Chương
Nước Z.
Chi trong mấy ngày ngắn ngủi, Hoắc Tuấn Nghĩa dưới sự chỉ đạo của Vân Thiên đã hoàn thành công việc đăng ký công ty mới. Địa chỉ đăng ký của công ty là toà nhà cao ốc Hoàn Vũ ở thành phố mới.
Cả tòa cao ốc có một trăm lẻ tám tầng, vô luận là từ thiết kế hay trang trí bày biện đều là cao cấp nhất, xa hoa nhất, cùng với hệ thống thông gió và quản gia trí tuệ D được điều phối tốt nhất, để cho người ta mọi nơi mọi lúc cũng có thể cảm giác được khoa học kỹ thuật kết hợp với tiền tài tạo nên một nơi vô cùng lộng lẫy trang hoàng mà rất hiện đại hoàn mỹ.
Hoắc Tuấn Nghĩa lần đầu tiên nhìn thấy nơi này, đã cảm thấy chỉ có nơi này mới xứng với Vân Thiên ưu tú và sự nghiệp hùng vĩ của nó, tổng bộ tập đoàn Hoắc Kiến thật sự là không theo kịp tác phong của người mới như Vân Thiên.
Hôm tổ chức lễ thành lập công ty, lẵng hoa chúc mừng mới Người đến đây chúc mừng xem lễ được mời vào khu chiêu đãi tinh từ cửa lớn tới cuối phổ yến hội, khí thế thật lớn đảm phóng viên vây chặt cửa chính cao ốc
Hoàn Vũ ngay cả một con ruồi cũng khó lọt qua.
Tất cả mọi người đều muốn có được tư liệu trực tiếp, tất cả mọi người đều hi vọng minh được vào bên trong chụp ảnh quay video một cách chân thật nhất rõ ràng nhất.
Hoắc Tuấn Nghĩa chuyện gì cũng làm không xong, nhưng mấy loại chuyện chơi trội, quảng cáo PR này thì từ trước đến nay là chuyện mà anh rành nhất.
Đã sớm sắp xếp bảo vệ và vệ sĩ, thứ nhất báo đảm hiện trường ổn định, thứ hai phô trương thanh thế. Đến thời gian cắt bằng lua đỏ Hoắc Tuan Nghĩa so với người khác kéo dài hơn.
Hân đứng ở cạnh tấm biển công ty mới đã được phủ lên tấm lụa đỏ, nhìn xung quanh náo nhiệt, phồn thịnh, hắn đắc ý nhìn Vân Thiên đang ở bên cạnh lụa đỏ chớp mất: “Thế nào? Lần này bác làm tốt không? Có phải là kết quả mà cháu muốn không?”
Hôm nay Vân Thiên mặc một bộ tây trang cao cấp màu đen, áo sơ mi trắng tinh xảo cổ áo có thất nơ, dáng người nhỏ bé đứng nghiêm, hai đầu lông mày lộ ra một loại khí chất cao quý thanh lãnh.
Cậu không trả lời Hoắc Tuấn Nghĩa, lãnh đam nhìn người chủ trì nghi thức bên cạnh một cái.
Người chủ trì hiểu ý, lập tức nói giờ lành đã đến tuyên bố chính thức bắt đầu mở màn nghi lễ.
Tiếng trống vang lên, Vân Thiên cùng Hoắc Tuấn Nghĩa cùng nhau kéo tấm vải lụa đỏ chót xuống, lộ ra tẩm biển vàng mới tinh.
Tiếng vỗ tay như sấm dừng lại, phóng viên bắt đầu tranh nhau đặt câu hỏi. “Cậu Vân Thiên, nghe nói cậu là con của tổng giám đốc Hoắc và tổng giám đốc Tiêu, có phải thật không?”
Không đợi Vân Thiên mở miệng trả lời, liền có một một phóng viên khác phản bác: “Anh hỏi thừa nhi, nếu cậu ta không phải con của giám đốc Hoắc, làm sao có thể lớn lên giống giám đốc Hoc như vậy? Hơn nữa, anh cho rằng bà Hoặc chỉ để làm màu cho có thôi sao. Sản nghiệp gia tộc lớn như thế, bà sẽ yên tâm giao cho người ngoài?”
Một đám phóng viên đều cười phá lên, người phóng viên kia sắc mặt đỏ bừng xấu hổ, không cam lòng tiếp tục nói: “Cậu Vân Thiên, mọi người đều biết trước đó giám đốc Tiêu mất tích hơn năm năm, gần đây mới trở lại Cẩm Thành. Xin hỏi cậu là bọn họ cưới rồi sinh hay là cậu là con ngoài dã thú?”
Vấn đề này, ngược lại là nói ra tiếng lòng của đại đa số người ở Đám người kì quái mà nhìn Vân Thiên: “Cậu Vân Thiên, cậu hãy đây. nói cho chúng tôi biết đi?”
Một đứa trẻ năm, sáu tuổi cho dù xuất thân cao quý cũng rất khó chiếm được cảm thông phát ra từ đáy lòng của mọi người. Anh mất của đám người nhìn Vân Thiên trản đây khiêu khích thăm chỉ là trêu đùa.
Vân Thiên lạnh lùng nhìn bọn họ, mở miệng với ngữ khí băng lãnh: “Đúng là một đảm nông cạn. Dựa vào mấy người, căn bản không xứng đáng làm phóng viên tài chính và kinh tế hay thời sự. Tôi mời mấy người đến là để tham gia lễ thành lập công ty mới của tập đoàn Hoắc Kiến chúng tôi, các người không quan tâm tới dự tỉnh ban đầu và kế hoạch tương lai của công ty mới thành lập mà lại đi quan tâm tin đồn nhảm linh ta linh tinh. Chỗ này của tôi mở không phải là công ty giải trí, không cần loại phóng viên giải trí như các người.”
Không đợi đám người phản ứng, cậu đã chuyển mắt nhìn Hoắc Tuấn Nghĩa: “Trợ lý Hoắc, làm phiền bác lập tức đổi cho cháu một nhóm phóng viên có tố chất cao một chút.”
Đám người mới vừa rồi còn bày dáng vẻ xem kịch vui, giờ phút Chẳng ai ngờ tới một đứa trẻ lại nói chuyện sắc bén như vậy, này toàn bộ đều hóa đá. xử lý quyết đoán.
Hoắc Tuấn Nghĩa áp xuống ngọn lửa trong mắt, ghét bỏ mà chậc chậc nói với đám người: “Nhìn xem các người, ai cũng bảo là có tiếng chuyên nghiệp còn không bằng một đứa bé. Chúng tôi hôm nay là thành lập công ty, không phải bạn C nào đó muốn tiến vào ngành giải trí, có thể hiểu chuyện một tí không? Nếu ai còn dám hỏi mấy cái chuyện không đầu vào đâu thì lập tức cầm đồ vật cút ngay cho tôi.”
Theo lời của Hoắc Tuấn Nghĩa nói ra, hai hàng vệ sĩ cơ thể cường tráng cùng báo vệ lập tức bày ra tư thể chuẩn bị hành động có thể đánh người bất cứ lúc nào.
Quá rõ ràng đây là đang muốn đuối khách.
Các phóng viên trong nháy mắt đem đồng vấn đề liên quan tới thân phận, quan hệ của Vân Thiên với nhà họ Hoắc nuốt trở vào, lập tức thay đổi sách lược, “Cậu Vân Thiên, nghe nói tập đoàn tài chính Hoắc Kiến đã bị người ta âm thầm di chuyển, hiện tại chỉ còn lại một cái vỏ không vậy thì phí để đăng ký tài chính cũng như vốn để vận hành kinh doanh của công ty mới thành lập này cậu lấy từ đâu? Có phải là tổng giám đốc Hoắc âm thầm cho câu?”
Nói tới nói lui, vẫn là nhìn chằm chằm quan hệ ngoài sáng trong tối của cậu và Hoắc Kiến Phong.
Vân Thiên cười lạnh: “Tuy là vấn đề mà anh hỏi đã khiêu chiến ranh giới cuối cùng của tôi, nhưng tôi có thế xác minh trả lời anh răng. Tien của tôi và tổng giám đốc Hoắc và bất cứ kẻ nào của nhà họ Hoắc đều không có liên quan. Ở trong mắt của mấy người số vốn này rất khổng lồ nhưng trong mắt tôi đó chi là chuyện nhỏ tiện tay vứt mà thôi. Số tiền này, toàn bộ là do chính tôi kiếm được.”
“Cậu kiểm được?”
Đám người xôn xao.
Có người trào phúng cười nhạo một tiếng: “Tuối còn nhỏ, mạnh miệng như thể cũng không sợ đau đầu lưỡi? Cậu làm sao kiếm, chẳng lẽ là kế thừa di sản gì đó sao?”
Nói gần nói xa, vẫn là là ám chỉ quan hệ của Vân Thiên và Hoắc Kiến Phong.
Không chỉ có như thế, bọn hắn thậm chí còn đoán Hoắc Kiến Phong gần đây không thấy xuất hiện, không phải mất tích hay đi công tác mà đã chết rồi.
Hoắc Tuấn Nghĩa thần kinh thô cũng nghe ra điểm khác thường, lập tức che chở Vân Thiên nói: “Anh kia anh nói nhăng nói cuội gì đấy! Người đâu, đem hắn ném ra bên ngoài!” Vân Thiên ánh mắt sắc bén, đưa tay ngăn cản Hoắc Tuấn
Nghĩa.
Cậu hững hờ nhíu mày, trong giọng nói tràn đầy khinh thường: “Tôi không cần thiết nói cách kiếm tiền của tôi cho anh nghe, bởi vì coi như tôi nói cho anh biết, với trí thông minh cùng EQ cấp thấp của anh căn bản học không được, à ngay cả nghe cũng chưa chắc hiểu ấy chứ.”
Người phóng viên kia trong nháy mắt tức giận đến gương mặt đỏ lên, những người khác không khỏi che miệng cười trộm. Còn có người không phục, lại hỏi Vân Thiên ở thời điểm này thành lập công ty mới có phải hay không là vì muốn mọi sạch
Hoắc Kiến hoặc là đem tài sản của nhà họ Hoắc chuyển sang TN, báo thù cho Tiêu Nhi..
Vân Thiên điềm tĩnh, bức bọn họ trở về.
Cậu đối diện trực tiếp ống kính, thái độ bình tĩnh, ngữ khí thong dong: Tập đoàn Hoắc Kiến là xí nghiệp gia tộc u tú, những năm gần đây trong thành, vì Cẩm Thành, vì sự phát triển kinh tế của nước Z cổng hiển to lớn. Mặc dù trước mắt gặp phải chút khó khăn nhưng bằng nền tảng vững chắc của Hoắc Kiến, chúng tôi rất nhanh sẽ khôi phục trở lại. Ở ngay chỗ này tôi cũng muốn công bố vì tìm đối tác có thực lực tương xứng và tốt hơn cho tập đoàn Hoắc Kiến, vì mưu cầu tập đoàn Hoắc trong tương lai càng phát triển hơn thì đương nhiên những người có IQ, EQ đáng lo, những cá nhân không có thực lực hay những người lười biếng thích hưởng thụ thì đừng có đến góp cho đủ số. Hoắc Kiến chúng tôi sẽ không đem thời gian lãng phí cho những người như thế”
Ngôn ngữ ngay thắng sắc bén, trên mặt không có bất kỳ biểu hiện vừa trịnh trọng lại kiêu ngạo. Đã nói ra yêu cầu tìm kiếm thành viên cũng như cổ đồng, biểu thị Hoắc Kien không thể tùy tiện nhúng tay vào công việc của công ty mới thành lập này.
Hoàn thành nghi thức và buổi trình diễn, trở lại văn phòng Tổng giám đốc ở tầng cao ốc Hoàn Vũ.
Hoắc Tuấn Nghĩa đóng cửa, liên chân chó giơ ngón tay cái lên với Vân Thiên: “Cháu trai yêu quý, cháu vừa rồi cũng thật là giỏi nha,khí chất, ngôn ngữ, quả thực giống y hệt như ba của cháu nha! Theo như bác thấy cho dù người thật có ở đây, cũng chưa chắc có hiệu quả như cháu nha.”
Hắn nói đến đây, bỗng nhiên dừng một chút, bộ dáng muốn nói lai thôi. Vân Thiên ngồi dưa vào ghế sô pha, liếc hắn một cái: “Có chuyện gì nói thẳng.