Chương
Nhà chính nhà họ Hoắc.
Nghe xong Hoắc Tuấn Nghĩa và Cục trưởng Liêu phân tích báo cáo lại toàn ộ sự việc, bầu không khí trong phòng khách căng thẳng giống như sắp nổ tung.
Bà cụ Anh ngồi ngay ở vị trí trung tâm số pha, nhìn vững như bàn thạch, vuốt ve quải trượng đầu rồng, tay đang khẽ run lên: “Cục trưởng Liêu, mấy người nhất định phải giúp tôi tìm đứa bé kia trở về. Cho dù nó có quan hệ như thế nào với chúng ta, nó cũng là do nhà họ Hoắc chúng ta làm thất lạc, xin nhờ cậy.”
Hoắc Tuấn Nghĩa cầm theo thẻ căn cước, Vân Thiên cũng không muốn công khai thân phận, bà cụ Anh cẩn thận lựa chọn từ ngữ.
Vẻ mặt Cục trưởng Liêu kiên cường chính trực, lễ phép nói: “Xin bà yên tâm, chúng tôi chắc chắn sẽ dốc hết toàn lực. Hôm nay mục đích chúng tôi tới đây chủ yếu là để thông báo với mọi người, nếu bọn cướp có gọi điện thoại đến đòi tiền chuộc, hi vọng mọi người phải phối hợp với cảnh sát chúng ta, nhớ không phải đưa tiền là xong việc, dung túng phần tử phạm tội ngoài vòng pháp luật là hành động phạm pháp.”
Hai tay Vũ Tuyết Như và Hoắc Phương Nam nắm chặt nhau, ngồi trên số pha, lo lắng xen vào nói: “Cục trưởng Liêu, không phải là cố gắng toàn lực, mà nhất định phải tìm trở về.”
Họ vất vả như thế mới có một cháu trai, lúc này còn chưa gặp được vài lần, sao lại có thể mất tích?
Bà cụ Anh gật đầu, khó có được một lần đồng tình với lời của Vũ Tuyết Như: “Đúng vậy, cho dù phải dùng bao nhiêu tiền, cho dù phải trả giá thế nào, nhất định phải tìm được nó về.”
Việc lớn này Cục trưởng Liêu cũng không dám bảo đảm.
Bà cụ Anh cũng không đợi anh ta trả lời, ánh mắt mờ mịt mà nhìn hư không một vòng, đã vội vàng căn dặn: “Nam Sơn, Nghĩa, mấy đứa cũng dẫn người ra ngoài đi, dẫn người hầu trong nhà, vệ sỹ trong công ty, người mà có thể sử dụng đều kêu hết, toàn bộ đều ra ngoài tìm, nhất định phải tìm được con trở về!”
Bà cụ nói xong thì sốt ruột, nuốt nước bọt, bỗng dưng ho khan.
Dì Mẫn vội vàng vỗ lưng: “Bà chủ, bà chủ, bà đừng vội, ngàn vạn lần phải xem trọng sức khỏe!”
Hoắc Phương Nam lo lắng đứng lên trấn an: “Mẹ, không sao đâu, mẹ đừng sợ. Mục đích tên bắt cóc rất đơn giản chỉ là muốn tiền, cho dù bao nhiêu tiền chúng ta đều đưa là được. Huống chi Vân Thiên là một đứa bé thông minh, chỉ cần có cơ hội nó sẽ chủ động liên hệ chúng ta thôi.”
Ánh mắt bà cụ Anh không có tiêu điểm, mà trừng ông ấy một cái: “Mày thì có trái tim lớn rồi, trước đây là vậy, bây giờ còn lớn hơn nữa. Công ty gặp chuyện không may thì cũng mặc kệ, hiện tại đứa bé gặp chuyện không may cũng không quản, cần mày làm gì nữa!”
Hoắc Phương Nam lúng túng khuôn mặt trắng bệch.
Bà cụ Anh vỗ ngực hồn thở hổn hển mấy cái rồi nói: “Liên Lạc với Phong chưa?”
Hoắc Tuấn Nghĩa lòng đầy hổ thẹn, giải thích xong tình huống cũng không dám mở miệng nữa, lúc này chỉ có thể đứng ra sợ hãi nói: “Gọi thì gọi rồi, nhưng không liên lạc được. Từ khi công ty gặp chuyện không may đến bây giờ, con đã gọi điện cho nó nhiều lần đến bây giờ vẫn chưa gọi được.” “Còn chưa gọi được?”Bà cụ Anh kinh ngạc nhíu mày. Vũ Tuyết Như vội vàng thay Hoắc Kiến
Phong bào chữa: “Mẹ, đây không thể trách
Phong được, đều là do Tiêu Nhi kia. Nếu
Phong không đi tìm cô ta, sao có thể để mất liên lạc? Tám mươi phần trăm là do Phong không biết mình bị hạ thuốc mê, làm hại Phong ngay cả công ty cũng không để ý, hiện tại ngay cả con cái cũng không đoái hoài tới.” “Nói bậy.”Bà cụ Anh đập quải trượng đầu rồng mấy cái, trên mặt là lo lắng khó che giấu: “Phi là người như thế nào tôi rất rõ, con bé chắc chắn không phải loại người trù tính. Huống chi nó còn là mẹ của đứa bé, cho dù Phong mặc kệ đứa bé, nhưng con bé chắc chắn sẽ không bỏ mặc” “Lẽ nào, bên bọn họ cũng xảy ra chuyện rồi?”
Hoắc Tuấn Nghĩa theo bản năng mà nói ra khỏi miệng, lại vội vã giơ tay lên che miệng lại: “Phi phi phi, cháu nói bậy rồi. Sẽ không, không đâu, Phong là người tốt sẽ gặp lành thôi, chắc chắn không có việc gì.”
Anh ta đỏ mắt, hận không thể tát cho mình mấy cái: “Đều do cháu không tốt, nếu không phải cháu sơ suất để Vân Thiên ở lại bãi đỗ xe, cũng sẽ không xảy ra chuyện như vậy. Bà nội, bà phạt cháu đi!” “Hiện tại phạt cháu thì có ích gì? Việc cấp bách là phải tìm được cháu nó về.”Bà cụ Anh thở dài mấy cái, quyết định thật nhanh nói: “Mấy người bề trên các người làm dáng vẻ đó làm gì chứ, Hoắc Kiến Phong cũng sẽ không để đứa trẻ bị lưu lạc ngoài. Đừng lãng phí thời gian nữa, mau dẫn người ra ngoài, phối hợp với cảnh sát. Tìm được đứa bé về trước. Những thứ khác, về sau rồi tính”
Mọi người tự biết đuối lý, lại lo lắng cho Vân Thiên, tất cả cũng không dám phản bác, chỉ biết vâng theo, nhanh chóng dẫn người làm trong nhà ra ngoài tìm, chỉ còn mình dì Mẫn ở nhà chăm sóc bà cụ.
Lúc này, nói mấy lời an ủi gì đều vô dụng.
Dì Mẫn đỏ mắt rót ly trà nóng cho bà cụ, xoa bóp thư giãn cho bà.
Bà cụ Anh nhắm mắt dựa vào ghế số pha, trong ngực từng trận siết chặt.
Đứa bé kia đáng yêu như vậy, nếu thật sự có chuyện bất trắc gì, bà xuống dưới làm sao ăn nói với liệt tổ liệt tông nhà họ
Hoắc đây!
Mọi người ra khỏi nhà chính liền theo sự sắp xếp của cảnh sát, đi tới những chỗ khác nhau mà tìm kiếm.
Hoắc Tuấn Nghĩa trở lại xe, chỉ thấy trợ lý đắc lực Vương Húc đang chờ ở đó.
Anh ta lập tức hỏi: “Sao rồi? Bên phía Hồng Liệt có tin tức gì không?”
Vương Húc chán nản lắc đầu: “Sau khi anh ta trở về không tìm được cậu chủ Vân Thiên, vẫn đang gọi điện thoại. Người của chúng ta không dám tới gần, không biết anh tạ gọi điện cho người nào, chỉ biết tâm trạng của anh ta rất kích động.
Hoắc Tuấn Nghĩa khinh thường đạp xuống đất một cái: “Phi! Kích động thì làm cái chó gì được! Gì mà đứa bé tự tay nuôi lớn, tôi thấy cậu ta chỉ ước gì Vân Thiên chết đi, rồi sinh một đứa với con nhóc chết tiệt kia.”
Anh ta nói xong, như nhớ tới gì đó, vội vàng đánh miệng mình vài cái: “Phi phi phi,
Vân Thiên của chúng ta sẽ không chết! Vân Thiên của chúng ta phúc lớn mạng lớn, có thể sống đến một trăm hai mươi tuổi.”
Trong miệng anh ta nói như vậy, trước mắt hiện lên trái bóng da bị vỡ kia, giọng nói không nhịn được mà nghẹn ngào.
Tuy thời gian ở chung không dài, nhưng trong lòng anh ta vẫn rất thích và luyến tiếc đứa bé này.
Nếu như Vân Thiên thật sự có mệnh hệ gì, tội nhân là anh ta, chỉ sợ phải mổ bụng mà tạ tội.
Nước Thanh Bạch, trong bệnh viện.
Trong phòng bệnh, Tiêu Nhi thao tác với máy tính, tâm trạng buồn phiền.
Tiểu Thất và Ngô Đức Cường mỗi người ngồi một bên, không chớp mắt nhìn chằm chằm màn hình, không dám thở mạnh.
Nhưng ngoại trừ ở giao lộ gần bệnh viện tìm thấy tung tích chiếc xe màu đen, sau đó chiếc xe ấy giống như biến mất vậy, không xuất hiện nữa.
Lục Thiên Bảo nhìn nghe tiếng đánh bàn phím của Tiêu Nhi, âm thầm chột dạ: “Nếu không, chúng ta bỏ đi! nếu như Hồng Nhữ đã đồng ý chữa trị cho Phong, Phong cũng cần bọn họ trị liệu, đi một mình chưa chắc là chuyện xấu. Huống chi, Phong khôn khéo thế nào cô không phải không biết, anh ấy làm như vậy chắc chắn có lý của mình. Nếu thân thể anh ấy khỏe lại, những người đó cộng lại cũng không phải đối thủ của anh ấy.” “Chỉ sơ tổ chức kia chưa chắc dễ đối phó như Hồng Nhữ nói.” Tiêu Nhi nhíu mày, lo lắng nói: “Tôi cứ cảm thấy thế lực sau lưng họ sâu không lường được.” “Cũng không còn cách nào mà!”Lục h
Thiên Bảo không nghĩ như vậy, nhưng lúc này, anh ta cũng không dám nói.
Bệnh tình của Phong nguy kịch, bọn họ xuất hiện đúng lúc, đây không thể là duyên phận được.
Nói khó nghe thì chính là giống như đã mưu tính từ tước.
Cũng không tìm được người hạ độc, cũng không có động cơ hạ độc, cũng không thể kết luận bừa bãi.
Tiêu Nhi nhíu mày, nhìn hình ảnh đang chuyển động trên màn hình máy tính, tâm loạn như ma.
Bỗng nhiên, cửa phòng bệnh bị đẩy ra.
Tiêu Nhi ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt lo lắng của Tra A Bằng: “Sao anh lại tới đây?” “Cuối cùng cũng tìm được bà chủ rồi!” Tra A Bằng chỉ biết bọn họ ở bệnh viện nhưng không biết số phòng bệnh.
Anh ta chạy một đường lên lầu, tìm từng phòng bệnh, gương mặt đỏ ửng mệt mỏi, thở hổn hển nói: “Vương, Vương tôn điện hạ, mất tích rồi”