Cô Vợ Giả Ngốc Của Tổng Tài

chương 284

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Có dì Mẫn canh giữ ở ngoài phòng bệnh cho nên không ai dám nghe lén.

Trong phòng bệnh, đôi mắt bà cụ Hoắc xám xịt nhìn Hoắc Kiến Phong, giọng nghiêm túc: “Ý anh là cái gì hả? năm rồi còn muốn theo đuổi?”

Không đợi Hoắc Kiến Phong trả lời, bà gõ gây xuống: “Muộn rồi! Tiêu Nhi rất tốt nhưng nó đã kết hôn rồi, còn có con với người đàn ông khác rồi, bây giờ nó đang rất hạnh phúc. Bây giờ anh làm thế này, không phải là si tình, mà là hỏng! Là kẻ thứ ba phá hoại gia đình người khác! Nhà họ Hoắc chúng ta không có loại con cháu bất hiểu như vậy!”

Hoắc Kiến Phong nhìn bà lão đầu tóc bạc phơ run run, hai má chảy xệ, giọng yếu ớt nhưng kiên định: “Bà, đó không phải là con của người đàn ông khác.” “Cái gì?” Bà cụ Hoắc đang giận dữ nên không nghe rõ: “Gì mà không phải con của người đàn ông khác?” Hoắc Kiến Phong nhìn mặt bà, nhấn mạnh từng chữ: “Vân Thiên là con trai của cháu, là con của cháu với Tiêu Nhi.”

Bà cụ siết chặt cây gậy chống tay, mắt trợn trắng lên: “Anh chắc chứ?” “Cháu chắc chắn.” Hoắc Kiến Phong trịnh trọng nói: “Ngô Đức Cường đã xét nghiệm ADN rồi, chính miệng Tiêu Nhi cũng thừa nhận rồi, Vân Thiên là con trai của cháu với cô ấy.”

Bà cụ Hoắc hít sâu một hơi, im lặng một hồi. Hoắc Kiến Phong nhè nhẹ nói: “Bà, kể cả cô ấy có yêu người đàn ông khác nhưng Vân Thiên là huyết mạch của nhà họ Hoắc chúng ta, bà cứ thế mà để huyết mạch nhà họ Hoắc lưu lạc bên ngoài ư? Nếu bà quyết định như thế, cũng được thôi. Nhưng con trai của con thì con phải mang về.”

Huyết mạch của nhà họ Hoặc không thể để lưu lạc bên ngoài được, nếu không sau này ngủm rồi, bà còn mặt mũi nào để gặp các cụ nữa.

Nhưng người kia là Tiêu Nhi đó! Là đứa cháu mà bà yêu thương như cháu ruột, mẹ con không thể tách rời, sao bà nỡ chia rẽ hai mẹ con họ chứ?

Bà cụ Hoắc vuốt ve đầu gậy, im lặng một lúc lâu mới nói: “Cứ coi như đứa trẻ kia là con của anh với Tiêu Nhi, là cháu chắt của nhà họ Hoắc nhưng anh xem lại anh đi. Bây giờ anh phải chăm sóc sức khỏe cho tốt đã, nếu anh bệnh tật mãi thế, còn đưa họ về, đưa con cái về, vậy anh chăm sóc họ ra sao?”

Bà dừng lại, lại bổ sung: “Huống chi bà thấy cậu Hồng kia không đơn giản như người bình thường đầu.

Nhắc tới Hồng Liệt, hốc mắt Hoắc Kiến Phong lại đỏ lên. Anh căn răng, giọng lạnh lẽo: “Không cần biết là ai, cháu cũng phải đưa họ về.”

Bà cụ Hoắc tuy không nhìn thấy nhưng có thể cảm giác được sự phẫn nộ của anh.

Bà nhíu mày, chẳng biết làm gì, lắc đầu, quay đầu ra ngoài cửa, gọi: “Ngô Đức Cường.”

Ngô Đức Cường đang thấp thỏm chờ bên ngoài, nghe thấy giọng bà cụ thì chạy vội vào, cung kính: “Bà chủ có gì sai bảo ạ?” Bà cụ Hoắc nói thẳng: “Theo như cậu biết thì bối cảnh nhà Hồng Liệt như nào?” “Thư bà chủ, theo tư liệu thì người họ Hồng kia là cổ đông lớn nhất của tập đoàn TN. Nghe nói cũng có chút lai lịch hoàng gia nước Thanh Bạch, cụ thể là gì thì chưa rõ. Chỉ có thể dựa vào hoàng gia Thanh Bạch thâu tóm thị trường sản xuất y dược trong nước mà đoán.”

Ngô Đức Cường dừng một chút, lại bổ sung: “Anh ta có thể trong một thời gian ngắn sắp xếp máy bay tư nhân, đưa ba người giám đốc Tiêu ra nước ngoài, chứng tỏ thực lực và bối cảnh chắc chắn không bình thường.” “Ừ.” Bà cụ Hoắc gật đầu: “Nếu vậy thì âm thầm tìm hiểu tin tức của họ ở nước Thanh Bạch. Thứ nhất, điều tra bối cảnh của cậu Hồng, thứ hai, tìm hiểu xem mấy năm nay Tiêu Nhi sống thế nào.

Chờ khi điều tra rõ thì mới tìm họ nói chuyện. Cứ tìm hiểu kỹ đã, không đến mức phải đấu đá nhau.” Quả nhiên gừng càng già càng cay, Ngô Đức Cường âm thầm thả like cho bà cụ, vội vàng gật đầu: “Vâng, tôi làm ngay.”

Chờ tới khi cửa phòng khép lại lần nữa, bà cụ mới quay về phía Hoắc Kiến Phong: “Bây giờ đã biết sai rồi chứ?”

Sắc mặt bà chùng xuống, đau lòng trêu chọc. Bây giờ anh trả lời vô cùng thành thật, có thể thấy là hối hận rồi. Bà cụ Hoắc thở dài: “Vậy cháu nói cho bà biết vì sao năm đó lại chỉ quan tâm đến đến con bé nhà họ Trần kia, còn chuyển đến Nam Uyên làm Tiêu Nhi đau lòng.

Hoắc Kiến Phong cúi đầu rầu rĩ nói: “Cháu biết rồi.”

Hoắc Kiến Phong chần chờ một lát, chậm rãi mở miệng, giọng nói trầm thấp: “Chuyện kia, cô ấy nói cô ấy biết ai là hung thủ thật sự” “Cái gì?” Bà cụ Hoắc kinh ngạc.

Tuy không nói rõ nhưng bà vẫn đoán được “chuyện kia” là chuyện án mạng chưa được giải quyết của mười mấy năm trước. Chuyện kia là bóng ma sâu kín nhất trong lòng của Hoắc Kiến Phong, thậm chí còn khiến anh thất vọng não nề hơn vụ tai nạn xe năm đó.

Bà cụ hít sâu một hơi, “Vậy rốt cuộc hung thủ là ai?”

Hoắc Kiến Phong lắc đầu, nhận ra bà cụ không thể nhìn thấy, lại giải thích: “Không biết, năm đó Tống Phi Phi bị tai nạn giao thông, rơi xuống nước, mất trí nhớ. Đến bây giờ giờ cô ấy vẫn nói cô ấy không nhớ ra được.” “Hồi trước cháu đến biệt thự ngoại ô phía nam chăm sóc cho cô ta là để cô ta mau chóng khôi phục lại ký ức?” Bà cụ Hoắc hỏi Hoắc Kiến Phong nặng nề “Vâng.” Một tiếng.

Anh cứ tưởng ký ức của cô ta sẽ hồi phục nhanh chóng nhưng kết quả lại là vợ con chia cách… “Ô!” Bà cụ Hoắc vuốt về đầu rồng trên chiếc gậy, cười lạnh nói: “Con nhóc này có chút thú vị đây.”

Bà ngưng một chút, trầm giọng nói: “Cháu đừng lo chuyện này nữa. Bà sẽ tìm người điều tra rõ, cho cháu và Tiêu Nhi một câu trả lời. Về phần cháu, chuyện quan trọng nhất là nâng cao sức khỏe đi. Có vậy mới không ảnh hưởng tới công ty, sau mới đưa con của Tiêu Nhi về được.”

Thấy bà chấp nhận rồi, Hoắc Kiến Phong thở phào nhẹ nhõm: “Vâng ạ, cháu cảm ơn bà, cháu sẽ cố gắng rèn luyện sức khỏe mình, chăm sóc công ty thật tốt.”

Bà cụ Hoắc vui mừng gật đầu: “Cháu biết vậy là tốt, bà về đây, cháu nghỉ ngơi cho tốt.”

Bà chống gậy đứng dậy, dì Mẫn nhìn qua cửa kính thấy vậy thì vội đẩy cửa vào đỡ bà.

Hoắc Kiến Phong nhìn hai người thân hình gầy yếu, tóc trắng bạc phơ, hốc mắt nóng lên: “Bà, chờ tới khi cháu xuất viện rồi thì bà cháu mình cùng ăn bữa cơm nhé?”

Mặt dì Mẫn vui vẻ, nắm chặt tay bà cụ.

Bà cụ Hoắc bước chậm lại, cũng không quay đầu lại, bình tĩnh nói: “Được, đến lúc đấy, dẫn bọn họ về cùng nữa.”

Từ “bọn họ”, không nói cũng biết là để chỉ Tiêu Nhi và Vân Thiên.

Tay Hoắc Kiến Phong để bên hông, nắm chặt chăn, trịnh trọng đáp: “Vâng.”

Anh sẽ đưa bọn họ về, một nhà đoàn tụ.

Hoàng cung nước Thanh Bạch.

Trong phòng ngủ, Tiêu Nhi khoác một chiếc áo đứng bên cửa sổ, nhìn những con sóng lăn tăn trên biển rộng.

Trăng sáng nổi trên nền trời tối đen như mực, vài ngôi sao lấp ló bên cạnh.

Cô vuốt ve khung cửa sổ được chạm khắc quen thuộc, trong lòng có cảm giác kỳ lạ chưa từng có, như lần đầu tỉnh dậy ở đây vậy.

Người hầu Sa Lệ đi thay nước ấm để lau mặt cho Tiêu Nhi, khi quay về thấy cô ngồi bên ô cửa sổ, hoảng hốt buông đồ trong tay xuống. Đi lấy áo khoác chạy qua, cẩn thận khoác lên người cô. “Phu nhân, người tinh rồi a. Ban đêm rất ẩm, người chú ý không bị cảm lạnh.” Sa Lệ kích động nói: “Nô ty đi gọi điện hạ ngay.” “Không cần đau.” Tiêu Nhi nắm lấy tay Sa Lệ, nhẹ nhàng nói: “Giờ khuya rồi, chờ sáng mai bụng báo cho anh ấy Tôi ngủ mấy ngày rồi?”

Sa Lệ bị giữ lại, chỉ có thể gạt suy nghĩ kia qua một bên, nói sự thật: “Người ngủ từ khi trở về đến giờ, đã ngày roi.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio