh ta bực bội tiếp máy, bên kia lập tức truyền đến giong nói ngọt ngào, cung kính của lễ tân. “Tổng giám đốc Hoắc, Chào ngài! Trước sảnh có một đứa nhỏ tìm ngài!” Hoắc Kiến Phong ánh mắt trầm xuống, anh ta khi nào thì có đứa trẻ lưu lạc đến chơi, đều phải tiếp đón? anh ta tiện tay úp điện thoại xuống. Vừa định ngắt điện thoại trong nháy mắt anh ta lại đột nhiên cầm lên: “Đứa trẻ như thế nào?”
Lễ tân nhìn đứa trẻ trước mặt, theo sự thật mô tả nói: “Một bé trai bốn năm tuổi, bộ dạng rất đẹp trai, rất dễ thương, tóc lệch mềm mại có chút xoăn, ánh mắt sáng ngời lại thâm thúy, làn da rất…”
Hoắc Kiến Phong cầm điện thoại căng thẳng, không đợi được lễ tân nói xong liền ngắt lời nói: “Cô trước tiên đưa bé vào phòng cho khách VIP Cô lấy đồ ăn, nước uống toàn bộ đều phải là thứ tốt nhất, nhất thiết phải để cậu bé đợi, tôi lập tức xuống ngay.”
Giong điệu anh ta lạnh lùng, trầm ấm , lộ ra một chút khẩn trương và kích động ngay cả bản thân anh ta đều chưa từng cảm thấy được.
Lễ tân nói chưa xong thì điện thoại bên kia đã truyền đến tút tút của âm báo bận. Tổng giám đốc Hoắc luôn luôn hành sự thâm trầm, thận trọng khi nào thì có bộ dạng như thế này?
Cô kinh ngạc nhìn điện thoại lại nhìn bé trai trước sảnh, đột nhiên phản ứng lại.
Này, đường nét ngũ quan của đứa bé này rõ ràng chính là bản thu nhỏ của tổng giám đốc mà! Cô nói như thế nào mới vừa nhìn thì cảm thấy quen mắt!
Cô vội vàng thả điện thoại vẻ mặt ôn hòa nói với đứa bé: “Bạn nhỏ, Tổng giám đốc hoặc chúng tôi lập tức xuống ngay, mời cậu trước tiên theo tôi vào phòng nghỉ ngơi, chờ một lát được không?”
Tay nhỏ của Vân Thiên đặt ở trước ngực kéo quai cặp sách, lễ phép gật đầu: “Dạ, cảm ơn!”
Phòng khách VIP
Trang hoàng phong cách đen trắng, thoáng mát, trồng mấy chậu cây xanh tô điểm, lại không hiện vẻ đơn điệu.
Vân Thiên bình tĩnh nhìn một vòng, không cần lễ tân sắp xếp tự mình chọn cho mình chiếc ghế sofa bên cạnh bàn trà ngồi xuống. Sofa có chút cao, cậu bé không leo lên giống như những đứa trẻ khác mà quanh lưng trực tiếp nhảy lên ngồi, động tác ngăn nắp lưu loát.
Ánh mắt lễ tân lóe lên, không hổ là cùng tổng giám đốc một khuôn đúc ra, quả nhiên là uy vũ, khí phách.
Nếu là đứa trẻ khác ở nơi hoàn cảnh lạ lẫm thế này sợ là đã sớm luống cuống không biết nên làm như thế nào.
Cô cung kính nói: “Bạn nhỏ, cậu trước tiên ngồi kia một chút, tôi đi lấy đồ ăn cho cậu.
Vân Thiên mỉm cười lễ phép, thân thiện nói: “Cảm ơn! nhưng mà không cần phiền phức, Con nói mấy câu liền đi, cô vất vả rồi.”
Giọng trẻ con ngọt ngào, lễ tân cả trái tim đều muốn tan chảy rồi. “Không phiền, không phiền, cậu chờ nhé.” Cô nói xong, không đợi thằng bé cự tuyệt xoay người ra khỏi phòng khách.
Lễ tân vừa đi, Hoắc Kiến Phong liền tới. Người đàn ông đi lại so với bình thường gấp gáp hơn rất nhiều, sợi tóc nhẹ nhàng khoan khoái theo từng động tác của anh ta mà rung động.
Anh ta cũng không lập tức đi vào mà là đừng ngoài tấm thủy tinh rộng bao quát khung cảnh, Tấm thủy tinh sạch sẽ, rõ nét lộ ra toàn bộ tình hình bên trong.
Đứa bé ngay ngắn, chỉnh tề ngồi ở trên sofa, tấm lưng nho nhỏ thắng tắp cho thấy xuất thân và lớn được giáo dục tốt. Hai chân đứa bé treo lơ lửng trên sofa, đung đưa vừa để lộ ra có chút đáng yêu, hoạt bát.
Người đàn ông vẻ mặt trước thì lạnh lùng nháy mắt lại hiện lên tia tình cảm ấm áp. Anh ta sửa sang lại quần áo, vừa vuốt vừa vén mái tóc sang một bên, mãi đến bản thân hoàn toàn bình tĩnh lại mới thở sâu một hơi đẩy cửa đi vào.
Vân Thiên đang ngồi quan sát mấy chậu hoa xanh trên bàn trà, nghe thấy tiếng cửa lập tức ngẩng đầu nhỏ nhìn, đôi mắt trong và gợn sóng trực tiếp nhìn về hướng người đi đến.
Thân hình cao lớn, ngũ quan tuấn tú, thong dong đi lại, giơ tay nhấc chân đều lộ ra người có địa vị cao, thâm trầm chững chạc là một người trải qua năm tháng tôi luyện so với ảnh nhìn trên mạng càng thêm cường thế, tỉnh cực và có tính chiếm hữu.
Vân Thiên rút ra kết luận, nhưng không sợ hãi còn bình tĩnh nhìn anh ta mà lúc thằng bé nhìn Hoắc Kiến Phong, Hoắc Kiến
Phong cũng đang nhìn thằng bé.
Chính xác mà nói, từ khi bắt đầu đứng ở ngoài của sổ Hoắc Kiến Phong tầm mắt liền không rời trên người thằng bé. Hai đôi mắt thâm thúy giống nhau trong nháy mắt nhìn nhau. không khí giường như tĩnh lại. Vân Thiên đang ngồi trên sofa ngay cả thân hình đều không nhúc nhích, liền thẳng thắn công khai nhìn như vậy.
Hoắc Kiến Phong đẩy cánh cửa lặng lặng nhìn cậu bé, trên mặt gợn sóng không sợ hãi, nội tâm nội sóng như cũ. Sau khi xác định thân phận của Vân Thiên đây là lần đầu tiên hai cha con gặp mặt một mình.
Con trai? Vân Thiên?
Hai tiếng xưng hô trân trọng mà quý giá luẩn quẩn trong đầu anh, khiến anh chậm chạp không mở miệng được.
Ngắn ngủi vài giây, Hoắc Kiến Phong trong lòng cuồn cuộn, vô số khả năng con vì sao lại đến đây? Ôn Thục Nhi có phải là đã nói với con rồi? hay là còn vì lí do nào khác? “Chú, Chào chú, chúng ta lại gặp mặt rồi?”
Âm thanh trẻ em mềm mại, dễ thương cũng không có xa cách từ lâu mà vui mừng, chỉ là thản nhiên, lễ phép như trình bày một sự việc.
Chú!
Hoắc Kiến Phong đồng tử hơi co lại, trái tim như là bị thứ gì đó hung hăng đánh vào.
Trước mắt bỗng dưng hiện ra hình ảnh lần đầu tiên cùng Thục Nhi gặp mặt, hình ảnh cô trang điểm cổ quái ngốc nghếch cười sau đó gọi đi dọi lại: Chú…
Hoắc Kiến Phong nhắm nhằm mắt, áp chế cảm xúc cuồn cuộn trong lòng. Anh ta lửng thẳng đến đối diện Vân Thiên ngồi xuống sofa nói: “Con không nên gọi ta là chú.”