Chương
Tại khu rừng hoa đào.
Hoắc Kiến Phong phủi khối đá cho sạch sẽ, để Tiêu Nhi ngồi xuống.
Cô tựa đầu vào vai anh, đầu của anh nhẹ nhàng đặt trên đỉnh đầu mềm mại của cô.
Bọn họ kề thật sát vào nhau, xuyên qua biển hoa màu hồng tầng tầng lớp lớp, nhìn về hướng trăng sáng và ánh sao sáng lấp lánh nơi chân trời. “Tiêu Nhi, nếu như anh có thể vượt qua kiếp nạn này, may mắn được tiếp tục sống, em có bằng lòng cùng anh đi tìm một chốn yên bình vui vẻ, rồi sống cùng nhau hay không?” Hoắc Kiến Phong mở miệng, giọng điệu còn ấm áp hơn ánh trăng sáng ngoài kia.
Nhịp tim của Tiếu Nhi nảy một phát, ngoài miệng cười khúc khích nhẹ nhàng nói: “Không đồng ý đâu! Em học y hơn hai mươi năm nay vì để được trị bệnh cứu người, chứ không phải làm bác sĩ tư nhân hai mươi bốn giờ đồng hồ cho ai đó đâu nhé.”
Chân mày Hoắc Kiến Phong nhướng lên, khẽ cười nhẹ nhàng: “Vậy được, vậy chúng ta sẽ giống như thầy Cố Thần vậy. Tìm một đỉnh núi, cố làm ra vẻ huyền bí, bắt bệnh nhân phải tìm kiếm chúng ta. Dù sao, em cùng giỏi về mặt giả thần lừa quỷ này mà.”
Tiêu Nhi bật cười thành tiếng, ngẩng đầu giả bộ trợn mắt nhìn anh: “Làm cái vậy gì hả? Đây là anh đang lật lại nợ cũ xa xưa với em sao?”
Làn da trắng nõn của cô, gò má nhàn nhạt đỏ ửng, đôi mắt sáng ngời phản chiếu đầy ánh sao lấp lánh trên bầu trời cao cao kia, đẹp đẽ, sinh động, ngon miệng…
Nhịp tim của Hoắc Kiến Phong bỗng dưng đập nhanh hơn hai phần, anh vuốt ve gò má cô, củi đầu xuống đặt lên đấy một nụ hôn. Tiêu Nhi nhìn thấy gương mặt tuấn tú đầy ngày càng tiến lại gần, chậm rãi nhằm hai mắt lại.
Ngay thời khắc khi hai đôi môi sắp chạm vào nhau, ngoài khu rừng hoa đào đột nhiên truyền đến tiếng người huyên náo.
Tiêu Nhi vừa nghe đã nhận ra, đó chính là giọng của Triệu Thanh Xuân. Cô đẩy Hoắc Kiến Phong ra ngay lập tức, quay lại nhìn về hướng phát ra âm thành đó.
Bên đó, lại truyền đến giọng điệu mệt mỏi của Lê Việt Bách: “Đến rồi đến rồi, nhưng làm sao để qua đây, cậu có biết rõ cách không?” “Không biết rõ cách cũng phải thử xem!” “Là Thanh Xuân với Tiểu Bách.” Tiêu Nhi mừng rõ cười một tiếng, kéo Hoắc Kiến Phong đứng lên chạy về hường khu rừng đầy hoa anh đào.
Hương vị ngọt ngào đến miệng cứ như vậy mà bay vụt đi, Hoắc Kiến Phong có chút thất vọng, nhưng nhìn thấy dáng vẻ vui mừng sinh động của Tiêu Nhi, anh lại không tự chủ được mà cong khóe miệng lên, mặc cho cô kéo mình cùng nhau đi về phía khu rừng đầy hoa anh đào. “Thanh Xuân, Tiểu Bách, tôi đến đón hai người các cậu này.” Tiêu Nhi người còn chưa đến, mà giọng nói đã vang lên trước.
Đợi đến khi nhìn thấy rõ người ngoài khu rừng hoa đào, cô lại đột nhiên ngẩn ngơ.
Bên ngoài có tổng cộng ba người ngoại trừ Việt Bách và Triệu Thanh Xuân, còn có một người tóc trắng bạc phơ, một ông cụ mặt mũi hiền hậu. “Ông ngoại!”
Sau khi nhận ra bóng hình dưới mà đêm sẫm tối, vành mắt Tiêu Nhi ứng đỏ, vừa hô to vừa lao thẳng vào lòng của ông cụ. Ông cụ vỗ lưng vỗ về cô, trong ánh mắt tràn ngập vẻ cưng chìu: “Này này, cũng là người làm mẹ rồi, còn nhõng nhẽo cái gì nữa chứ?”
Tiêu Nhi đỏ mặt đứng dậy, làm ra bộ dạng cây ngay không sợ chết đứng: “Dù có lớn hơn nữa thì con cũng vẫn mãi là cháu gái của ông ngoại”
Nhìn thấy dáng vẻ thân mật của hai ông cháu, khoé miệng của những người khác cũng cong lên. Tiêu Nhi cũng chẳng ngại ngần gì mà trừng mắt nhìn ba người, vươn tay kéo cánh tay ông cụ: “Ông ngoại, sao ông lại đến đây rồi?” “Ông nhận cuộc điện thoại của con xong nên muốn đi qua đây với Tiểu Bách ngay, nhưng tình cảnh vẫn chưa rõ sợ rằng đến đây cũng chẳng có tác dụng gì, nên cứ ở nhà chuẩn bị một chút, cho nên đến hơi trễ.” Ông cụ Tiêu Thiên Đức vừa nói vừa vỗ túi hành lý đang đeo trên lưng: “Ừ, những thứ đồ này đồ là bảo bối quý báu của ông ngoại đấy.”
Cho đến thời khắc này, Hoắc Kiến Phong mới dám tiến lên phía trước, cúi người cung kính nói lời cảm ơn với ông cụ: “Cảm ơn ông ngoại đã cực khổ cả chặng đường đi rồi.”
Anh vươn tay ra nhận lấy túi hành lý, Tiêu Thiên Đức lại hời hợt nghiêng đầu tránh đi. “Đừng gọi tôi là ông ngoại, tôi đến đây không phải là vì cậu, là vì Noãn Noãn đứa trẻ nhà chúng tôi! Đối với chuyện năm đó, ông cụ Tiêu Thiên Đức vẫn còn ghi thù! Hoắc Kiến Phong biểu cảm sâu xa, anh thu tay lại ngoan ngoãn cúi đầu cười xòa: “Dạ vâng. Bất kể là ông vì Tiêu Nhi hay là vì con, rốt cuộc cuối cùng người nhận được hời vẫn là con, dù sao cũng phải cảm ơn ông!”
Anh chân thành nghiêm túc cúi người xuống, hành động giơ tay nhấc chân gì cũng rất thản nhiên. Ông cụ Tiêu Thiên Đức nhìn thấy anh có thành ý như vậy, sắc mặt mới miễn cưỡng hoà hoãn lại mấy phần. Tiêu Nhi hé miệng cười trộm, kéo cánh tay ông cụ, đổi sang chủ đề khác để nói: “Ông ngoại, cả đêm hai người không ngủ mà đi lên núi, nhất định là rất mệt rồi đúng không! Con đưa hai người về nghỉ ngơi trước nhé.”
Triệu Thanh Xuân và Lê Việt Bách thấy vậy lập tức xách túi quần áo đuổi theo sau.
Đoàn người rất nhanh đã trở về sân vườn nhỏ của Cổ Thần. Mượn bóng đêm, Ông cụ Tiêu Thiên Đức nhìn cây cối được trưng bày trong sân vườn trước nhà, không khỏi hiểu kỳ hỏi: “Không nghĩ rằng Cổ Thần nước Thanh Bạch vậy mà lại có sở thích đổi với thuốc Trung Y như vậy.” “Đúng vậy, mới đầu con cũng không nghĩ tới đâu! Còn tưởng rằng mình đi nhầm chỗ rồi nữa ấy chứ.” Tiêu Nhi cười khẽ. Đoàn người cố gắng hết mức để thả nhẹ bước chân, nhưng vần gây ra động tĩnh làm những người trên ngôi gác nhỏ tỉnh dậy.
Cổ Thần nhìn thấy nhiều người như vậy, vuốt râu nóng nảy nói: “Đi, đều đi hết đi, còn về đây làm cái gì? Có phải là xem nhà của tôi là nhà trọ để khách đến chen chúc nghỉ ngơi rồi đúng không, các người còn chưa hài lòng nữa sao?”
Lê Việt Bách và Triệu Thanh Xuân ngượng ngùng cười làm lành: “Thầy, thầy đừng tức giận, tụi con ở lều vải, túi ngủ ở bên ngoài, bảo đảm không ảnh hưởng đến thầy đâu ạ.” “Như vậy thì không ảnh hưởng đến tôi hay sao? Các người xuất hiện ở nơi này, mỗi một hơi thở thôi cũng là ảnh hưởng đến tôi.”Cổ Thần thở hì hục nói. “Mây lung lay theo gió, gió thổi thuận theo không khí, đời người đứng giữa trời đất không thể nào tồn tại một cách đơn độc cô lập được, có làm ảnh hưởng hay chăng vẫn cân bằng.” Ông cụ Tiêu Thiên Đức đi ra từ phía sau đám người, làm một hành động cúi chào hướng về phía Cổ Thần: “Quả thật là vì có người mắc bệnh nên đột nhiên đến quấy rầy, xin hãy thứ lỗi cho.”
Lúc này Cổ Thần mới nhìn thấy, trong đám người còn có một ông cụ xa lạ.
Nhìn thấy thần sắc thản nhiên của ông ta, tiến lùi có mức độ vừa phải, trong lời nói cũng có mấy phần của một nhà đạo sĩ tu hành, vì thế mà không khỏi hoà hoãn sắc mặt lại: “Ông cũng đến đây xem bệnh cho tên tiểu tử thối kia sao?”
Cổ Thần vừa nói vừa quan sát ông cụ Tiêu Thiên Đức. Ông cụ Tiêu Thiên Đức cũng đang đánh giá Cổ Thần. Dù đã có tuổi, tóc cũng điểm bạc nhưng sắc mặt vẫn hồng hào, tràn đầy khí thế, chắc hẳn là người tài giỏi trong y học cổ truyền mới có thể rèn luyện một thân thể xương cốt tốt như thế này. Liếc thấy giữa hai hàng lông mày là vẻ khinh thường và kiêu ngạo, ông cụ Tiêu Thiên Đức cười nhạt: “Không không, dù có bệnh cũng không nên làm phiền đến chủ ở đây, tôi đến đây là để thăm cháu gái của tôi, thuận tiện giúp đỡ nó một chút thôi.”
Tâm mắt ông đặt trên người Tiêu Nhi, Tiêu Nhi lập tức bắt lấy đề tài câu chuyện này rồi nói tiếp: “Thầy Cổ Thần, đây là ông ngoại của con, kinh doanh một nhà thuốc Trung Y ở nước Z. Kỹ thuật Trung Y của con đều được học từ ông đấy ạ”
Không đợi Cổ Thần mở miệng, Tiêu Nhi nắm chặt thời cơ giới thiệu mọi người với nhau.
Gió đêm mát lạnh thổi phất qua, đưa mùi hương thuốc bắc thượng hạng đến nơi này.
Cổ Thần nhíu mũi một cái, con người sáng lên tự nhiên nhìn theo chiếc túi sau lưng của ông cụ Tiêu Thiên Đức. Toàn bộ đều là thảo dược thượng hạng, ông cụ này không đơn giản chút nào đâu nha!
Trong lòng ông ta nổi lên lòng hiếu kỳ, nhưng dường như ông bình tĩnh lại ngay lập tức, kiêu ngạo ngẩng đầu lên: “Các người sẽ có chỗ ngủ tốt nhất, tránh việc làm mất phong độ lễ nghi ở nước của các người. Tiểu Thất, tuỳ tiện tìm cho bọn họ hai căn phòng, cứ để bọn họ ở đấy trước. “Dạ được, ông nội.” Tiểu Thất ngoan ngoãn lên tiếng đáp lại, tươi cười nhìn về hướng Triệu Thanh Xuân và đám người: “Mọi người hãy đi theo tôi.”
Tiêu Nhi có chút áy náy nhìn về hướng ông cụ Tiêu Thiên Đức, khẽ lời xin lỗi ông: “Ông ngoại, xin lỗi ông! Nói về tài nghệ, ông là một người tài ba về y học trong nước, luôn luôn được người khác tôn trọng, vậy mà con làm liên luy đến ông, để những người ở nơi này vênh mặt hất cằm sai khiến ông. Tính tình của thầy Cổ Thần có chút kỳ quái nhưng không phải là người xấu đâu ạ.” “Không sao, con đừng ngại” Ông cụ Tiêu Thiên Đức an ủi cười: “Ông thấy ông ta cũng có chút bản lĩnh, đợi ngày sau so tài một phen, thế nào cũng khiến cho ông ta tâm phục khẩu phục thôi.” “Hả?” Tiêu Nhi cười thất thanh.
Hai ông cụ này, một người cương một người nhu, nhưng trong lòng rõ ràng đang cố kìm chế tính tình của mình! Người này còn kiêu ngạo hơn người kia, một người thì quật cường hơn người nọ!
Đùa vui ầm ĩ như thế này, chẳng ai có thể ngủ được. Đợi khi sắp xếp đồ vặt xong xuôi, ông cụ Tiêu Thiên Đức thuận tay lấy thuốc bắc đưa cho Hoắc Kiến Phong uống.