Chương
Khó tránh khỏi có người không nhịn được mà làm phiền, Tiêu Nhi đích thân canh giữ trước cửa.
Hồng Liệt nhìn dáng vẻ căng thẳng của cô, tim anh như thắt lại.
Anh còn có thể như mong muốn của mẹ, đưa cô rời khỏi nơi đây, quay về cùng anh một đôi vợ chồng chân chính hay không ?
Thời gian cứ từng phút một trôi qua.
Khi mặt trời dần ngả về phía tây, cánh cửa ngôi nhà gỗ cuối cùng cũng mở ra, lão già nghiêm nghị bước ra. Ông vuốt râu, giọng nói sang sảng: “Quả nhiên là số , loại trùng cổ này cực độc, một lão già như tôi cả đời này cũng chỉ được gặp qua một lần, đó là trước lúc tôi rửa tay gác kiếm.”
Trong lòng Tiêu Nhi lắng lại, rồi lại một lần nữa treo lơ lửng.
Lục Thiên Bảo nghe phiên dịch xong, lập tức “chân chó” nịnh nọt: “Cổ Thần, y thuật của ông là thiên hạ có một không hai, lại dày công học tập khổ luyện, nghĩ chắc rằng trong thời gian đóng cửa ngài đã nghĩ ra cách giải quyết rồi, có phải không ?”
Hà Dương cũng nói thêm vào: “Nếu như đã xác định được nguyên nhân thì giờ chỉ cần chờ dựa vào chứng bệnh mà kê thuốc thôi. Chúng tôi tin tưởng rằng có tiến bối Cổ Thần ngài ra tay nhất định thuốc đến bệnh sẽ khỏi, cứu khổ cứu nạn. “Đúng vậy, đúng vậy..”
Mọi người cùng hưởng ứng, không hẹn mà cùng thổi lên những lời nịnh nọt vô dụng. “Vớ vẩn!” Lão già trợn mắt bất mãn ngắt lời: “Các người tưởng rằng tôi hồ đồ, tự mình không biết lượng sức sao? Mau cút hết ra ngoài cho tôi, nhìn thấy là vướng mắt”
Ánh mắt của ông đặt vào người Tiêu Nhi, tùy tiện chỉ một cái: “Cô, mau làm cơm cho tôi. Những người khác đều cút hết cho tôi!” Tiêu Nhi mấp máy môi, nhưng sau cùng cũng chỉ nhè nhẹ gật đầu.
Lục Thiên Bảo cắn môi, không cam tâm mặt dày hướng lên phía trước: “Đừng mà! Tiền bối Cổ Thần, ngài xem độc cổ trong người Phong bây giờ vẫn còn nặng như vậy, chúng tôi ít nhiều gì cũng là người có chút hiểu biết, ngài đồng ý cho chúng tôi ở lại giúp đỡ một tay đi!”
Thấy vậy, Hà Dương cũng vội vàng nói: “Đúng đó, tiền bối, ngài để chúng tôi ở lại giúp đỡ một tay. Chúng tôi sẽ tự mình kiếm chỗ ngủ ngoài trời, bảo đảm không gây phiên phức cho ngài, có việc gì ngài cứ gọi chúng tôi một câu là được.” “Đúng vậy, đúng vậy, chúng tôi bảo đảm ngài cứ gọi là tới, tuyệt đối không gây phiền phức cho ngài.”
Đám người đứng chờ bên ngoài cũng mồm năm miệng mười nói phụ vào. “Đủ rồi.” Lão già bị ồn đến mức đau cả đầu, tùy tiện chỉ Lục Thiên Bảo và Hà Dương: “Vậy thì hai người ở lại làm việc vặt, những người khác đều cút đi! Tiểu Thất, con đưa bọn họ ra khỏi rừng đào, không cho phép bọn họ đi vào.” “Vâng.” Tiểu Thất gật đầu, đưa tay làm động tác mời: “Các vị, mời đi theo tôi.”
Thấy thái độ của Cổ Thần cứng rắn như vậy, mặc dù không nỡ nhưng mọi người cũng không dám phản bác. “Tổng giám đốc Lục, tôi giao Cậu Ba cho anh nhé.” Ngô Đức Cường là người đầu tiên chịu thỏa hiệp, đáng thương nhìn Lục Thiên Bảo: “Tôi ở lại đây cũng không giúp được gì, vậy thì không gây phiền phức cho mọi người nữa.”
Lục Thiên Bảo gật đầu: “Yên tâm đi! Cậu ta là người bạn thân nhất, tôi sẽ không để cậu ta xảy ra chuyện đâu.”
Hồng Liệt kéo Tiêu Nhi sang một bên, thấp giọng nói: “Noãn Noãn, em nói với Cổ Thần cho anh ở lại giúp em đi!” Để cô một mình ở lại với Hoắc Kiến Phong, anh ta không yên tâm.
Tiêu Nhi lắc đầu, nhẹ giọng nói: ” Liệt, anh yên tâm đi! Em sẽ chăm sóc tốt bản thân, chút khó khăn này em có thể ứng phó được.”
Nói xong, không cho Hồng Liệt cơ hội nói chuyện, cô hướng tới đám người vẫn còn xoắn xuýt chờ đợi: “Ở đây điều kiện có hạn, ăn đều không thuận tiện. Nếu tiền bối đã nói chọn ra vài người ở lại giúp đỡ, mọi người cứ tạm thời rời khỏi đi! Có tin tức gì, chúng tôi sẽ liên lạc bất cứ lúc nào.”
Thấy Tiêu Nhi đã nói vậy, mọi người cũng không thể nói gì nữa, chỉ có thể thu dọn đồ đạc cùng Tiểu Thất rời đi.
Lão già nhìn trong sân chỉ còn lại ba người, phút chốc cảm giác không khí thoải mái hơn rất nhiều.
Ông vừa vuốt râu vừa đi tới đi lui: “Các người đừng tưởng tôi để các người ở lại thì mọi chuyện coi như êm đẹp. Các người nghe rõ đây, tất cả đồ đạc ở đây, không có sự cho phép của tôi, tuyệt đối không được đụng vào bừa bãi, cũng không được phép sau lưng tôi tự ý đưa ra bất cứ quyết định nào, nghe rõ chưa ?” “Hiểu rồi.” Cả ba người đồng thanh gật đầu và nói. Lão già bây giờ mới yên tâm, gật đầu hài lòng: “Cô, đi nấu cơm cho tôi. Hai người, đi theo tôi.”
Tiêu Nhi nhìn Lục Thiên Bảo một cái, quay người đi tới phòng bếp ở sân trước.
Lục Thiên Bảo nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn của cô, trong lòng phức tạp. Có vẻ sư si mê của Phong những năm này đối với cô cũng không phải sai lầm nhỉ ?
Tiểu Thất đã đưa Hồng Liệt và những người khác đến bên ngoài rừng đào, nhưng có nói thế nào thì Hồng Liệt cũng không chịu rời đi. “Tôi sẽ dựng tạm một cái lều ở đây chờ Noãn Noãn, các cậu cứ đi trước đi!”
Lý Cương và Jassi cùng những cộng sự nước Thanh Bạch thấy anh ta không chịu đi, tự nhiên cũng không dám tùy tiện xuống núi. Tiểu Thất chau mày, giải thích: “Điện hạ, các vị, mọi người yên tâm, ông nội tôi ngoài lạnh trong nóng, sẽ không làm gì bọn họ đâu. Nhưng trên núi nhiều rắn độc và thú dữ, mọi người dựng lều ở đây sẽ rất nguy hiểm đó.”
Lê Việt Bách không hiểu y thuật nhưng cũng biết rằng nhiều người thì lắm chuyện, nhiều người như thế này ở lại đây ngoài việc gây phiền phức ra thì chẳng làm được gì.
Anh ta mở miệng khuyên giải: “Vừa rồi tôi xem hình ảnh D trên máy tính nhìn thấy ngay núi Thanh Bạch dưới chân có rất nhiều ngôi làng, sau khi chúng ta xuống núi có thể đi thuê phòng, như thế sẽ an toàn hơn việc ở lại nơi đồi hoang núi căn này nhiều. Nếu như bọn họ thật sự gặp phải chuyện gì, không phải chỉ có mấy nghìn bước thôi sao ? Lúc nào chúng ta cũng có thể lên đó. Nếu anh thật sự quá lo lắng, vậy thì bảo trực thăng của anh đỗ ở gần đây sẵn sàng đợi lệnh, từ đây lên đó chẳng phải chỉ mất vài phút thôi sao ?”
Hồng Liệt vẫn kiên quyết lắc đầu: “Không, tôi cứ ở lại đây. Khi nào bọn họ ra ngoài, lúc đó tôi sẽ xuống núi.”
Nếu không thể ở sát bên cạnh Tiêu Nhi, anh ta chỉ có thể bảo đảm vào giây phút đầu tiên khi cô cần đến anh, anh sẽ ngay lập tức xuất hiện bên cô. “Sao anh lại cố chấp thế nhỉ ?”
Lê Việt Bách cáu kỉnh vò đầu: “Anh không đi, vậy thì chúng tôi sẽ tự đi.”
Lúc Tiêu Nhi tạm biệt bọn họ đã đặc biệt dặn dò không được qua đêm tại nơi này, rừng sâu núi thẳm này vào ban đêm thật sự rất nguy hiểm.
Hồng Liệt không cho rằng như thế, ngược lại còn xông tới những người khác trong đội nói: “Các cậu đi xuống núi cùng bọn họ hết đi, tìm một thôn nhỏ ở gần đây dừng chân. Nếu có việc cần đến, tôi sẽ báo trực thăng đến đón các cậu.” Ý của anh ta là anh ta muốn ở trên núi một mình ? Đám người bây giờ mới phản ứng kịp, vội vàng đáp lại: “, như vậy sao có thể được. Nếu như ngài kiên trì muốn ở lại, tôi sẽ ở lại cùng ngài.” “Đúng đó, điện hạ, tôi cũng ở lại với ngài.” “Tôi cũng ở lại” “Jassi ở lại, các người đều đi đi.” Hồng Liệt suy nghĩ một chút rồi dứt khoát nói: “Để lại nước và thức ăn, nếu tôi có chuyện sẽ liên lạc với các người. Đây là mệnh lệnh.”
Mọi người nhìn dáng vẻ của anh ta, cũng không thể phản bác chỉ có thể nghe lời xuống núi ổn định lại.