Chương
Tiêu Nhi không nói gì, cũng không cầm lấy đũa, chỉ lạnh lùng nhìn anh.
Ánh mắt Hoắc Kiến Phong thoáng có một chút thất vọng, nhưng chỉ trong chốc lát lại bình thường trở lại.
Anh đặt đôi đũa lên hộp cơm trước mặt cô, liếc nhìn màn hình máy tính, bỗng chốc cười giễu cợt: “Nếu giám đốc Tiêu muốn tôi xin lỗi, thì có thể nói thẳng. Không cần phải phiền phức đến như vậy đầu, tôi lúc nào cũng có thể đích thân nói xin lỗi cô.”
Theo bản năng anh lập tức đứng thẳng người, dáng vẻ xin lỗi: “Xin..”
Tiêu Nhi xua tay, cô ngại ngùng ngắt lời nhưng cũng không hề tỏ ra mất lịch sự: “Giám đốc Hoắc, tôi đang tăng ca, mời anh ra ngoài cho, đừng làm phiền tôi nữa.”
Hoắc Kiến Phong thản nhiên liếc nhìn màn hình giao diện máy tính, rồi mỉm cười: “Giám đốc Tiêu, công tăng ca để hack trang chủ trang web của công ty chúng tôi sao?”
Đây là, lòng tốt trở thành lòng lang dạ sói hay sao?
Tiêu Nhi tức giận, cô mấp máy môi, dứt khoát nói: “Đúng vậy, là tôi làm đó, thì sao nào? Tôi nhạt như vậy đấy! Bây giờ, mời anh lập tức ra khỏi đây.”
Món thịt kho tàu ở trước mặt đột nhiên không còn thơm nữa rồi. Cô đẩy hộp đồ ăn gọi sẵn ra một bên, gõ bàn phím rất nhanh bằng cả hai tay.
Hoắc Kiến Phong nhìn hai má của cô phồng lên, anh không giấu nổi cong môi mỉm cười.
Cô bây giờ đã có sức sống hơn trước, cũng tùy ý hơn, và có da có thịt hơn, cô tỏa sáng đến nỗi khiến mọi người không thể rời mắt khỏi cô.
Anh lướt qua mật mã ở trên giao diện, cau mày: “Cô đang giúp khôi phục lại trang web, chứ không phải đang hack web đúng không?
Tiêu Nhi nhướn mày liếc nhìn anh: “Coi như anh còn có mắt.” Hoắc Kiến Phong: “..”
Anh đang định nói điều gì đó thì nghe thấy tiếng gõ cửa, không to cũng không bé vang lên: “Giám đốc Tiêu, tôi có thể vào trong được không?” Nghe thấy đó là giọng nói của bác sĩ Vương Minh – người chịu trách nhiệm chính trong thí nghiệm tối hôm nay, biểu cảm trên khuôn mặt của Tiêu Nhi lập tức chuyển sang trạng thái lạnh lùng chuyên nghiệp: “Mời vào.”
Vương Minh khoảng ngoài bốn mươi tuổi, ông mặc quần áo bảo hộ, trên tay cầm một chiếc mũ và kính bảo hộ mới vừa cởi ra.
Vừa mở cửa bước vào, ông ấy liền nói thẳng: “Giám đốc Tiêu, tôi muốn tìm cô để lấy chìa khóa kho lạnh, đi vào lấy một ít thuốc. Nếu đến nửa đêm bước vào giai đoạn mấu chốt thì lúc ấy phòng thí nghiệm sẽ không có ai có thể rời đi để lấy thuốc được. “Được, không có vấn đề gì.” Tiêu Nhi quay người sang để lấy chìa khóa, thì nghe thấy tiếng của Ada ở bên ngoài thông báo tất cả mọi người về phòng nghỉ ngơi và ăn cơm.
Ánh mắt tựa như nguồn điện của cô lướt qua Hoắc Kiến Phong, cô bỗng đột nhiên đổi ý: “Vương Công, ông đưa đơn thuốc cần lấy cho tôi, tôi sẽ đi vào kho lạnh lấy, ông đi ăn cơm trước đi. Một lúc nữa tôi sẽ đem qua, lúc đó chắc ông cũng ăn cơm xong rồi, vừa kịp thời đi làm việc luôn, đỡ phải lãng phí thời gian.” “Được, vậy vất vả cho cô rồi.” Chàng trai kỹ thuật sau khi xem xét giá cả và hiệu quả, thì lập tức rời khỏi phòng làm việc.
Tiêu Nhi cầm lấy chìa khóa rồi đứng dậy rời đi.
Trong suốt khoảng thời gian đó, cô không hề đếm xỉa gì đến Hoắc Kiến Phong. Ha ha, nếu đã thích đứng yên trong phòng làm việc như thế, vậy thì cứ đứng im ở đấy một mình đi!
Đợi đến khi lấy xong thuốc, cô sẽ đi thẳng đến phòng thí nghiệm, rồi cùng mọi người làm thí nghiệm. Để xem anh ta có thể đứng đấy đợi được đến bao giờ.
Nhưng Hoắc Kiến Phong dường như cũng nhìn thấu được những suy nghĩ của cô. Anh không nói gì cả, anh đi sau cô, giữ một khoảng cách không gần cũng không xa, cũng không hề né tránh.
Kho lạnh nằm ở bên ngoài của cơ sở thí nghiệm TN.
Khu vực văn phòng được kết nối với phòng thí nghiệm, nhưng kho lạnh lại ở một cơ sở khác.
Đi ra khỏi khu văn phòng, Tiêu Nhi liền nhìn thấy bóng người đàn ông bị kéo dài vì đèn đường ở phía sau cô.
Cô quay đầu lại, bất lực nói: “Giám đốc Hoắc, anh rốt cuộc muốn đi theo tôi đến khi nào nữa?”
Hoắc Kiến Phong đút hai tay vào trong túi quần, khuôn mặt tuấn tú của anh có vài phần oan ức: “Giám đốc Tiêu nói như vậy là có ý gì? Hoắc Kiến là đối tác làm ăn của TN, tôi là chủ tịch tập đoàn Hoắc Kiến, tôi không có tư cách đi cùng giám đốc Tiêu đến thăm quan cơ sở thí nghiệm này hay sao?”
Hử? Sao cái con người này vẫn còn cố cãi thế nhỉ?
Tiêu Nhi cạn lời, nhưng cô bỗng cười khúc khích, ánh mắt của cô bỗng trở nên ranh mãnh: “Có, đương nhiên là có chứ. Giám đốc Hoắc mời anh tùy ý thăm quan
Thái độ của cô đột nhiên quay ngoắt độ.
Hoắc Kiến Phong hạ tầm mắt xuống liếc nhìn, nhưng mặt anh vẫn không hề biến sắc, vẫn tiếp tục đi theo sau cô từng bước. Rất nhanh sau đó hai người đã đi đến kho lạnh nơi chứa thuốc.
Tiêu Nhi nhập mật khẩu để mở khóa, sau đó lại cắm chìa khóa vào, nhẹ nhàng vặn, cánh cửa nhà kho từ từ mở ra. Gió lạnh phả vào mặt hai người, họ theo phản xạ co ro lại vì lạnh.
Kho lạnh có quy mô rất lớn, các loại thuốc khác nhau được đặt trên các kệ trưng bày, có nhãn mác rõ ràng và các vách ngăn ngăn nắp. Không ngờ rằng cô mới về nước chưa được bao lâu mà chỗ này đã được xây dựng hoàn thiện như thế này rồi.
Ánh mắt Hoắc Kiến Phong lóe lên vẻ hài lòng, anh khen ngợi cô với một khuôn mặt không có một chút biểu cảm nào: “Ờ, không tồi đấy, hạ tầng cũng coi như là đã hoàn thiện rồi, quy mô cũng rất khá, chẳng trách chiếm được sự tín nhiệm của Hoắc Kiến chúng tôi.”
Ha ha, anh không chém gió thì đúng là không phải người!
Tiêu Nhi tuy trong lòng thì phỉ báng, nhưng khuôn mặt cô vẫn giữ nguyên biểu cảm không lạnh nhạt cũng không nhiệt tình, nói: “Giám đốc Hoắc quá khen rồi. Anh cứ từ từ thăm quan, bên trong có khi còn có những điều bất ngờ mà anh không ngờ tới nữa đó! Tôi đi lấy thuốc đây, không làm phiền anh nữa”
Nói xong, cô lấy điện thoại ra, bắt đầu đi tìm thuốc theo đơn của bác sĩ Vương đã gửi cho cô.
Nhìn bóng dáng người phụ nữ đó tập trung làm việc, trên mặt Hoắc Kiến Phong nở một nụ cười say đắm.
Trong vòng năm năm, cô gái nhỏ của anh cuối cùng cũng từ một đứa nhóc bịp bợm, trở thành chính bản thân cô ấy. Tiêu Nhi vừa tìm thuốc theo đơn rồi để vào trong chiếc hộp chống sốc nhiệt chuyên dụng, vừa liếc mắt nhìn vị trí của Hoắc Kiến Phong.
Nhìn thấy anh đã đi sâu vào bên trong kho lạnh, mắt cô lóe lên một ánh nhìn xảo quyệt. Cô nhanh chóng để hộp thuốc cuối cùng vào trong chiếc hộp, rồi lẳng lặng xách chiếc hộp lén lút đi ra khỏi kho lạnh. Sau đó cô đóng cánh cửa lớn của kho lạnh “rầm” một tiếng. Hoắc Kiến Phong bị thu hút bởi những loại thuốc đông y kỳ lạ đặt trên giá, khi nghe thấy tiếng đóng cửa anh mới định thần trở lại, anh giật mình ngơ ngác, rồi nhếch miệng cười.
Hóa ra lúc cô ta thay đổi độ là đang đứng đó chờ đợi thời cơ!
Anh không vội vã, cũng không cáu gắt, anh đi từng bước nhẹ nhàng về phía cửa nhà kho.
Quả nhiên vừa đi đến nơi đã nghe thấy tiếng cô gái đó đắc ý giễu cợt: “Giám đốc Hoắc, tôi hỏi lại anh lần nữa, tối nay anh rốt cuộc có đi hay không?” “Không đi.” Hoắc Kiến Phong khép môi lại, ánh mắt kiên định, nhưng không hề phát ra một chút âm thanh nào.
Ở bên ngoài kho lạnh, Tiêu Nhi nghe qua khe cửa, nhưng không hề nghe thấy một chút động tĩnh gì.
Cô cau mày: “Giám đốc Hoắc, tối hôm nay chúng tôi thực sự có một việc rất quan trọng phải làm, anh ở lại đây thì chỉ có gây thêm rắc rối thôi, anh có hiểu hay không?”
Hoắc Kiến Phong dựa lưng vào cánh cửa kho lạnh, anh kéo khóa áo khoác lên, khóe miệng vẫn kiên định mỉm cười, và vẫn không phát ra một chút tiếng động nào.
Tiêu Nhi càng nhíu chặt lông mày lại, cô bất lực nói: “Hoắc Kiến
Phong, anh rốt cuộc có nghe thấy những lời tôi nói không vậy? Lúc này anh còn giả vờ lạnh lùng trầm lắng cái gì nữa chứ, có ai nhìn được bộ dạng của anh lúc này đâu. Lẽ nào hai trái tim hai chúng ta không cùng đập chung một nhịp hay sao? Là đàn ông, anh hãy nói một câu gì tốt đẹp đi chứ, tối nay anh rốt cuộc có đi hay không?”
Đằng sau cánh cửa vẫn yên lặng không phát ra một âm thanh nào. Chết tiệt, cô đã phải dùng đến tận cách này rồi, vậy mà vẫn không có phản ứng gì hay sao?
Tiêu Nhi cắn môi: “Được, được lắm, anh lợi hại lắm! Vậy tối nay anh cứ ở trong kho lạnh này đi! Nếu như anh bị chết cóng, thì ngày mai chúng tôi nghiên cứu ra một loại thuốc giải, anh sẽ là vật thể đầu tiên được thí nghiệm.
Nói rồi, cô quay người đi, cố ý dậm chân phát ra tiếng thật to, sau đó lại nhẹ nhàng từ tốn, rõ ràng cô mới chỉ đi được có vài bước, nhưng lại giả bộ như đã đi được rất xa rồi.
Nhưng đằng sau cô vẫn không hề phát ra một tiếng động nào, giống như vốn dĩ bên trong kho lạnh không hề có Hoắc Kiến Phong vậy. Chết tiệt, không phải anh ta đã bị ngất đi vì lạnh quá đó chứ?
Nghĩ đến những lời bác sĩ nói, tim cô khẽ thắt lại, phản ứng của PIP trong cơ thể của mỗi con người là khác nhau. Mỗi thời kỳ khác nhau sẽ lại cho ra một kết quả không giống nhau, không phải anh ta đã phát bệnh ở trong đó rồi chứ?
Hết ý nghĩ này nối tiếp ý nghĩ khác hiện ra trong đầu cô, khiến cho Tiêu Nhi không có cách nào để bình tĩnh lại.
Cô quay lại, nhanh chóng nhập mật khẩu, rồi lấy chìa khóa cắm vào ổ khóa, rồi vặn cửa.
Nhưng chiếc chìa khóa dường như đã bị kẹt lại, nó năm im không nhúc nhích một tí nào.