Chương
Ngô Đức Cường trợn to hai mắt hơn nữa, giọng nói run lên: “Nhưng mà chuyện này, chuyện này… Cậu đang nằm trong tìm kiếm nóng. Hiện tại trên mạng, cư dân mạng đều đang cười nhạo cậu cũng không sao hả?”
Hoắc Kiến Phong không thèm nói với anh ta, vẫn đang xoay người. Gạt máy tính sang một bên, tiếp tục phê duyệt tài liệu trên bàn.
Ngô Đức Cường kinh ngạc nhìn anh, trong đầu chợt lóe một tia sáng, lập tức hưng phấn nói: “Cậu Ba, chẳng lẽ cậu cho rằng đây là bút tích của mợ Ba sao?”
Xét cho cùng, cảnh này giống hệt cách Lê Việt Bách và mợ Ba cùng nhau giả mạo CEO Weibo nhiều năm trước!
Tay của Hoắc Kiến Phong dừng lại, trong đôi mắt sâu thẳm lóe lên một tia sáng: “Cô ấy có khả năng này. Nhưng cô ấy hiện tại hẳn là khinh thường chơi trò ngây ngô như vậy.” “Hả? Không phải là mợ Ba sao?” Ngô Đức Cường gãi gãi đầu lấm bẩm: “Còn có ai lợi hại vậy đâu?” “Mặc kệ là ai cũng không quan trọng.”
Hoắc Kiến Phong ánh mắt xa xôi, khóe môi cười sâu hơn: “Anh trở về giúp tôi nói cho bộ phận kỹ thuật, không tra ra được thì thôi đi. Nếu tìm ra được thì giúp tôi gửi thư cảm ơn qua đó, để bên kia tiếp tục đăng bức ảnh động đó đi.”
Không những không tìm đối phương tính sổ mà còn cảm ơn người
Ngô Đức Cường tự nhéo cánh tay mình, đau quá đi! Nhưng mà cậu Ba trước mặt thật sự vẫn là người mạnh mẽ vang dội, có thù tất báo được anh ta tôn sùng sao? Anh ta nghĩ rằng có thể không phải là anh ta thiếu oxy, mà là cậu Ba vào viện lâu quá nên thiếu oxy chăng? ta?
Còn không, hay là do tác dụng của thuốc kia?
Nhưng mà loại thuốc đó, không phải nó làm cho trí não người ta bị mê sảng sao?
Trong phút chốc, Ngô Đức Cường có vô số suy nghĩ thế này thế kia, anh ta chưa kịp suy nghĩ cẩn thận thì đã nghe giọng nói lạnh lùng của người đàn ông thúc giục: “Anh còn đứng làm gì? Sao không đi mau?” “Vâng! Đi ngay đây!” Ngô Đức Cường định thần lại đáp.
Anh ta quay người bước đi hai bước mới nhớ ra mình còn chưa lấy máy tính, vội vàng lăn trở lại ôm máy tính đi.
Nhìn bức ảnh động giả mạo trên màn hình, anh ta bước ra ngoài, không khỏi thấp giọng lẩm bẩm: “Cậu Ba không phải do nhập viện trở nên ngốc chứ? Hay là do cậu Ba đem hết chỉ số thông minh cho mợ Ba rồi?”
Phía sau, miệng Hoắc Kiến Phong giật giật, cười như không cười.
Biệt thự Cẩm Hồ Loan, nhà ăn.
Hồng Liệt và Vân Thiên ngồi ở hai bên bàn ăn, ngửi được mùi thơm của bàn đầy đồ ăn ngon, mắt to nhìn mắt nhỏ chằm chằm.
Vân Thiên sờ sờ cái bụng đang lép xẹp: “Bố ơi, sao hôm nay mẹ không về nhà? Đồ ăn sắp nguội rồi!”
Tiêu Nhi luôn có thái độ co giãn khi làm việc, nếu cô ấy không về thì thường sẽ gọi điện báo trước, nhưng hôm nay… Hồng Liệt nhìn bầu trời tối đen bên ngoài, bất lực nói: “Vậy để bố gọi cho mẹ nhé?” “Vâng” Vân Thiên vội vàng gật đầu.
Đói thì cậu chịu, nhưng bây giờ cậu rất lo lắng cho mẹ, dù sao thì tay của mẹ mới bị thương ngày hôm qua.
Hồng Liệt lấy điện thoại di động ra gọi cho Tiêu Nhi.
Phòng thí nghiệm TN, Tiêu Nhi bận tối mắt tối mũi.
Nhìn thấy số của Hồng Liệt và thời gian hiển thị trên màn hình, cô đột nhiên hoàn hồn và nhanh chóng trả lời điện thoại: “Anh Liệt, em xin lỗi nha! Hôm nay em bận quá nên quên thông báo cho anh và Vân Thiên. Có thể em không về được tối nay, em phải ở trong phòng thí nghiệm cả đêm.”
Hồng Liệt nhíu mày, lập tức lo lắng: “Vắc xin phòng bệnh đã xảy ra chuyện gì sao?” “Không phải, là chúng em có thể tìm ra một loại thuốc giải. Hôm nay, phải làm một cuộc thử nghiệm trên cơ thể sống, còn phải phân tích dữ liệu và tỷ lệ dược liệu.”
Nghe giọng điệu của cô gấp gáp và đầy quyền lực, Hồng Liệt thở phào nhẹ nhõm: “Vậy được rồi, vậy được rồi. Em cứ làm việc tiếp đi, anh sẽ không quấy rầy em nữa, bận gì thì cũng phải nhớ ăn uống đầy đủ đó.”
Tiêu Nhi nhìn chằm chằm chuột bạch trong khu cách ly, lơ mơ trả lời: “Vâng em biết rồi. Vậy thì tối nay phiền anh chăm sóc cho Vân Thiên nhé.”
Đây không giống như lời của một người muốn ăn cơm. Hồng Liệt lo lắng: “Nếu không, anh mang đồ ăn tới cho em nhé?” “Không cần đâu, vừa rồi em đã ăn cơm với đồng nghiệp.” Tiêu Nhi vừa dứt lời, liền thấy Ada gõ cửa bên ngoài phòng thí nghiệm, trong tay cầm một đống lớn dữ liệu: “Anh Liệt, em có việc phải làm trước. Hiện tại không nói chuyện với anh nữa. Anh cùng Vân Thiên ăn cơm ngon nha, nghỉ ngơi sớm, tạm biệt!”
Nói xong, cô vội vàng cúp máy, ra hiệu cho Ada vào.
Hồng Liệt đang cầm điện thoại nghe âm báo tít tít tít từ đầu dây bên kia, không khỏi cảm thấy u sầu: “Bảo bối à, chúng ta cùng đến phòng thí nghiệm mang đồ ăn cho mẹ, được không? Hôm nay mẹ bận như vậy nhất định sẽ không ăn cơm đàng hoàng.” Vẻ mặt của Vân Thiên lập tức trở nên hưng phấn, nhưng chỉ trong chốc lát, cậu liền trợn tròn mắt, thay đổi lời nói: “Con sẽ không làm chuyện ấu trĩ như vậy, ngày mai con còn phải dậy sớm đi nhà trẻ. Dù sao thì tối nay di Mai ở nhà với con, bố muốn đi thì tự đi đi!”
Hồng Liệt mơ hồ có cảm giác bị ruồng bỏ, nhưng sau khi suy nghĩ kỹ lại. Lời nói của tên nhóc này không có gì sai cả, hợp tình hợp lý, vô cùng rõ ràng.
Anh ta suy nghĩ một hồi, chỉ có thể chán nản dặn dò: “Vậy được rồi! Ngày mai là ngày cuối cùng đi học mẫu giáo ở đây. Con nhớ chia tay cô giáo và các bạn biết chưa?”
Ánh sáng trong mắt Vân Thiên mờ đi, cậu không nói gì, chỉ gật gật đầu, miệng méo xệch, Cảm giác được cậu bé không nỡ, lông mày của Hồng Liệt chau lại, nhưng anh ta chỉ có thể giả vờ như không nhìn thấy, kêu bé ăn cơm như thường lệ.
Phòng thí nghiệm.
Tiêu Nhi nhìn số liệu trong báo cáo phân tích rồi nhìn chuột bạch trong lồng, vẻ mặt mệt mỏi cuối cùng cũng lộ ra vẻ rạng rỡ: “Quá tốt rồi, đây thật sự là thuốc giải.”
Trái tim treo lơ lửng của Ada rơi xuống, phấn khích nói: “Tuyệt vời. Vậy thì Tổng giám đốc Tiêu, chúng ta sẽ làm gì tiếp theo?”
Tiêu Nhi vô thức nắm chặt báo cáo trong bàn tay, ánh mắt hiện lên vẻ vui mừng kiên định: “Mau phân tích số thuốc còn lại, tranh thủ cả đêm phân tích thành phần và tỷ lệ dược phẩm. Bước tiếp theo đương nhiên là bắt đầu đưa vào sản xuất” “Rõ rồi.” Ada nghiêm túc đáp, nhanh chóng đi ra ngoài để báo tin vui cho mọi người.
Trong phòng thí nghiệm sau mấy ngày buồn tẻ, những tiếng reo hò phấn khích cuối cùng cũng vang ra.
Mây đen đè lên lòng người tản ra, vẻ mặt ai cũng trở lại tươi cười đắc ý như trước, lập tức mang theo hy vọng bắt tay vào phân tích. Tiêu Nhi ôm báo cáo phân tích trong ngực, nhìn màn đêm đen kịt ngoài cửa sổ, thở dài một hơi.
Chỉ cần nghiên cứu điều chế ra thuốc giải độc, một trăm tình nguyện viên kia sẽ được cứu sống.
Và anh ấy cũng được cứu.
Không lâu sau, Ada gõ cửa đi vào: “Tổng giám đốc Tiêu, mọi chuyện đã sắp xếp xong.” “Chà, vất vả cho mọi người rồi.” Tiêu Nhi xoay người, trên mặt mang theo nu cười nhẹ nhàng: “Cô hỏi mọi người muốn ăn gì, bữa tối tối nay tôi mời.” “Vâng. Cảm ơn Tổng giám đốc Tiêu.” Ada kính cần lui ra ngoài.
Một lúc sau, tiếng reo hò lại vang lên. “Oa, cám ơn Tổng giám đốc Tiêu! Tổng giám đốc Tiêu muôn năm!”