Chương
“Em yên tâm, anh sẽ tự chăm sóc bản thân, không để mình rơi vào tình huống nguy hiểm đâu.” Hoắc Kiến Phong vuốt ve nếp nhăn vùng giữa lông mày cô, giọng điệu ấm áp an ủi: “Em đã đồng ý ở đây cơm nước cho tiền bối, thì phải giữ lời, ngoan ngoãn ở đây với tiền bối.”
Tiểu Thất chịu không nổi, thêm mắm dặm muối dịch lại lời Hoắc Kiến Phong cho Cổ Thần: “Ông nội, ông xem Hoắc Kiến Phong kìa, bệnh ra nông nỗi này rồi, còn nhớ lời hứa của chị Tiêu Nhi hứa với ông! Chị Tiêu là người tình sâu nghĩa nặng, họ chắc chắn sẽ giữ lời hứa, quay lại cơm nước cho ông, hay là ông để chị Tiêu Nhi cùng anh Hoắc xuống núi chữa bệnh đi? Có được không ông?”
Cổ Thần rất hài lòng với thái độ của Hoắc Kiến Phong, vuốt râu thỏa hiệp: “Được rồi! Vì thái độ thành khẩn của anh, tôi miễn cưỡng để nha đầu cùng cậu xuống núi chữa bệnh, đợi cho bệnh tình của cậu ổn định rồi, nha đầu lại quay về đây cơm nước cho tôi.”
Ông dừng lại một lúc, rồi nói thêm: “Nhưng, Tiểu Thất, con phải đi cùng họ, thay ông để mắt đến họ, đừng để nha đầu đó chạy mất.” “Á?” Tiểu Thất sửng sốt, nhìn Tiêu Nhi rồi nhìn Hoắc Kiến Phong, vừa áp lực vừa vui mừng vì được xuống núi. “Á cái gì? Đây là ý kiến của con, con phải chịu trách nhiệm đến cùng” Cổ Thần nghiêm mặt nói: “Sợ bọn họ lại nói dối ông bà “Dạ, vâng ạ!” Tiểu Thất miễn cưỡng đáp lại, lúng túng dịch lại lời Cổ Thần.
Ông cụ Tiêu Thiên Đức trợn mắt, tỏ vẻ bất mãn: “Hừ, cháu gái tôi không phải người không biết giữ chữ tín”
Hoắc Kiến Phong cau mày, xem ra anh không thể nhân cơ hội này để thoát khỏi
Tiêu Nhi rồi.
Tạm thời không cần ở trên núi nấu cơm cả đời, Tiêu Nhi cùng những người khác cảm thấy yên tâm.
Đám người Hồng Nhữ cũng từ từ đứng lên, từng người xác nhận tình trạng sức khỏe của Hoắc Kiến Phong, và bắt đầu chuẩn bị xuống núi.
Đêm trước khi xuống núi.
Sáng sớm, một vài ngôi sao thưa thớt lơ lửng trên bầu trời.
Tiêu Nhi nhẹ nhàng thức dậy, lọ mọ vào bếp chuẩn bị đồ ăn.
Đun sôi nước, đổ gừng và rượu vào, rồi đến thịt ba chỉ.
Đun đến khi chín, rồi vớt thịt ra, để ráo nước quét chút nước tương lên.
Rửa sạch nồi, đun nóng dầu, cho phần da vào chiến vàng, chiên cho đến khi da có màu nâu sẫm, bề mặt da hơi nổi bọt nhẹ thì vớt ra.
Cô thái thịt thành từng lát mỏng, rồi cho vào một cái bát nhỏ đã chuẩn bị trước, rưới nước sốt đã pha sẵn, trên cùng là một lớp dưa muối chua.
Cả miếng thịt cắt ra, chia đều vào bốn năm bát, sau đó xếp tất cả vào nồi hấp.
Một tiếng sau, đã ngửi thấy vị mặn chua của dưa muối hòa quyện cùng mùi thơm ngọt của thịt.
Tiêu Nhi hít hà mùi thơm, khóe miệng cong lên.
Cô vặn nhỏ lửa, mở nắp nồi và lấy ra một bát.
Một làn khói trắng cuồn cuộn bay lên, Tiêu Nhi cảm nhận được hơi nóng xuyên qua lớp lót tay.
Cô nhanh chóng đặt bát lên thành bếp, là vội vàng lấy tay nắm lấy dái tai cho bớt nóng.
Đợi một chút cho bớt nóng, cô mới cầm đũa gắp một miếng thịt nhỏ, nếm thử. “Hơi mặn chút, nhưng không sao, vẫn ăn được.” Một giọng nói trầm ồm vang lên từ phía sau, Tiêu Nhi có cảm giác như vừa bị bắt quả tang ăn vụng.
Quay đầu lại nhìn thấy ông Cổ Thần, cô nhếch môi cười mỉm: “Người già không nên ăn đồ mặn, không tốt cho sức khỏe đâu!”
Cổ Thần liếc gì cô: “Già thì cũng già rồi, quan trọng nhất là phải ăn uống thoải mái!” Ông khịt khịt mũi, ông nhòm qua vai
Tiêu Nhi, thấy bát đồ ăn trên thành bếp: “Món gì đấy, trông đen thùi lùi vậy mà lại thơm nức mũi, lấy cho tôi một bát.”
Tiêu Nhi giữ khư khư cái bát, từ chối: “Không được, món này dầu mỡ, lại mặn nữa, không thích hợp ăn buổi tối, lại còn ăn không nữa” “Đừng như vậy chứ? Không cho tôi tự lấy!”
Nói xong, Cổ Thần vén tay áo lên tự mình đi lấy. Tiêu Nhi sợ ông bị bỏng, đành thỏa hiệp: “Đừng đừng, để con lấy, để con lấy cho là được chứ gì?”
Cổ Thần nhướng mày đắc ý, không nói một lời, liền dọn ghế ra ngồi xuống bàn ăn bên ngoài dưới gốc cây.
Tiêu Nhi dở khóc dở cười, lấy đĩa đậy vào bát, rồi đặt một đĩa hành lá bên cạnh, thêm một bát cơm nguội vẫn còn hơi ấm, sau đó bưng khay đồ ăn ra ngoài.
Cổ Thần sốt sắng, vừa thấy Tiêu Nhi đặt xuống, lập tức khui ngay đĩa. Tiêu Nhi phủi tay ông ra, quở trách: “Từ từ nào.”
Cô đặt khay xuống, hai tay bưng bát thịt vẫn còn đĩa đậy ở trên, xoay một trăm tám mươi độ, rồi mở ra, rắc thêm một chút hành lá lên trên.
Hơi nóng tỏa ra, mùi chua mặn của dưa và mùi thơm ngọt của thịt hòa lẫn vào nhau,
Sau đó, Tiêu Nhi đặt khay trước mặt Cổ Thần: “Ăn từ từ thôi, cẩn thận nóng”
Lớp da đen nhăn nhúm, miếng thịt ba chỉ béo ngậy tan trong miệng, hòa quyện với vị thơm tươi mát của hành lá và vị chua mặn của dưa, mùi vị bùng nổ cực đã trong khoang miệng. Cổ Thần cảm giác mãn nguyện, mắt lim dim: “Ủ. Tuyệt vời, đây là món gì?” “Đây là món Khâu nhục, một món ăn đặc sản của đất nước Z, có thể bảo quản trong thời gian dài. Con có làm thêm mấy bát nữa, để khi nào bọn con xuống núi, ông thèm có thể lấy ra hâm lại ăn cùng với cơm, rất tiện.”
Cổ Thần mở to mắt nhìn chằm chằm Tiêu Nhi: “Hừm, xem ra nha đầu người vẫn còn chút lương tâm!”
Tiêu Nhi bị ông chọc cho phát cười: “Cái gì mà xem ra con còn có lương tâm chứ, con vốn dĩ đã tốt bụng mà? Con còn nghĩ khi nào trở về, sẽ đem thêm một chút nguyên liệu để làm thêm vài món của nước Z mà con biết để ông thưởng thức cơ!
Cổ Thân lạnh lùng: “Hừm, lại nói hớt chứ gì! Trong khoảng thời gian ngắn như vậy, ngươi chắc chắn không muốn quay lại đây”
Tiêu Nhi cười thầm trong lòng, nhưng miệng thì không chịu thừa nhận: “Đâu có, con đâu có nghĩ vậy.”
Cổ Thần giật giật khóe miệng: “Ta ăn muối còn nhiều hơn con ăn cơm, nhìn qua cũng biết con đang nghĩ gì. Con không yên tâm về tên nhóc họ Hoắc kia, ngay cả khi sức khỏe cậu ta hồi phục rồi, con cũng muốn ở cạnh cậu ta, đúng không?” “Con không có.” Tiêu Nhi quay đi, giận dỗi không thèm nhìn Cổ Thần. Một chút e thẹn, một chút bối rối, một chút kiêu ngạo… Cổ Thần nhìn cô, ánh mắt tràn đầy yêu thương, nhưng miệng thì vẫn bộ bô: “Vậy thì coi như ta đoán sai đi. Nhưng, trong thời gian ngắn này, con không cần về đây đâu. Bởi vì ta đã nhận lời mời của ông ngoại con, chuẩn bị đi thăm nước Z cùng ông ấy”
Tiêu Nhi ngơ ngác, bỗng thấy ấm áp trong lòng.
Tâm tư nhỏ bé của cô đã bị ông ngoại nhìn thấu từ lâu.
Để tránh nỗi lo sau này của cô, ông đã chủ động gánh vác trách nhiệm phụ trách ông cụ khẩu xà tâm phật này.
Nhưng cả hai đều là người học y, không biết chừng ở cùng nhau sẽ có điều thú vị xảy ra, hoặc là có thể cùng nhau hưởng thụ cuộc sống.
Tiêu Nhi như trút được gánh nặng, khóe miệng tươi vui: “Tiền bối, đây cũng là chuyện tốt! Người đời cũng nói, đi một ngày đàng học một sàng khôn, ông đi thăm nước Z cùng ông ngoại con, nhất định sẽ gặt hái được nhiều thứ.”
Cố Thần giả vờ bình tĩnh, nói: “Hừm, đừng vui mừng quá sớm, ta chỉ đi thăm thú xem nước Z có thật sự tốt như con nói. Nếu không đúng ta sẽ quay về xử lý con”
Tiêu Nhi cười thành tiếng: “Tiền bối, ông yên tâm đi, nước Z chúng con không chỉ rộng lớn hùng vĩ, ẩm thực phong phú, mà con người còn rất nồng hậu, hiểu khách. Con đảm bảo ông đến rồi không muốn quay về.” “Tốt như vậy thật sao?” “Chắc chắn luôn ạ!”
Ánh trăng mênh mông, bóng cây lắc lư, Tiêu Nhi dõng dạc giới thiệu cho Cổ Thần về phong cảnh và ẩm thực nước Z.
Ánh trăng mênh mông, bóng cây lắc lư, Tiêu Nhi dõng dạc giới thiệu cho Cổ Thần về phong cảnh và ẩm thực nước Z.
Cổ Thần nuốt nước miếng, giả vờ chán ghét ngoáy ngoáy lỗ tai: “Trăm nghe không bằng mắt thấy, tốt xấu gì, để ta đi xem, trải nghiệm mới biết được.”
Tiêu Nhi mỉm cười: “Dạ dạ, những thứ con kể chỉ là một phần nghìn, một phần vạn của nước Z, chắc chắn phải để đích thân ông đi giám định mới chuẩn.”
Cổ Thần nhìn khắp lầu trên lầu dưới, nhìn xung quanh, xác nhận chắc chắn không có ai mới móc trong túi ra một thứ gì đó thần bí lắm đưa cho Tiêu Nhi: “Cái này con đem theo bên mình, khi nào thực sự cần thiết mới được mở ra.”
Trên sợi dây nhỏ màu đen, có một bối thủy tinh nhỏ bằng đốt ngón tay, giống như những bối đựng cát nhỏ được ưa chuộng vào những năm đầu thập kỷ, nhưng cái bối này màu tối đen, không nhìn thấy gì bên trong.