Hoắc Kiến Phong chăm chú nhìn cô, nghiêm túc lắc đầu: “Tôi thật sự không biết. Trong đầu tôi chỉ có cô, khi nhìn thấy cô, trong mắt tôi chỉ toàn là cô, khi không thấy cô, trong đầu tôi chỉ toàn là cô. Tôi không có thời gian để suy nghĩ hay để ý đến những người xung quanh. Vì vậy, tôi thực sự không biết rốt cuộc là ai đã bày mưu.”
Nếu không phải đôi mắt đỏ như máu và những gân máu nổi lên kia của anh nhắc nhở cô không được kích động, Tiêu Nhi thật sự muốn nhẫn tâm oán giận anh.
Cô đành ôm trán: “Anh Hoắc, Giám đốc Hoắc, tại sao trước đây tôi không phát hiện ra, anh là người biết ăn nói như vậy?”
Hoắc Kiến Phong kéo tay cô xuống, nhẹ nhàng nằm trong lòng bàn: “Bởi vì trước đây tôi chưa gặp được cô. Cô đã sưởi ấm trái tim tôi, khiến tôi mở lòng. Tôi nghĩ, chắc là sau khi gặp được cô, tôi mới trở nên bình thường
Trời ạ! Đây cũng là một trong những độc tính của Số sao? Đây không phải thất thường, sợ là đánh mất trái tim, điên rồi!
Sau khi Tiêu Nhi bị hạ gục, cô gắng sức rút tay lại và chuyển chủ đề: “Bây giờ, tạm thời anh chưa thể ăn đồ ăn được. Bởi vì, một khi anh ăn phải đồ ăn, cổ trùng sẽ sinh trưởng trong cơ thể anh. Cho nên, trước khi chúng ta nghĩ ra cách, anh cần phải kiềm chế lai.” “Ừm, không sao cả” Hoắc Kiến Phong ngoan ngoãn gật đầu: “Có một người xinh đẹp như cô ở bên cạnh làm đồ ăn, tôi không cần ăn thứ khác
Điều này cũng có thể?
Tiêu Nhi không nói nên lời.
Ha, chả trách Số được ca tụng là vua của vua các loại trùng độc, người trúng loại độc này đúng là không bình thường đến đáng sợ!
Cô do dự một lúc, vừa không biết nên nói thế nào, thì nghe thấy vang lên hai tiếng gõ cửa ngắn, cửa phòng bệnh bị đẩy ra kêu “cót két”.
Tiêu Nhi nhìn theo âm thanh và nhìn thấy Hồng Liệt mặc một bộ đồ màu xám nhạt, nắm tay Vân Thiên trong bộ âu phục màu xanh nhạt, bước vào.
Cô vui mừng lại ngờ vực, mở lời: “Sao hai người lại đến sớm vậy?”
Vân Thiên buông tay Hồng Liệt ra, đi tới chỗ Tiêu Nhi, cầm tập tài liệu dày ôm trong ngực đưa cho cô: “Mommy, hy vọng thứ này có thể giúp được mẹ”
Tiêu Nhi tò mò cúi đầu nhìn.
Toàn bộ tài liệu được phố trắng đen, bên trên dùng nhiều màu sắc khác nhau đánh dấu các mục khác nhau. Vừa nhìn là biết tải từ trên mạng xuống rồi phố ra và chỉnh sửa cả đêm. Khóe mắt Tiêu Nhi hiện vẻ thương xót, rồi cúi đầu xuống nhìn cậu bé, mới nhận ra trong mắt cậu có màu xanh đen: “Cảm ơn con, cục cưng!”
Vân Thiên mỉm cười, thản nhiên nói: “Không có gì ạ.”
Cậu quay đầu nhìn Hoắc Kiến Phong đang nằm trên giường, mắt Hoắc Kiến Phong đỏ ngầu cũng đang mở to nhìn cậu.
Chính xác mà nói, từ lúc cậu bé bắt đầu bước vào cửa, ánh mắt của Hoắc Kiến Phong đã từ trên người Tiêu Nhi chuyển sang cậu.
Màu đỏ tươi chói lọi, không căm hận, thậm chí còn tỏa ra sự dịu dàng nóng bỏng.
Đôi mày nhỏ của Vân Thiên nhíu lại.
Cậu thoải mái đứng ở bên giường, để cho Hoắc Kiến Phong nhìn cậu thoải mái. Đồng thời, cậu cũng nhìn Hoắc Kiến Phong từ trên xuống dưới.
Trong chốc lát, cái đầu nhỏ của Vân Thiên khẽ gật gật, như là rất hài lòng với tình trạng hiện tại của Hoắc Kiến Phong.
Cậu chững chạc nói, lời nói thấm thía: “Chú yên tâm đi, mẹ cháu là người giỏi nhất, nhất định sẽ chữa khỏi bệnh cho chú. Chú phải ngoan ngoãn nghe lời, hợp tác điều trị và sống thật tot, chú biết chưa? Khi nào chú khỏi bệnh xuất viện, cháu sẽ tặng chủ một món quà” “Được.”
Đơn giản một từ, trân trọng mà sâu lắng,
Một lớn một nhỏ, hai đôi måt nhìn nhau sâu đậm, như có một có một luồng tình cảm ấm áp mờ nhạt.
Hồng Liệt nhìn theo, đôi tay buông thông bên hông dần nam chặt lại.
Mặt nở nụ cười, anh ta lặng lẽ chen vào chủ dề: “Noãn Noãn, em cũng đừng chỉ lo cho bệnh nhân, phải chú ý nhiều hơn đến sức khỏe của bán thân. Em xem, thức ăn tối qua anh mang đến cho em, em vẫn chưa ăn miếng nào.”
Tiêu Nhi mải mê nhìn sự tương tác của Vân Thiên và Hoắc Kiến Phong có chút không chú ý đến, nghe vậy mới hoàn hồn lại, cười cười nói: “Không sao, em không đói.” Ánh mắt của Hoắc Kiến Phong theo giọng nói mà hướng nhìn đến Hồng Liệt, bỗng chốc những chấm đỏ rải rác trong mắt anh bắt đầu lan ra sâu thêm.
Hơi thở của anh bắt đầu gấp gáp, tiếng gầm nhẹ giống như một con dã thú, yếu ớt phát ra từ cổ họng khàn khàn của anh,
Ánh måt Tiêu Nhi nhanh chóng trầm xuống, cô cầm hộp đồ ăn đêm trên bàn trực tiếp đưa cho Hồng Liêt: “Em biết rồi. Phien anh giúp em đổi một bữa sáng tươi mới được không?”
Hồng Liệt đã bị Hoac Kiến Phong tấn công hai lần, anh ta nhạy cảm nhìn ra được sự khác thường của Hoắc Kiến Phong. Vân Thiên ở đây, anh ta quyết không để đứa trẻ sợ hãi một lần nữa,
Hồng Liệt câm cái hộp, lo lắng nhìn Tiêu Nhi: “Được rồi, vậy em hãy cẩn than.”
Nói xong, anh ta đưa tay về phía Vân Thiên, dju dàng nói: “Con trai, di thôi, chúng ta chuẩn bị bữa sáng cho mommy.” Vân Thiên ngoan ngoãn dưa tay đặt vào lòng bàn tay của Hồng
Liệt, cùng anh ta xoay người đi, trong phút chốc cửa phòng khép lại, anh ta quay đầu lại liếc nhìn Hoac Kiến Phong một cái thật sâu,
Ánh mắt của Hoac Kien Phong theo sát bóng dáng hai người, vừa hay bắt gặp ánh mắt ngây thơ của Vân Thiên, màu đỏ lan tràn trong mat anh đông lại, rồi từ từ biển mất,
Tiêu Nhi nhìn thần sắc của anh rồi từ từ thở ra: Nguy hiểm thật!
Khi Hoac Kien Phong hoàn toàn bình tĩnh lại, cửa phòng bệnh lại có người gõ.
Lý Cương dẫn một nhóm bác sĩ và chuyên gia đến để kiểm tra.
Đối mặt với gương mặt xa lạ đột nhiên xuất hiện, ánh mắt của Hoac Kiến Phong theo bản năng, trở nên cảnh giác.
Tiêu Nhì nhanh chóng đứng dậy, đứng bên cạnh anh, năm tay anh trấn an: “Không sao đâu, tôi sẽ ở bên cạnh anh, sẽ ổn thôi.”
Nằm chặt lòng bàn tay mềm mại, Hoắc Kiến Phong chậm rãi thả lỏng.
Ly Cương âm thầm vẫy tay, mọi người lặng lẽ nhanh chóng thu thập số liệu, phân tích tình hình theo sự phân công đã thống nhất trước khi vào cửa.
Một y tá thấy ánh sáng trong phòng hơi tối và bức bối, kéo rèm cửa để ánh sáng mặt trời chiếu vào.
Ánh ban mai vàng vọt chiếu vào giường, ôm lấy cả người Hoắc Kiến Phong trong một vầng sáng ẩm áp, khiến cho cả căn phòng đều được mạ một màu sắc ấm áp.
Mọi thứ có vẻ yên bình và trật tự, nhưng ngay sau đó, Tiêu Nhi liền nhận ra tình hình có gì đó không ổn.
Hô hấp của Hoắc Kiến Phong vẫn ổn định, lực tay nắm tay cô vẫn bình thường, nhưng làn da trên tay trở nên mỏng và trong suốt với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường dưới ánh mặt trời, mạch máu dưới da trở nên rõ ràng, như có thể thấy máu bên trong đang di chuyển tăng nhanh.
Sóng lưng Tiêu Nhi cứng đờ, hạ thấp giọng nói nhỏ: “Lý Cương” “Hả?”
Lý Cương từ sổ ghi chép ngẩng lên, nhìn theo ánh mất nghi ngờ của Tiêu Nhi, ngay tức khắc sắc mặt anh ta tái nhợt.
Không xong rồi, có gì đó không ổn!
Khó tránh kinh động Hoắc Kiến Phong, Lý Cương cố hết sức hạ giọng, nhưng vẫn lộ ra một chút hoảng sợ: “Sao có thể như vậy?”
Toàn bộ làn da lộ ra ngoài của Hoac Kiến Phong đêu hóa trong suốt với tốc độ cực nhanh, như thủy tinh dễ vỡ, có thể bị xé nát vì dòng máu sôi sục bất cứ lúc nào.
Thời gian trôi qua, ánh sáng trong phòng càng mạnh,
Lông mày của anh cau lại, hơi thở dần trở nên ngån lại và biểu cảm méo mó chứng tỏ anh đã bắt đầu chiến đấu lại với siêu vi trùng trong cơ thể.
Mọi người cũng nhận ra sự khác thường này, có người theo bản năng lùi lại cảnh giác, có người âm thầm tới gần thuốc an thần trên xe thuốc.
Tiêu Nhi, tâm tư rối loan.
Cô cố hết sức giữ vẻ mặt bình tĩnh, nhìn nhanh xung quanh rồi cẩn thận nhìn quan sát cơ thể Hoắc Kiến Phong, cuối cùng cũng bắt được những điểm khác biệt nhó bé.