Chương
Tiểu Thất cắn ngón tay, hai mắt thâm quầng, đi đi lại lại giữa mấy giá phơi thuốc ngoài sân, thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn vào phòng của Hoắc Kiến Phong.
Thấy Tiêu Nhi đi ra quần áo chỉnh tề, cô ấy ngập ngừng một thoáng, cuối cùng vẫn không nhịn được bước tới, kéo Tiêu Nhi vào góc tường, nhỏ giọng hỏi: “Chị Tiêu, có phải đêm qua chị muốn sinh em bé với anh Hoắc đúng không?”
Tiêu Nhi ra khỏi cửa nhìn thấy Tiểu Thất đã thấy hơi ngại ngùng, lại nghe cô ấy hỏi thẳng thừng như vậy, cả người tức thì đỏ bừng lên.
Cô vội vàng bịt miệng Tiểu Thất, khẽ bảo: “Suyt, em nói nhỏ thôi, nhất quyết không được cho ông Cổ Thần biết” Tiểu Thất thấy vậy là biết mình đã đoán đúng.
Cô ấy ngoan ngoãn hạ thấp giọng, lo lắng bảo: “Hèn gì hôm qua chị quan tâm đến việc bao lâu thì sinh con thế. Nhưng mà chị Tiêu này, chị là bác sĩ, chị không thế không biết rằng cổ độc có khả năng lây nhiễm, chị không muốn sống nữa rồi à?” Tiêu Nhi bình thản cúi mặt: “Muốn chứ. Nhưng chị muốn đánh cược một ván. Nếu rủi như bị thì anh ấy sẽ được cứu. Nếu như không bị thì xem như chị cũng đã cố hết sức. Cho dù bị lây nhiễm thật, chị cũng không bận tâm.”
Tiểu Thất nhìn dáng vẻ kiên định của cô, nước mắt rưng rưng: “Chị Tiêu, chị dũng cảm thật đấy! Chị tốt với anh Hoắc quá!”
Tiêu Nhi khẽ cười, dịu dàng xoa đầu cô ấy: “Đợi khi nào em gặp được người mà em thật lòng yêu thương, em sẽ hiểu được thôi.”
Tiểu Thất không kìm nén được thắc mắc trong lòng, mặt đỏ bừng khẽ thì thào: “Chị Tiêu ơi, làm thế nào mà chị dám chắc hai vị thuốc đó nói về chuyện sinh con thế?”
Tiêu Nhi nhìn điệu bộ vừa mắc cỡ vừa tò mò của cô ấy, không nhịn được cười: “Thật ra, chị cũng không dám chắc. Chắc chỉ là trong lòng chị nghĩ rằng hy vọng anh ấy có điều gì đó đáng lưu luyến hơn trên đời này. Có lẽ như thế thì khi chống chọi với cổ độc, anh ấy có thể có niềm tin và sức mạnh hơn!”
Tiêu Nhi dõi mắt nhìn về nơi xa, ánh mắt đong đầy mong mỏi và kiên quyết.
Tiểu Thất nhìn cô, chau mày thở dài.
Mong sao anh Hoắc sớm khỏe lại, mong cho anh ấy và chị Tiêu có thể giống như đôi vợ chồng thần tiên bên nhau dài lâu như trong câu chuyện của ông nội kể.
Biệt thự nhà họ Hoắc ở nước Z.
Trên chiếc bàn ăn dài đầy ắp những món ăn ngon.
Bà cụ Hoắc ngồi nghiêm chỉnh trên ghế chủ nhà, Hoắc Tuấn Nghĩa và Vân Thiên ngồi hai bên đối diện nhau.
Hoắc Tuấn Nghĩa vừa nheo mắt cười vừa gắp tôm và cá phi lê vào bát cho Vân Thiên: “Cục cưng, hôm nay cháu vất vả quá! Nào, ăn nhiều vào cho cao, ngày mai lại đi dọa nạt bọn phản bội kia với bác nhé.”
Nhìn đống đồ ăn chất như núi trong bát, Vân Thiên khẽ chau mày.
Hoắc Tuấn Nghĩa vẫn tiếp tục gắp thêm vài miếng rồi mới nói với bà cụ: “Thưa bà nội, hôm nay bà không được chứng kiến chứ Vân Thiên nhà ta thật sự rất là oách. Bàn tay nhỏ nhắn gõ lách tách lên bàn phím máy tính là tấn công được vào hệ thống của công ty. Lách tách gõ thêm mấy cái là tấn công được vào hệ thống của Ngân hàng Nhà nước, làm cho mấy tay Tổng giám đốc của công ty kêu cha khóc mẹ quỳ lạy van xin cơ! “IQ, EQ của Tiểu Thiên nhà ta chẳng chế được điểm nào. Sáng sớm, mấy cổ đông của công ty đã đợi sẵn ở đó, còn định gây khó dễ cho chúng ta. Nào ngờ thấy Tiểu Thiên nhà ta xử lý mấy tay Tổng Giám đốc dễ như bỡn thì sợ chạy mất dạng, không dám ho he gì.”
Tay bà cụ Hoắc đang bưng bát canh khựng lại. Dì Mẫn lập tức che miệng, húng hắng hai tiếng. Hoắc Tuấn Nghĩa ý thức được mình không nên nói những lời này, vội vàng toét miệng cười và kết luận: “Tóm lại là Tiểu Thiên nhà ta xuất sắc tuyệt vời!”
Anh ta quay sang Vân Thiên, tiếp tục tâng bốc: “Cục cung, thần thái của cháu giống y hệt bố cháu. Bình tĩnh, quyết đoán, xuất sắc hơn người! Bàn tay thao tác trên máy tính của cháu thôi thật sự là cả phòng IT của tập đoàn Hoắc Kiến gộp lại cũng không bằng ngón chân của cháu.”
Anh ta tặc lưỡi giơ ngón tay cái, nói bằng cả tấm lòng: “Cục cưng, bác hai không phục ai bao giờ, chỉ phục cháu…”
Bà cụ Hoắc không nói nửa lời, Vân Thiên cũng im lặng.
Cả phòng ăn chỉ có một mình Hoắc Tuấn Nghĩa lải nhải không ngừng.
Một lúc sau, anh ta mới tổng kết lại: “Dĩ nhiên là tất cả mọi chuyện, đều được xây dựng trên nền tảng bộ gen xuất sắc của nhà họ Hoắc chúng ta. Đúng là sóng sau xô sóng trước, hậu sinh khả úy!”
Lông mày của Vân Thiên giãn ra, thẳng tay nhấc đũa dùng chung lên gắp trả toàn số thức ăn về lại bát của Hoắc Tuấn Nghĩa. Hoắc Tuấn Nghĩa ngơ ngác: “Thế, thế này là sao?”
Vân Thiên thản nhiên đáp: “Không có gì, không thích thôi.” “Không thích mấy món này à, thế thì bác hai gắp món khác cho cháu.” Hoắc Tuấn Nghĩa nói rồi định gắp thêm.
Nhưng Vân Thiên nhất quyết đẩy bát ra: “Không cần đâu.” Cậu trượt xuống khỏi ghế, kính cẩn nói với bà cụ: “Thưa bà cố, cháu đã ăn xong”
Vừa mới ngồi vào bàn sao có thể ăn xong được?
Tuy mắt bà cụ Hoắc không nhìn thấy nhưng lòng sáng tỏ hơn bất cứ ai.
Bà cụ đặt bát xuống, hiền từ bảo: “Đồ ăn không hợp với cháu hả?”
Dì Mẫn cũng quan tâm hỏi han: “Cậu chủ nhỏ, cậu muốn ăn gì, để tôi dặn đầu bếp nấu món khác cho cậu?”
Vân Thiên lắc đầu: “Cháu cảm ơn bà cố, cảm ơn dì Mẫn, thật sự không cần đâu ạ. Cháu đã ăn xong rồi.”
Không đợi bà cụ và dì Mẫn nói gì thêm, cậu đã quay lại nhìn Hoắc Tuấn Nghĩa, nói rành mạch: “Tôi làm nhiều điều như vậy là vì từ nhỏ Mami đã dạy tôi, bảo tôi chăm chỉ học hành kiến thức văn hóa khoa học, tương lai phải làm một người có ích cho đất nước và xã hội. Không liên quan gì mấy đến việc có phải gen của nhà họ Hoắc hay không.”
Bàn tay cầm muống của bà cụ Hoắc run lên, đánh rơi muỗng múc canh xuống đất.
Không liên quan gì mấy, vậy tức là có liên quan rồi.
Vậy nên, cậu cũng biết rằng cậu là máu mủ của nhà họ Hoắc.
Bà cụ Hoắc kích động vẫy tay chơi vơi giữa khoảng không: “Cục cưng, cháu đích thực là con của Phong, là chắt của nhà họ Hoắc, đúng không?”
Ngay cả khi Hoắc Kiến Phong nói đã làm xét nghiệm huyết thống cha con thì bà cụ vẫn nửa tin nửa ngờ. Nhưng giờ phút này, Vân Thiên nhận, bà cụ sẽ tin ngay.
Vân Thiên ngoan ngoãn bước tới, nắm tay bà cụ, không phủ nhận nhưng cũng không khẳng định: “Thưa bà cố, xét theo vai vế, cháu phải gọi bà là bà cố. Bà cố yên tâm, bất kể cháu là con cái nhà ai đi chăng nữa thì chắc chắn cháu sẽ xử lí chuyện lần này của nhà họ Hoắc. Cháu sẽ không để người khác giở thủ đoạn đâm lén, cũng không để ai bắt nạt bà cố hết.”
Cậu ưỡn thẳng lưng, giọng nói non nớt ngọt ngào nghe âm vang.
Bà cụ Hoắc cảm thấy ấm lòng, ôm lấy cậu: “Tốt, tốt. Đúng là chắt ngoan của bà cố. Bà cố không trông mong gì được ở ông bà nội bất tài vô tướng của cháu, sau này đặt hết kỳ vọng vào đứa chắt nội này thôi!”
Vân Thiên cứng đờ người, giây lát sau cũng giơ tay vỗ nhẹ lên lưng bà cụ, an ủi: “Bà cố yên tâm! Chỉ cần bà cố cần là Vân Thiên có mặt” Nhìn tình cảm sâu nặng của hai bà cháu, lại nhìn dáng vẻ của cậu nhóc như được đúc từ một khuôn ra với Hoắc Kiến Phong, tuy
Hoắc Tuấn Nghĩa đã quen vô tâm cũng không nhịn được rưng rưng.
Đứa bé này giống Hoắc Kiến Phong nhất là cái tính trách nhiệm! Dám làm dám chịu, quyết không thoái thác.
Những ngày Hoắc Tuấn Nghĩa ngồi trên xe lăn ngỡ mới hôm qua, mà chớp mắt, con của anh đã lớn bằng ngần này. Chỉ không biết hiện giờ anh và con nhóc xấu xí kia thế nào rồi? Dì Mẫn thu dọn mảnh vỡ, ngoái đầu lại thì thấy Hoắc Tuấn Nghĩa mắt đỏ hỏi, ân cần hỏi: “Cậu hai, cậu sao thế?”