Chương
Đôi mắt của Vương hậu Tida và Quốc vương Phổ Mật đồng thời sáng lên, cả hai cùng đồng thanh: “Ở đâu?”
Hồng Liệt không trả lời, mà trước tiên ra lệnh cho quan nội hầu: “Cô đi nói với mọi người rằng không cần phải đi tìm nữa. Coi như mọi chuyện chưa từng xảy ra.”
Quan nội hầu nhận lệnh, cung kính hành lễ rồi cáo lui.
Cửa điện khép lại, trong điện chỉ còn lại một nhà ba người, Hồng Liệt mới giải thích với quốc vương và vương hậu: “Thằng bé thật ra đã sử dụng phi cơ riêng để bay đến nước Z, hơn nữa đã đến nước Z cách đây vài giờ rồi.”
Quốc vương Phổ Mật nghi ngờ, hỏi: “Nó là một đứa trẻ, khi không lại im hơi lặng tiếng đến nước Z làm gì? Ở đó có cái gì tốt để mà nó phải bỏ nhà trốn đi như thế này?”
Hồng Liệt mơ hồ cảm thấy rằng chuyện này có thể có liên quan gì đó đến Hoắc Kiến Phong, nhưng anh không có bằng chứng và cũng không biết quan hệ lén lút giữa Vân Thiên và phía bên kia là gì, chỉ trấn an nói: “Có lẽ là do chuyến thăm nước Z lần trước của chúng ta, phong tục tập quán bên đấy đã để lại ấn tượng sâu sắc cho thằng bé. Lúc chúng ta về có hơi vội, e là sự ham chơi của thằng bé trỗi dậy, cho nên thừa lúc con và Tiêu Nhi không có ở đây, đã lén lút quay lại đó.”
Trẻ con, nhất là những đứa trẻ có ý tưởng, đôi khi sẽ vì mấy thứ mới lạ mà làm ra những hành động khác thường, cũng không có gì to tát.
Đặc biệt là trong phương diện tự do phát triển, quốc vương và vương hậu chưa bao giờ can thiệp vào Vân Thiên. Họ liếc nhìn nhau, trong lòng thoáng thở phào nhẹ nhõm Quốc vương Phổ Mật nói: “Nếu bây giờ đã xác định được vị trí hiện tại của Vân Thiên rồi, vậy con nhanh chóng đến nước Z đi. Chơi cùng thằng bé cũng được, mà đem nó quay về cũng được. Tóm lại là con dừng để cho nó loay hoay một mình ở bên đó.” “Nhưng mà, bây giờ Tiêu Nhi vẫn đang ở trên núi Thanh Bạch, tình hình của Đại sứ Hoắc cũng không ổn định, con cứ bỏ đi như vậy..”
Hồng Liệt còn chưa kịp nói xong, Vương hậu Tida đã vội vàng ngắt lời: “Không sao đâu, đừng lo lắng, mẹ sẽ phái người lên núi âm thầm bảo vệ bọn họ. Dù sao đây cũng là trong lãnh thổ nước Thanh Bạch, chung quy cũng không đến mức có người có thể áp bức được chúng ta. Nhưng Vân Thiên dù gì cũng chỉ là một đứa trẻ, hơn nữa nước Z cũng là nơi không thân thuỘC, mẹ thật sự không yên tâm! Không có người nhà ở bên cạnh chăm sóc, thắng bé biết phải làm sao bây giờ?”
Nhắc đến sự lo lắng, Vương hậu Tida nhịn không được, bật khóc.
Đôi lông mày của Hồng Liệt âm thầm nhíu lại.
Vân Thiên quá thông minh, cho dù không xác định được thân phận của Hoắc Kiến Phong, thì e là thằng bé cũng đã phát hiện ra điều gì đó rồi.
Nhưng còn người nhà họ Hoắc thì sao? Có phải cũng biết đến sự tồn tại của Vân Thiên rồi không? Lần này thằng bé tự mình đi đến nước Z, chẳng lẽ là đi nhận người thân?
Nghĩ đến đây, ánh mắt Hồng Liệt tối sầm lại.
Bây giờ anh đã không thể kiểm soát được chuyện Tiêu Nhi và
Hoắc Kiến Phong tiếp xúc với nhau.
Nhưng anh phải giữ Vân Thiên lại, chỉ cần trong lòng Vân Thiên chỉ có một người bố là anh đây, thì anh mới có thể lấy danh nghĩa người nhà, vĩnh viễn giữ Tiêu Nhi lại bên cạnh mình. “Được, vậy con sẽ tới nước Z tìm Vân Thiên trước. Phụ vương, mẫu hậu, chuyện của Tiêu Nhi, giao lại cho hai người.”
Quốc vương Phổ Mật trấn an nói: “Con yên tâm đi, Đại sứ Hoắc là khách quý của nước Thanh Bạch chúng ta, lại còn là anh lớn của Tiêu Nhi, chúng ta nhất định sẽ cố gắng hết sức chăm sóc cho bọn họ.”
Hoắc Kiến Phong sống chết thế nào, Hồng Liệt cũng không quan tâm, anh chỉ quan tâm mỗi Tiêu Nhi thôi.
Anh mấp máy môi, nhưng cuối cùng không nói gì, chỉ gật đầu nói: “Vậy phụ vương và mẫu hậu vất vả rồi.”
Dứt lời, anh xoay người rời đi.
Vương hậu Tida không yên tâm, dặn dò với theo: “Phải đưa Vân Thiên về càng sớm càng tốt đấy nhé!” Hồng Liệt vẫn không dừng bước, chỉ đưa tay ra sau lưng mà vẫy vẫy với bọn họ. Quốc vương Phổ Mật nhìn bóng lưng của anh, trên mặt lộ vẻ nghi ngờ.
Ông luôn cảm thấy phản ứng vừa rồi của Hồng Liệt có chút kỳ lạ, giống như không chỉ lo lắng mỗi chuyện của Vân Thiên, mà còn có những chuyện khác.
Hơn nữa, Vân Thiên từ trước đến nay luôn là một đứa trẻ thận trọng và hiểu biết, và đáng lẽ ra thằng bé sẽ không đến một nơi xa xôi như nước Z chỉ vì tò mò và ham vui vào thời điểm này. Quốc vương Phổ Mật càng nghĩ càng cảm thấy không ổn, sau khi trấn an Vương hậu vài câu thì lập tức vội vàng ra ngoài tìm
Tổng thư ký. “Bí mật cử người đến nước Z để điều tra rõ hành trình của Vân Thiên. Hãy nhớ, đừng để cho Hồng Liệt và Vân Thiên biết, càng không được để cho cac thế lực khác ở nước Z biết, đã rõ chưa?” Tổng thư ký trịnh trọng gật đầu: “Bệ hạ yên tâm!”
Hồng Liệt vừa bước ra khỏi tẩm cung của Vương hậu, anh đã nhìn thấy Tra A Bằng đang đợi ở bên đường: “Có manh mối về hung thủ không?”
Tra A Bằng cung kính cúi người: “Rất xin lỗi điện hạ! Hung thủ thật sự quá xảo quyệt, không để lại chút dấu vết nào. Nhưng ngài có thể yên tâm rằng thuộc hạ đã mở rộng phạm vi tìm kiếm và nhất định sẽ cố gắng hết sức để tìm ra chân tướng.”
Hồng Liệt thở dài.
Bây giờ anh đã không còn rảnh mà lo này lo kia nữa rồi. Thấy Hồng Liệt im lặng, Tra A Bằng chủ động nói: “Điện hạ, thuộc hạ nghe nói Vương tôn điện hạ đã đi ra ngoài rồi?” Tuy rằng đã điều tra một cách vô cùng bí mật, nhưng cuối cùng vẫn để cho người khác biết.
Giọng điệu của Hồng Liệt hơi trầm xuống, lạnh lùng nói: “Cậu muốn nói gì?”
Tra A Bằng thấp giọng đề nghị: “Thuộc hạ muốn nói, chúng ta có thể thừa dịp này, mời phu nhân trở về được không?”
Anh ta là tâm phúc của Hồng Liệt, anh ta đương nhiên biết rằng Hồng Liệt không muốn Tiêu Nhi dây dưa lâu dài với Hoắc Kiến Phong.
Hai mắt Hồng Liệt lóe lên, vừa rồi anh cũng có suy nghĩ đến vấn đề này.
Nhưng thao tác cụ thể thì không bất cẩn được.
Anh trầm ngâm một lát rồi nói nhỏ: “Cử một người an toàn lên núi, báo cho phu nhân rằng Vân Thiên đã biến mất, tôi đang ra ngoài tìm kiếm. Nhớ kỹ là không thể để phu nhân biết được chuyện chúng ta cố tình báo cho cô ấy biết tin này, đã rõ chưa?”
Cần phải nghĩ ra một cái lý do thật chính đáng.
Tra A Bằng suy nghĩ một chút rồi gật đầu: “Điện hạ yên tâm, thuộc hạ nhất định sẽ làm tốt.”
Dứt lời, anh ta khom lưng cáo lui, lập tức đi sắp xếp mọi chuyện.
Sáng sớm ngày hôm sau.
Phía đông dần hửng sáng.
Tiêu Nhi ôm đống sách cổ của ông cụ, ngồi dưới mái hiên trong sân nhỏ cùng với Lục Thiên Bảo cả một đêm, cũng không nghĩ ra được lý do gì.
Lục Hạo Nhiên nắm tóc, mệt mỏi nói: “Cô nói xem, cái thiên chi tước này có phải chính là chim sẻ trên trời không?”
Tiêu Nhi dựa vào tường, trợn trắng mắt: “Có phải cậu còn định nói ‘địa chi liên’ là hoa sen trong đất không?”
Lục Hạo Nhiên đột nhiên lên tinh thần: “Làm sao cô biết? Chẳng lẽ là cô cũng nghĩ như thế? Chúng ta thế này chẳng phải là tư tưởng lớn gặp nhau hay sao?” thuộc hạ nghe nói Vương tôn điện hạ đã đi ra ngoài rồi?” Tuy rằng đã điều tra một cách vô cùng bí mật, nhưng cuối cùng vẫn để cho người khác biết.
Giọng điệu của Hồng Liệt hơi trầm xuống, lạnh lùng nói: “Cậu muốn nói gì?”
Tra A Bằng thấp giọng đề nghị: “Thuộc hạ muốn nói, chúng ta có thể thừa dịp này, mời phu nhân trở về được không?”
Anh ta là tâm phúc của Hồng Liệt, anh ta đương nhiên biết rằng Hồng Liệt không muốn Tiêu Nhi dây dưa lâu dài với Hoắc Kiến Phong.
Hai mắt Hồng Liệt lóe lên, vừa rồi anh cũng có suy nghĩ đến vấn đề này.
Nhưng thao tác cụ thể thì không bất cẩn được.
Anh trầm ngâm một lát rồi nói nhỏ: “Cử một người an toàn lên núi, báo cho phu nhân rằng Vân Thiên đã biến mất, tôi đang ra ngoài tìm kiếm. Nhớ kỹ là không thể để phu nhân biết được chuyện chúng ta cố tình báo cho cô ấy biết tin này, đã rõ chưa?”
Cần phải nghĩ ra một cái lý do thật chính đáng.
Tra A Bằng suy nghĩ một chút rồi gật đầu: “Điện hạ yên tâm, thuộc hạ nhất định sẽ làm tốt.”
Dứt lời, anh ta khom lưng cáo lui, lập tức đi sắp xếp mọi chuyện.
Sáng sớm ngày hôm sau.
Phía đông dần hửng sáng.
Tiêu Nhi ôm đống sách cổ của ông cụ, ngồi dưới mái hiên trong sân nhỏ cùng với Lục Thiên Bảo cả một đêm, cũng không nghĩ ra được lý do gì.
Lục Hạo Nhiên nắm tóc, mệt mỏi nói: “Cô nói xem, cái thiên chi tước này có phải chính là chim sẻ trên trời không?”
Tiêu Nhi dựa vào tường, trợn trắng mắt: “Có phải cậu còn định nói ‘địa chi liên’ là hoa sen trong đất không?”
Lục Hạo Nhiên đột nhiên lên tinh thần: “Làm sao cô biết? Chẳng lẽ là cô cũng nghĩ như thế? Chúng ta thế này chẳng phải là tư tưởng lớn gặp nhau hay sao?”