Cô Vợ Giả Ngốc Của Tổng Tài

chương 337

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương

“Chậm thi ba tháng, nhanh thi một tháng. Từng từ từng chữ của ông lão vô cùng dứt khoát. Cả người Lục Thiên Bảo ú rũ, đôi tay năm chặt, anh ấy thở dài một hơi, cố gắng nở ra một nụ cười nịnh nọt nói: “Ông là cổ thân mä! Sao có thể giống như người binh thường được? Cá người ông tràn đây tiên khí không hề giống với những bác sĩ khác. Có được sự giúp đỡ của ông, với khả năng thần kỳ của ông nhất định sẽ có thể cứu được Hoắc Kiến Phong! Chúng tôi sẽ không làm phiên ông nữa, để ông có thể an tĩnh suy nghĩ lại xem có loại thuốc nào tốt hơn cho Kiến Phong dùng không, làm ơn đấy, nhờ cả vào ông.”

Muốn nhờ vả người khác thì chỉ có thể tiến chứ không thế lui.

Ông lão này đã thấy qua vô số loại người, chút tiểu xảo này của Lục Thiên Bảo sao ông có thể không nhìn ra.

Ông lão trợn mắt, phủi tay tới khỏi phòng thí nghiệm.

Lục Thiên Bảo nhìn vài chiếc lọ xung quanh, vô số loại thuốc, sau đó sốt ruột nói: “Ông lão, ông đi đầu vậy? Không phải thuốc vẫn còn ở đây sao?” “Ngủ!”

Ông lão lạnh lùng nói một câu, không thèm quay đầu lại nhìn một cái. “Anh Lục Thiên Bảo, anh đừng nóng vội, ông ấy vốn là kiểu người ngoài lạnh trong nóng như thế, chắc chắn sẽ có cách thôi.” Tiểu Thất nhẹ nhàng an ủi.

Lục Thiên Bảo vẫn vô cùng lo lắng xoa xoa tay: “Không sốt ruột, không sốt ruột, Hoắc Kiến Phong là bạn tốt nhất của tôi, sao tôi có thể không sốt ruột chứ?”

Anh ấy thở dài một hơi sau đó vỗ vỗ bả vai Tiểu Thất nói: “Cảm ơn cô, cảm ơn cô vẫn luôn giúp đỡ chúng tôi nhiều như vậy, cảm ơn rất nhiều!

Nói rồi, anh ấy xoay người rời khỏi phòng thí nghiệm, bước chân vô cùng nặng nề.

Tiểu Thất nhìn bả vai mình vẫn còn dư lại hơi nóng của bàn tay Lưu Thiên Bảo, sau đó lại nhìn bóng dáng anh ấy, khuôn mặt Tiểu Thất khẽ đỏ lên.

Bên ngoài phòng Hoắc Kiến Phong, Lục Thiên Bảo nhìn qua khe cửa thấy đôi nam nữ ôm nhau đứng bên cửa sổ, khóe mắt anh ấy không nhịn được mà đỏ lên.

Trai tài gái sắc, đúng là trời sinh một đôi.

Đây là người anh em tốt nhất của anh ấy và cô gái mà người anh em ấy yêu!

Bọn họ khó khăn lắm mở xóa bỏ được hiềm khích mà ở bên nhau, lẽ nào không thể để họ bên nhau lâu hơn được sao?

Hoắc Kiến Phong gác cằm lên đầu Tiêu Nhi, cơ thể anh mềm ra, giống như không còn chút sức lực nào, dựa cả vào người cô.

Tiêu Nhi nằm chặt tay anh, khẽ hỏi: “Làm sao vậy?”

Hoắc Kiến Phong vẫn dựa vào người Tiêu Nhi, nhẹ nhàng nói: “Hơi mệt một chút.”

Giọng nói đầy vẻ làm nũng.

Tiêu Nhi dịu dàng cười: “Em đỡ anh tới giường nghỉ ngơi.”

Nói rồi cô xoay người đỡ anh tới bên giường.

Đúng là Hoắc Kiến Phong có chút mệt mỏi, mí mắt anh đã rũ xuống, để cô tùy ý đỡ mình đi, ngoài miệng anh còn lẩm bẩm: “Em đỡ anh tới giường nghỉ ngơi.”

Anh giống như đứa trẻ đang mơ màng ngủ, nhưng câu nói khiến Tiêu Nhi nghe thấy lại đỏ bừng mặt.

Cô khẽ hít sâu một hơi sau đó đỡ anh nằm xuống giường, điều chỉnh chăn giúp anh.

Hoắc Kiến Phong túm lấy tay cô, không cho cô rời đi.

Thế nhưng anh thật sự đã quá mệt mỏi, vài giây sau đó đã ngủ thiếp đi.

Khó khăn lắm mới có thể thấy được dáng vẻ thoải mái như vậy của anh, ánh mắt Tiêu Nhi dịu dàng, vuốt ve mái tóc anh sau đó cô mới xoay người bước ra cửa.

Vừa mới ra cửa đã thấy Lục Thiên bảo đang đứng ngoài sân. Vai anh ấy hơi cúi xuống, cả người bất động, không nói một lời nào.

Tiêu Nhi đi tới bên cạnh hỏi nhỏ: “Tổng giám đốc Lục Thiên bảo làm sao vậy?”

Lục Thiên Bảo hơi bất ngờ, anh giật mình vội vàng lau nước mắt nói: “Không, không có gì đâu.” Tiêu Nhi đi tới trước mặt anh ấy, nhìn đôi mắt đỏ ngày của Lục Thiên bảo, giọng nói cô càng trở nên nghiêm túc hơn: “Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?” “Không có gì, thật sự là không có gì! Chỉ là vừa rồi không cẩn thận nên bụi bay vào måt.” Lục Thiên bảo mỉm cười, chủ động chuyển sang chủ đề khác: “Kiến Phong đâu? Ngủ rồi sao?”

Tiêu Nhi không trả lời, chỉ khoanh tay lạnh lùng nhìn chằm chằm Lục Thiên Bảo.

Lục Thiên Bảo có chút chột dạ nuốt một ngụm nước miếng.

Tuy rắng bình thường anh ấy hay nói nhiều, nhưng bây giờ thật sự là không biết phải nói ra những lời này như thế nào.

Sao anh ấy có thể nói là chồng cô sắp chết cơ chứ!

Thấy Tiểu Thất đi tới, Lục Thiên Bảo như vớ được vàng lập tức nói: “Cô hỏi cô ấy đi!”

Nói rồi, anh ấy vội vàng chạy đi, trốn biệt về phòng.

Tiểu Thất giúp ông mình dịch sách cổ, nghe thấy tiếng lập tức ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt nghi hoặc của Tiêu Nhi, cô ấy ông có cách nào đành phải nói thẳng ra. “Chị Tiêu Nhi, thật ra là thế này, trừ khi tìm được hai loại thuốc, nếu không anh Hoắc Kiến Phong..” Câu kế tiếp, không cần phải nói ra mọi người cũng đều tự hiểu.

Tiêu Nhi nghe vậy, trái tim cô như bị bóp nghẹn, đôi mắt nhòe đi,

Đừng nói là những người ngoài ngành như Tiểu Thất và Lục Thiên Bảo, ngay cả một người trong ngành cũng khó mà biết được hai vị thuốc này…

Tập đoàn Hoắc Kiến, phòng tổng giám đốc.

Những người chức vụ cao đều được tập hợp tới đây.

Vân Thiên ngồi trước máy tính, những ngón tay trắng nõn đang gõ phím rất nhanh.

Trước giá sách làm bằng gỗ gụ, máy chiếu dần được kéo xuống, hiện ra hình ảnh nội dung trong máy tính của Hoắc Kiến Phong.

Giao diện màu đen và những hàng số khó hiểu.

Những người trong hội đồng quản trị đều ngơ ngác nhìn nhau. “Đây là cái gì?” “Ai mà biết được chứ!” “Hoắc Tuấn Nghĩa, bây giờ đang là thời điểm khó khăn của công ty, anh tùy tiện mang tới đây một đứa trẻ tới đây để lừa chúng tôi sao?”

Hoắc Tuấn Nghĩa nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Vân Thiên, giống như đang thấy được chính Hoắc Kiến Phong ngồi đó, anh ta vội vàng phản bác lại: “Cái gì mà tùy tiện tìm tới một đứa trẻ chứ, mấy người không nhìn ra đó là ai sao?” “Cho dù là ai đi nữa thì chẳng phải cũng chỉ là một đứa trẻ thôi sao!” Giám đốc Vương không vui, nhìn lại màn hình máy tính vài lần sau đó nói: “O, đúng là trông có hơi giống Tổng giám đốc Hoắc Kiến Phong!”

Những người khác nghe vậy sôi nổi bàn tán. “O, anh không nói thì tôi cũng không chú ý, đúng là nhìn có chút giống!” “Đúng vậy đúng vậy, không khác gì bản sao của Tổng giám đốc Hoắc Kiến Phong!” “Sao Tổng giám đốc Phong lại có đứa con trai lớn như vậy?

Tuy là mọi người nhỏ giọng bàn tán nhưng tiếng nói vẫn vang khắp cả văn phòng.

Vân Thiên khẽ nhíu mày, ngón tay đang gõ phím chợt dừng lại.

Cậu lạnh lùng cất giọng nói: “Ôn quá đi mất! Bình thường các người cũng thế này sao?”

Từ cách nói đến cử chỉ đúng là đều giống Hoắc

Kiến Phong như đúc!

Mọi người vội vàng che miệng lại, không ai dám lên tiếng nữa, chỉ dám âm thầm trao đổi ánh mắt với nhau.

Đứa trẻ này, nói lớn thì chưa hắn là lớn, nói nhỏ cũng không hắn là nhỏ, cậu thật sự có thế giải quyết khủng hoảng của công ty sao?

Nhìn cái khí chất này đúng là một con quỷ nhỏ!

Hoắc Tuấn Nghĩa nhìn dáng vẻ lúng túng của đám cổ đông, trong lòng dâng lên một cảm giác vô cùng tự hào và sảng khoái!

Ha ha, quả nhiên là không chỉ có anh ta sợ tên nhóc này, mà tất cả mọi người đều cảm thấy sợ!

Có thể làm bác của một con quỷ nhỏ cũng là một việc không phải ai cũng làm được!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio