Chương
Hoắc Kiến Phong ngồi xổm trên giường, con người hệt như ứ máu, ngày càng đỏ hơn.
Anh đề phòng cầm dao bằng hai tay, miệng không ngừng lặp lại: “Đừng tới đây, đừng tới đây, không ai được tới đây hết..” Ánh mắt của anh như không có tiêu điểm, vừa mờ mịt vừa phẫn nộ quét quanh bốn phía.
Bác sĩ và điều dưỡng lo lắng trong lòng nhưng cũng biết rõ, đối mặt với bệnh nhân đang không kìm chế được như thế này thì càng không thể lớn tiếng. Họ chỉ có thể nghe theo sắp xếp của Tiêu Nhi, im lặng đứng đợi bên cạnh.
Tiêu Nhi vừa đến gần vừa dịu dàng trấn an: “Anh Phong, là em đây. Anh đừng kích động, em sẽ không tổn thương anh.”
Giọng nói quen thuộc, thân thiết vang lên, biểu cảm cảnh giác của Hoắc Kiến Phong rõ ràng hạ xuống.
Nhưng hai tay anh vẫn giơ thẳng tắp như cũ, lưỡi dao sắc bén chỉa thẳng về phía trước: “Cút, cô cút mau, đừng tới đây!” “Được, được, em không đến. Nhưng anh đồng ý với em, bỏ dao xuống trước đã, được không?” Tiêu Nhi hướng dẫn từng bước, nhưng bước chân đi đến chỗ anh vẫn không hề dừng lại.
Sau khe hở của tay phải cô, một câu kim mảnh im lặng tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo như tuyết.
Hoắc Kiến Phong dùng sức nhắm mắt, cắn răng, dùng tất cả sức lực để áp chế dục vọng tàn sát bừa bãi đáng sợ trong lồng ngực kia.
Anh muốn đánh, muốn giết, thậm chí anh còn khát vọng mùi máu tươi.
Anh biết như thế không đúng, anh càng biết bản thân không thể khiến cô gái trước mắt này bị thương. Nhưng anh càng muốn áp chế, dục vọng khát máu kia lại càng bộc phát mãnh liệt.
Chút ý thức cuối cùng sắp bị cắn nuốt, anh dùng sức cắn đầu lưỡi, dùng giọng nói bị ép đến mức trở nên khàn đặc mà hung dữ nói: “Đừng đến đây, tôi không khống chế được mình đâu…”
Khoảng cách giữa Tiêu Nhi và anh chỉ còn lại vài bước. Khoảng cách giữa dao và cô, chưa đến nửa mét.
Nhìn thấy tia sáng cuối cùng trong đôi mắt màu đỏ của người đàn ông bị nuốt hết, lòng cô nẩy lên. Đưa tay đón lấy tay của anh, đồng thời nhanh chóng đâm kim xuống huyệt sau gáy của anh.
Như có ánh điện tóe lửa nháy lên, kim châm cắt qua không khí, đâm thẳng xuống huyệt bên gáy của người đàn ông. Tuy nhiên, anh cũng theo bản năng mà giơ dao lên, lưỡi dao cắt ngang qua quần áo của Tiêu Nhi, sượt qua da thịt trên cánh tay cô.
Trong phút chốc, máu tươi đầm đìa.
Dao trong tay người đàn ông rơi “choang” xuống đất một cái.
Con ngươi anh trợn to, cơ thể từ từ ngửa ra sau, ngã xuống. Thấy gáy anh sắp đập vào thành giường, Tiêu Nhi không quan tâm đến vết thương của mình, bước nhanh qua, vững vàng đỡ được anh.
Anh cứng đờ cơ thể nhìn cô ngây ngốc, yết hầu run lên từng trận, thỉnh thoảng lại yếu ớt trào ra mấy từ gì đó…
Điều dưỡng và bác sĩ ngồi xổm canh giữ bên cạnh hồi hồn lại, lập tức xông lên.
Có người giúp Hoắc Kiến Phong nằm xuống, người thì giúp lấy băng gạc che miệng vết thương của Tiêu Nhi lại.
Bác sĩ Phương kiểm tra tình huống của Hoắc Kiến Phong, vừa mở miệng nói: “Giám đốc Tiêu, cô đi bằng bó trước đi, ở đây giao lại cho chúng tôi.
Tiêu Nhi hoàn toàn chưa phát hiện ra đau đớn, kinh ngạc mà nhìn người đàn ông trên giường, mãi đến khi có hộ sĩ đỡ tay cô, kiên quyết kéo cô ra khỏi phòng bệnh, đi vào phòng chữa trị. “Giám đốc Tiêu, ban nãy cố dũng cảm quá!”
Hộ sĩ mới tham gia công tác chưa lâu, từ đó đến giờ chưa từng thấy trường hợp nào như vậy, kìm không được mà khen: “Tôi sẽ tiêm một mũi. Nếu cô cảm thấy đau, cứ nói ngay cho tôi biết.”
Tiêu Nhi không nói gì cả. Cô hạ mày nhìn miệng vết thương màu đỏ trên cánh tay, trong đầu đầy ắp ánh mắt đỏ bệnh tật của Hoắc Kiến Phong, bên tai vọng lại câu nói mà chỉ hai người họ mới nghe được của anh. “Tiêu Nhi, em đừng qua đây! Anh không thể khiến em bị thương! Với em anh không khống chế được chính mình, thật xin lỗi..”
Dù là một khắc cuối cùng trước khi ngất đi, anh cũng cố gắng lặp lại những lời này.
Thật xin lỗi!
Đây là lần thứ mấy cô nghe lời xin lỗi của anh rồi? Cô không nhớ rõ.
Giống như từ lúc trở về gặp lại đến bây giờ, anh vẫn luôn không ngừng không ngừng mà trách móc!
Tiêu Nhi nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy có gì đó đã phủ đầy bụi dưới đáy lòng chậm rãi thức tỉnh, mọc rễ nẩy mầm. Hộ sĩ nhỏ kia thấy đôi mắt cô ửng đỏ, thất hồn lạc phách không nói lời nào, cũng không dám mở miệng nữa.
Mãi đến khi băng bó xong miệng vết thương, hộ sĩ nhỏ mới nhẹ giọng nhắc nhở: “Giám đốc Tiêu, xong rồi ạ.” Tiêu Nhi quay đầu nhìn cô ấy một cái, máy móc nói: “Cảm ơn.”
Cô đờ đẫn đứng dậy, đi ra khỏi phòng chữa trị, nhìn bảng nhà vệ sinh cuối hành lang kia, cô hốt hoảng đi vào trong đó.
Trong gương phản chiếu một gương mặt tái nhợt, ánh mắt trống rồng và đôi môi đỏ.
Tiêu Nhi nhìn thấy bản thân như thế, chỉ cảm thấy vô cùng xa lạ.
Cô vặn vòi nước, xả một loạt nước lạnh lẽo, cố gắng chà lên mặt, mãi đến khi hai má lẫn mắt đều đỏ lên.
Cô nhìn chính mình trong gương, im lặng mà hỏi: “Tiêu Nhi, vì sao mày phải về đây? Không phải mày không nên về sao? Có phải không?!”
Trời nhá nhem tối, biệt thự Cẩm Hồ Loan.
Tiêu Nhi đẩy cửa đi vào, nhìn ngọn đèn sáng ngời ấm áp tràn ngập khắp phòng, mệt mỏi trên mặt hơi giãn ra một chút. Cô hít sâu một hơi đồ ăn thơm phức lan tỏa khắp không khí, vẫn nhẹ nhàng nói: “Em về rồi.”
Cô vừa nói xong, hai cái đầu mềm mềm, một lớn một nhỏ thò ra từ phòng ăn một cách dò xét. “Mẹ!” Vân Thiên khẽ nhếch khóe môi lên, giọng nói ấm ngọt. Hồng Liệt dịu dàng cười yếu ớt, giọng nói nhẹ nhàng: “Vừa khéo đến giờ, em rửa tay đi, ăn cơm.”
Ánh mắt anh dừng lại ở cái áo sơ mi trắng của Tiêu Nhi, không kìm được mà giật mình: “A, hôm nay em ra ngoài, hình như không phải mặc bộ quần áo này?”
Ánh mắt Tiêu Nhi co lại, nhưng chỉ trong một cái chớp mắt đã khôi phục như thường, trêu chọc nói: “Mắt anh có chức năng chụp ảnh à? Cái này mà anh cũng nhìn ra? Hôm nay em đi công tác, lúc không cẩn thận mới làm bẩn, đây là do Ada mua mới giúp em đó.”
Hồng Liệt hiểu rõ, khẽ gật đầu, đắc ý nói: “Anh đây là có hỏa nhãn kim tinh của Tôn Ngộ Không nhé. Em đi rửa tay nhanh đi! Con trai, lại đây giúp dọn cơm.” “Dạ!” Vân Thiên vui vẻ mà lên tiếng trả lời, hai cái đầu cha con mềm mềm lập tức rụt lại.
Tiêu Nhi đi làm theo lời Hồng Liệt, khóe miệng không tự giác mà giương lên nụ cười.
Tôn Ngộ Không, Trư Bát Giới…
Nhiều năm như vậy rồi, khẩu âm hai chữ này của Hồng Liệt vẫn không sửa được.
Tiêu Nhi rửa tay xong, đi ra ngoài thì đã thấy trên bàn ăn đã đầy ắp đồ, năm mặn một canh. Chỉ là, trông món ăn có vẻ qua loa. “Hôm nay dì Mai không khỏe, anh để bà ấy về rồi.” Hồng Liệt chia cho Tiêu Nhi một đôi đũa, lại giải thích: “Có lỗi quá, hôm nay khiến em chịu uất ức rồi.”
Hốc mắt Tiêu Nhi ấm lên, cảm động nói: “Không không, em không oan ức gì cả, đẹp lắm. Cảm ơn anh, A Liệt!”
Hồng Liệt vừa định nói bây giờ bọn họ không cần cảm ơn, bánh bao nhỏ đã ngẩng đầu lên tranh công: “Còn con nữa, còn con nữa, con cũng có giúp.” “Được, mẹ cũng cảm ơn Vân Thiên bảo bối, cám ơn cả hai bố con!”
Tiêu Nhi mỉm cười, tay phải nhận lấy đũa, tay trái xoa đầu Vân Thiên.
Chỉ là hơi dùng sức một chút, cảnh tay trái của cô lập tức truyền đến đau đớn. Mày Tiêu Nhi nhanh chóng nhíu lại, làm như không có gì mà thu tay: “Được rồi, chúng ta ăn cơm đi! Mẹ thật sự muốn thử ngay, đồ ăn có thêm tình yêu của tiểu bảo bối, có phải sẽ rất ngon hay không!”
Vân Thiên nghe thấy ngữ khí vui vẻ của cô, trong mắt tràn đây ánh sao: “Dạ dạ, vậy mẹ mau nếm thử đi.”
Thấy hai mẹ con thân mật khăng khít mà cỗ vũ nhau, ánh mắt Hồng Liệt im lặng đảo qua cánh tay của Tiêu Nhi.
Sau khi ăn xong, như thường lệ, Tiêu Nhi đứng dậy giúp chồng thu dọn chén bát.
Hồng Liệt đưa tay ngăn cô lại, dịu dàng nói: “Em mệt mỏi cả ngày rồi, đi nghỉ ngơi đi! Ở đây giao cho anh là được.”
Tiêu Nhi nghĩ đến vết thương trên cánh tay, sợ lúc dùng sức sẽ lộ ra so ho gì đó, thuận thế gật gật đầu: “Được rồi! Vậy hôm nay làm phiên anh rồi”
Vân Thiên duoi chân, nhảy từ trên ghế xuống, vui vẻ nói: “A, hay quá, cuối cùng hôm nay cũng có thể chơi với mẹ trước” Cậu bé ngồi bên trái Tiêu Nhi, tự nhiên mà bám lấy tay của cô, kéo cô đi “Mẹ, hôm nay chúng ta đi vẽ tranh đi!”
Bất ngờ không kịp phòng, miệng vết thương bị xé rách, Tiêu Nhi rụt tay về theo bản năng, hít một đợt khí lạnh: “A.”
Chân mày Hồng Liệt nhíu lại, anh vội vã đi qua, tách tay của Vân Thiên ra. “Em không sao…”
Tiêu Nhi còn chưa thốt được lời giải thích, Hồng Liệt đã mạnh mẽ xắn ống tay áo của cô lên.