Trong lúc chờ đợi, Hồng Liệt lại nâng ly rượu lên: “Đại sứ Phong, vì món quà mà anh đã lựa chọn cẩn thận cho con trai của tôi, tôi muốn mời anh thêm một ly nữa!” tôi”.
Anh ta cố tình nhấn giọng vào hai từ “cẩn thận” và “con trai của
Ánh mắt của Hoắc Kiến Phong tối sầm lại, chưa kịp lên tiếng thì nghe thấy Vân Thiên lịch sự nói rằng: “Xin lỗi, làm phiền một chút a. Cha ơi, máy tính đã được đem lại rồi a. Con muốn nhờ cậu giới thiệu về món quà này, có được không ạ?”
Khuôn mặt bụ bẫm mang theo sự khẩn cầu với đôi mắt sáng lấp lánh.
Hồng Liệt mềm lòng, sờ vào đầu cậu một cách trìu mến: “Được rồi, nghe lời của con trai vậy”. “Cám ơn cha a!”
Vân Thiên ngoan ngoãn nói, sau đó thì quay đầu nhìn Hoắc
Kiến Phong, cậu nhanh chóng chớp mắt. Hồng Liệt bắt gặp được hành động nhỏ này, bất giác thì cau mày lại.
Lẽ nào, cậu không phải là vì muốn Hoắc Kiến Phong mất mặt mà chỉ đơn giản muốn giúp Hoắc Kiến Phong chặn rượu?
Nghĩ đến khả năng này, Hồng Liệt lập tức cảm thấy lòng ngực như thắt lại.
Người hầu đã đem máy tính đến, anh ta chưa kịp nói thêm gì thì chỉ có thể nhìn người ta dọn dẹp bàn rồi đặt máy tính đến trước mặt của Hoắc Kiến Phong.
Nghe nói muốn mở món quà ngay tại chỗ nên có rất nhiều người đã đến vây lấy.
Trong lúc chờ mở máy, mọi người đều không khỏi bắt đầu nhẹ giọng bàn tán. “Này, mọi người đoán xem sẽ là gì nhỉ?” “Tôi nghĩ có thể là tài khoản ngân hàng, kiểu có rất nhiều tiên trong đó! Tôi nghe nói hình thức giao dịch trực tuyến bằng tiền ảo này rất phổ biến ở nước Z, không cần mang theo tiền khi ra ngoài, chỉ cần mang theo điện thoại là được rồi”. “Tôi thì nghĩ không phải. Vừa nãy bệ hạ không phải đã nói rằng anh ấy là một nhân tài IT sao? Tôi nghĩ có thể là trò chơi giải đố nào đó do anh ấy tự tay thiết kế chăng? Nghe nói những đứa trẻ ở nước Z bây giờ đều đang chơi như vậy”.
Mọi người càng bàn tán thì càng mong đợi, ai nấy đều ngước cổ nhìn chằm chằm vào Hoắc Kiến Phong và cái máy tính. Máy tính đã được mở, Vân Thiên đem USB ra, Hoắc Kiến
Phong khéo léo cắm nó vào máy tính, khi di chuyển con trỏ đến mục USB thì anh bỗng dừng lại. Anh khẽ lướt nhìn đám người đang hóng chuyện, do dự một hồi rồi nói với vua Bhumibol: “Bệ hạ, nội dung của USB này có liên quan đến những bí mật cốt lõi đến tương lai của nước Thanh Bạch, thần đề nghị nên để cho những người thân, quan thần thân tín và đáng tin cậy của ngài xem trước, sau đó mới quyết định có công khai ra ngoài hay không”. Không cần người phiên dịch, Vân Thiên đã dùng tiếng Thanh Bạch chuyển lời lại một cách rõ ràng.
Vua Bhumibol tròn mắt ngạc nhiên, cần phải nghiêm trọng bí ẩn như vậy thì chắc chắn là thứ cực kỳ quan trọng. Ông ta càng thêm tò mò nên nhanh chóng giải tán đám đông, chỉ giữ lại trưởng bí thư thân cận nhất. Vân Thiên là người sở hữu món quà này nên đương nhiên là có thể nhìn rồi.
Nhìn thấy Hồng Liệt cùng đám đông lui ra, trên mặt lộ ra vẻ thất vọng khó giấu. Cậu lập tức âm thầm kéo áo choàng của vua Bhumibol, giọng điệu nũng nịu nhắc nhở rằng: “Ông nội, cha cũng là người thân nhất của Vân Thiên mà!” “À, à, đúng rồi.” Vua Bhumibol vỗ đùi và vẫy tay với Hồng Liệt: “Liệt à, con cũng qua đây đi”.
Hồng Liệt cảm thấy có chút đau đầu, quả nhiên cháu mới là ruột thịt, còn đứa con trai như anh ta thì là nhặt về.
Mặc dù anh ta được ở lại là nhờ vào con trai, nhưng suy cho cùng thì sự tò mò về món quà đã vượt qua sự chống đối với Hoắc Kiến Phong.
Hồng Liệt vẫn quay người quay lại.
Anh ta muốn nhìn xem rốt cuộc là món quà lớn lao như thế nào, hay là do Hoắc Kiến Phong đang tỏ vẻ nghiêm trọng. Có lệnh của nhà vua thì đương nhiên không ai dám nhìn trộm rồi.
Hoắc Kiến Phong bế Vân Thiên ngồi lên đùi của anh, kéo bàn tay nhỏ của cậu lên nút chuột và dịu dàng nói rằng: “Bé cưng, mở quà thôi”.
Vân Thiên liên hiểu ý của anh và ấn nhẹ vào nút chuột.
Một hộp quà được gói ghém đẹp mắt xuất hiện trên màn hình, dải ruy băng đầy màu sắc mở ra, chiếc hộp lập tức bùng lên một màn pháo hoa rực rỡ, kèm theo một bài hát mừng sinh nhật ngắn, sau đó thì hiện ra tập tin mã hoá. Ánh mắt của Vân Thiên loé sáng lên, trên mặt lộ vẻ mới lạ.
Trong mắt của Hoắc Kiến phong loé lên vẻ đắc ý, không hổ danh là con trai của anh, đều yêu thích một món quà độc đáo như vậy.
Anh di chuyển vị trí của Vân Thiên và mở tập tin đó, mười ngón tay thon dài liền nhanh chóng thao tác trên màn hình. “Mọi người, đã đến thứ quan trọng rồi đây”.
Anh khẽ nhắc nhở một tiếng, sau khi dứt lời thì lập tức có một bản đồ tinh vân vũ trụ xuất hiện trên màn hình máy tính. Vua Bhumibol, trưởng bí thư và Hồng Liệt đều đứng đằng sau họ, bất giác đều mở tròn mắt cùng với sự chuyển động của bản đồ tinh vân. Một chùm sáng bắn ra từ trung tâm của bản đồ tinh vẫn, sau đó nối tiếp từng quả tinh cầu lại với nhau, cuối cùng thì đến trái đất trong xanh, rơi chính xác xuống một xứ sở hoa anh đào trên đại dương.
Bức tranh thành phố phẳng, đến bức tranh D không gian ba chiều, từ từ rõ dần đến những khu phố con đường Trưởng bí thư chưa từng thấy qua một bức tranh vi diệu như thế, không khỏi khâm phục nói rằng: “Đây, đây là nước Thanh Bạch của chúng ta ư?” Vua Bhumibol hồi hộp nắm lấy tay của ông, hai người ngạc nhiên nhìn nhau.
Chỉ với một bản đồ này đã tốt hơn rất nhiều lần so với những dữ liệu do bộ phận giám sát của họ tổng hợp lại. Hồng Liệt cau mày lại, anh ta nắm chặt tay lại để kìm nén sự kinh ngạc trong lòng.
Anh ta biết Hoắc Kiến Phong không dễ đối phó, nhưng không ngờ trong một khoảng thời gian ngắn như vậy thì anh đã hiểu cặn kẽ Thanh Bạch như thế.
Hoắc Kiến Phong không hề quan tâm đến phản ứng của họ. Anh chăm chú nhìn vào màn hình máy tính, đôi tay thao tác rành mạch trên bàn phím máy tính, không đợi họ kịp phản ứng thì anh đã thành công hack vào hệ thống an ninh mạng của nước Thanh Bạch.
Hồng Liệt là người đầu tiên phát hiện ra điều bất thường, liền giận dữ nói rằng: “Anh đang làm gì đó? Tại sao anh phải hack vào hệ thống của chúng tôi?” Hoắc Kiến Phong không trả lời, vẫn tiếp tục gõ vào bàn phím.
Vân Thiên nhìn chằm chằm vào màn hình, dùng tiếng Thanh Bạch để giải thích: “Cha và ông nội đừng lo lắng ạ. Không phá thì không xây dựng lại được, đợi đến khi cậu hoàn toàn phá vỡ hệ thống phòng thủ của chúng ta thì phần mềm sẽ nâng cấp và định hình lại phần mềm của chúng ta. Đến lúc đó thì hệ thống an ninh mạng của nước ta sẽ có hàng rào bảo vệ vững chắc nhất, không ai có thể hack chúng ta nữa ạ”. “À, thì ra là vậy!”
Vua Bhumibol và trưởng bí thư gật đầu hiểu chuyện.
Hồng Liệt nheo mắt lại, nhìn vào sau gáy của Hoắc Kiến Phong với ánh mắt phức tạp, một luồng sát khí không thể kìm nén lan tràn trong lồng ngực…
Không bao lâu sau, thao tác của Hoắc Kiến Phong đã kết thúc.
Vân Thiên tự giác từ trên chân của anh trượt xuống, giới thiệu với ba người rằng: “Cha và ông nội hãy nhìn xem, hiện nay có một phần mềm mô phỏng đang tấn công nhưng đều bị hàng rào mô phỏng mới này ngăn chặn lại”.
Hoắc Kiến Phong cũng rời khỏi ghế để họ có thể nhìn rõ ràng hơn.
Toàn bộ màn hình hoàn toàn lộ ra trước mắt ba người họ, họ có thể rõ ràng nhìn thấy được các đốm sáng từ khắp nơi trên thế giới đang tấn công vào tấm chắn mạng mô phỏng của nước Thanh Bạch, lập tức bị đánh trả lại, chỉ trong vài giây ngắn ngủi đã chống trả lại hàng trăm lượt tấn công.
Vua Bhuminol hào hứng nắm lấy tay của Hoắc Kiến Phong và nói rằng: “Đại sứ Phong, cám ơn cậu! Cám ơn cậu! Cậu đúng là đại quý nhân của nước Thanh Bạch chúng ta!”
Trưởng bí thư cũng run rẩy nói rằng: “Lần này an ninh mạng của chúng ta cuối cùng cũng được cứu rồi. Cám ơn đại sứ Phong, vì đã mang lại những thay đổi có tính lịch sử cho việc khám phá mạng của nước Thanh Bạch chúng tôi. Cảm ơn ngài rất nhiều”.