Chương
Tiểu Thất vội vàng xông lên, giữ tay ông nội lại, ngăn cản: “Ông nội, đừng mà! Không phải ông nội sẽ không chạm vào mấy thứ này hay sao?” “Không phải ông muốn chạm mà là bọn họ quá đáng lắm rồi! Không cho bọn họ biết chút sợ hãi, bọn họ thật sự nghĩ ông già này dễ bị ức hiếp rồi.” Ông lão tức giận đùng đùng.
Ông ấy đẩy tay Tiểu Thất ra: “Cháu tránh ra, đứng xa một chút, cẩn thận bị thương.”
Tiểu Thất liên tục lắc đầu, nắm chặt tay ông nội hơn nữa, cô ấy quay đầu nói với đám người Tiêu Nhi: “Mọi người không hỏi ý kiến của chủ đã tự động làm, đi làm hỏng hết thảo dược của ông nội tôi, còn không mau xin lỗi ông ấy đi”
Thấy vẻ mặt căng thẳng của Tiểu Thất, trong lòng mọi người hơi áy náy. Tiêu Nhi biết cô ấy có ý tốt nhưng cô vẫn cố chấp nói: “Không, tôi không xin lỗi đâu!”
Cô hiếu chiến nhướn mày, giọng điệu trào phúng: “Thảo dược tồn tại là để chữa bệnh cứu người chứ không phải là chỉ để mọc trên mặt đất. Ông ấy trồng nhiều thảo dược như thế nhưng lại thấy chết mà không cứu, những cây thảo dược này cũng sẽ cảm thấy mình vô dụng, không muốn sống trên thế gian này nữa. Thêm nữa, những cây thảo dược rác rưởi này trông xấu xí chết đi được, nếu như nó mọc ở nước Z chúng tôi thì chỉ có thể đợi chất đầy thành đống rác mà thôi. Nhưng bây giờ tôi miễn cưỡng cho nó phát huy chút tác dụng, như thế đã là một niềm vinh hạnh to lớn cho nó lắm rồi.” “Con bé chết tiệt này!” Ông lão tức đến râu cũng run lên bần bật, ông chầm cái vại trên tay, gân xanh nổi lên rõ ràng. Tiểu Thất biết ông nội đã không chạm vào trùng độc lâu lắm rồi, loại trùng độc mà ông có thể mang theo trên người nhất định là loại vô cùng độc.
Cô ấy không dám lơ là cảnh giác, vội vàng dùng sức đè tay ông lão xuống, giọng điệu van xin: “Ông nội, đừng mà ông nội!” Cô ấy quay người về phía Tiêu Nhi, ra sức chớp mắt.
Tiêu Nhi hiểu ý của cô ấy, biết tình hình không ổn rồi nhưng nghĩ tới tình trạng của Hoắc Kiến Phong, cô chỉ đành cắn răng tiếp tuc.
Cô điều chỉnh lại sách lược của mình, giọng điệu ôn hòa hơn: “Tiền bối, tôi cũng chỉ nói sự thật mà thôi, ông đừng tức giận mà! Ông yên tâm đi, chỉ cần ông ra tay cứu bạn tôi, tôi nhất định sẽ đến lại cho ông gấp một trăm lần số thảo dược này, hơn nữa tôi còn tặng ông những vật phẩm tốt nhất. Không chỉ có vậy, tôi còn dạy ông làm thế nào mới có thể trồng ra được thảo dược có công hiệu tốt nhất. Tiền bối, ông thấy thế được không?”
Đây đã là điều kiện hấp dẫn nhất rồi!
Tiểu Thất nghĩ vậy, vội vàng đồng ý thay cho ông nội: “Được thôi được thôi! Mọi người nói lời phải giữ lấy lời!”
Cô ấy nắm chặt tay ông nội, thấp giọng khuyên bảo: “Ông nội, bọn họ thật sự rất có thành ý, ông giúp bọn họ đi! Cho dù chỉ nhìn có một cái thôi cũng được, được không ông?” “Giúp bọn họ? Hứ, nằm mơ đi!”
Ông lão lạnh lùng nhìn Tiêu Nhi, giận dữ nói: “Muốn uy hiếp tôi? Không thể nào! Cả đời này tôi cũng không giúp đâu!” “Vậy ông đúng là kẻ giả nhân giả nghĩa mà! Ông không xứng là một người bác sĩ, càng không xứng trồng những loại thảo dược này!”
Tiêu Nhi không chịu thua thiệt, khiêu khích nói: “Những loại thảo dược tốt này rơi vào tay ông cũng không mọc ra nổi, chỉ có làm phung phí của trời thôi!”
Ông lão không nhịn nổi, đẩy thẳng Tiểu Thất ra, mở nắp cái vại cũ kỹ ra, miệng vại tối đen như mực đập thẳng vào mắt mấy người
Tiêu Nhi.
Ông ta đứng thẳng dậy, bộ râu trắng phất phơ trong gió. Ông chắp một tay lên, nhắm mắt lại, miệng lẩm nhẩm vài chữ.
Theo động tác của ông ta, vô số những con sâu màu đen bay ra khỏi miệng vại, bay thẳng đến chỗ đám người Tiêu Nhi.
Tiểu Thất loạng choạng lùi về sau hai bước, nhìn thấy cảnh tượng này, cô ấy lập tức bật khóc nức nở: “Ông nội, đừng mà ông nội!” Thấy không thể ngăn cản ông nội được nữa, cô ấy chỉ có thể hét lên với Tiêu Nhi: “Chạy! Mọi người chạy ngay đi!”
Mọi người hiếu kỳ nhìn đám sâu đen thùi như đầu người kia, cứ nghĩ không có chuyện gì to tát cả.
Lời ông lão đọc càng ngày càng nhanh, đám côn trùng vốn không to lắm kia nhanh chóng phồng to ra, gấp hai lần, ba lần…
Rất nhanh sau đó, nó đã phồng to thành một đám mây mù màu đen, mỗi lần nó vỗ cánh đều sẽ tạo thành những tiếng ồm ồm khiến người ta nổi da gà.
Hơn nữa khi đến gần đám côn trùng đó, xung quanh hình như cũng mang theo mùi tanh nồng của máu.
Thời tiết vốn ấm áp trong lành như mùa xuân đột nhiên trở nên lạnh lẽo, khiến người ta phát lạnh. “Là băng tâm trùng! Mọi người mau chạy đi!” Hà Dương nhận ra đám côn trùng màu đen biết bay đó đầu tiên, anh ta sợ đến thất thần.
Người biết chút về lịch sử của trùng độc đều sẽ biết, băng tâm trùng là loại trùng độc nhất của nước Thanh Bạch. Người trúng độc chân tay sẽ dần dần cảm thấy lạnh rồi đóng băng, sau đó lan ra khắp người, cuối cùng là cả những mạch máu trong người cũng bị đóng băng, trực tiếp dẫn đến chết não.
Cách chết của loại trùng độc này nhìn có vẻ không gây tổn hại, máu me gì, nhưng thật ra độc tính lại rất khủng khiếp.
Bởi vì người trúng độc sẽ không lập tức bị đông mà chết ngay, mà sẽ tận mắt nhìn mình dần dần mất hết sức lực, sau đó bị đóng băng lại, chết từng tí một.
Rất nhiều người vốn dĩ không chịu được cho đến lúc độc phát tác ra toàn thân, bởi vì họ không chịu nổi sự giày vò về mặt tinh thần này.
Bởi vì quá trình luyện ra loại trùng độc này vô cùng phức tạp và nguy hiểm, mấy năm gần đây nó mới dần dần được mọi người biết đến.
Vốn dĩ mọi người cứ cho rằng loại độc này đã tuyệt chủng, ai ngờ nó lại đột nhiên xuất hiện, ai ai cũng sợ hãi, kinh ngạc không thời, họ nhất thời như người bị điểm huyệt, không di chuyển được dù chỉ nửa bước.
Hoắc Kiến Phong là người phản ứng lại đầu tiên.
Ánh mắt anh trở nên nghiêm túc, anh bước nhanh về phía trước, đẩy Tiêu Nhi đứng ra phía sau mình.
Đám trùng độc cứ thế bò tới, giống y như một đội quân đen như mực.
Hoắc Kiến Phong bất chợt nghĩ ra biện pháp trong tình huống khẩn cấp, anh rút con dao găm trên eo Hồng Liệt ra, cứa mạnh vào cánh tay một cái, vẩy máu tươi xuống đất.
Tiêu Nhi giật nảy mình, cô kinh ngạc nói: “Anh làm gì đấy?”
Gần như là khi cô vừa dứt lời, máu Hoắc Kiến Phong cũng rơi xuống đất, đám trùng độc lại đột nhiên thay đổi phương hướng, đi theo phía máu tươi. Bọn chúng thi nhau đi theo vết máu, đua nhau hút hết máu tươi.
Hoắc Kiến Phong không ngừng khiến tay mình chảy máu, đám trùng độc ngày một tập trung vào đó nhiều hơn, dần dần biến thành một chấm đen khổng lồ.
Đột nhiên, con trùng độc đầu tiên rơi xuống đống máu nổ banh ra, trực tiếp biến thành một đám sương máu.
Sau đó những con khác cũng nổ banh ra như vậy.
Phù phù, phù phù phù….
Mặc dù không có nhiều người ở hiện trường lắm, nhưng ai cũng kinh ngạc tới mức nín thở, điều này khiến cho tiếng nổ càng trở nên rõ ràng và chói tai hơn.
Trong viện, ông lão và Tiểu Thất nhìn thấy biến cố đột nhiên thay đổi này, họ cũng ngơ ngác mà trừng to mắt ra.
Sắc mặt Tiểu Thất trắng bệch, một lúc lâu sau cô mới nhìn chằm chằm ông nội: “Ông nội, vừa nãy ông chỉ đang cố ý thử thăm dò bọn họ thôi đúng không?”
Ông lão không nói gì mà chỉ nhìn đáp trùng độc thay nhau biến thành những đám sương máu kia.
Tiểu Thất khịt mũi, kéo nhẹ ông tay áo ông: “Ông nội, vậy nên ông đã phán đoán ra được trùng độc trên người anh ta rốt cuộc lợi hại như thế nào rồi đúng không?” “Hứ, ông còn lâu mới tốt bụng như vậy!”
Ông lão hất tay cô ấy ra, phẫn nộ nói: “Ông chỉ muốn dạy dỗ bọn họ một trận. Nhưng không ngờ người đàn ông trúng độc này lại có mắt nhìn như vậy, nhìn ra được bảo bối trong tay ông không lợi hại được như trùng độc trên người anh ta. Trong thời gian ngắn như vậy mà anh ta đã kịp phản ứng lại được, lại còn hớt tay trên của ông một đòn”
Tiểu Thất thấy ông ta càng ngày càng tức giận, cô vội vàng thanh minh: “Có lẽ anh ta vốn dĩ không biết sự lợi hại của loại trùng độc này, chỉ là trùng độc trong người anh ta đã không chế anh ta làm như vậy. Loại trùng độc đó rất lợi hại, có thể khống chế được thần chí của con người. Mặc dù trước đó anh ta có thể áp chế được nó nhưng có lẽ vừa nãy, vừa nãy không áp chế được nữa rồi.” “Hứ, ông mặc kệ anh ta có áp chế được hay không, dù sao cũng chẳng liên quan đến ông. Bất kể thế nào đi chăng nữa, đám người này cũng đang muốn tìm con đường chết, ông lười phải quan tâm đến bọn họ.” Ông lão bĩu môi, nói một cách ghét bỏ, sau đó quay người đi vào trong. “Ông nội…”
Lời của Tiểu Thất còn chưa kịp nói ra khỏi miệng thì đã bị ông lão lạnh lùng cắt ngang: “Cháu đừng có làm phiền ông. Ông mệt rồi, phải nghỉ ngơi!”
Dứt lời, ông ta đóng thắng cửa nhà lại.