Chương
Tiêu Nhi đột nhiên nằm chặt hai tay đang buông thống bên người: “Nó không phải là nghiệt chủng, nó là con trai của tôi!” Cô nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt sắc bén như dao. Trong khoảnh khắc, tất cả mọi người đều cảm thấy hàn ý mãnh liệt xuất ra từ trên người cô.
Nếu không phải nhờ nắm đấm đó, Hồng Mẫn đã suýt nữa hoài nghi bản thân mình.
Anh cứng đờ, liền lập tức trấn an lại bản thân: “Hiện nay tình hình của nước Thanh
Bạch ổn định, mọi người đều vô cùng yêu mến Vân Thiên, cô ta không thể chờ được mà dã tâm bừng bừng lập kế hoạch. Sự xuất hiện của tên họ Hoắc kia, chính là đôi ăn cắp này đang bắt tay với nhau, thứ mà bọn chúng muốn ăn cắp chính là toàn bộ nước Thanh Bạch của chúng ta.
Quà tặng gì cơ chứ? Hệ thống phòng vệ gì cơ chứ? Phụ vương, mẫu hậu, mọi người hãy nghĩ kỹ xem, thứ đồ đó là do anh ta làm ra, nếu như nước Thanh Bạch chúng ta dùng đến, vậy chuyện bị anh ta đánh phá không phải là dễ dàng sao? Vì vậy cô ta với tên họ Hoắc kia căn bản đã ủ mưu từ lâu, bọn họ căn bản là gián điệp, đến để tàn phá nước Thanh Bạch của chúng ta”
Dùng năm, sáu năm, còn bố trí đứa trẻ còn chưa ra đời vào, nghe câu chuyện này y hệt như câu nói trong mấy bộ phim thời xưa trong TV vậy.
Quốc vương Phố Mật và vương hậu Tida nhìn dáng vẻ ăn nói lưu loát của anh ta, yên lặng mà nhìn nhau, cũng không hoàn toàn tin lời anh ta, trong lòng cũng có chút hơi hoài nghi Tiêu Nhi.
Tiêu Nhi ung dung thản nhiên, quan sát toàn bộ phản ứng của bọn họ.
Cô lạnh lùng liếc Hồng Mẫn, vừa tao nhã vừa ngạo mạn mà nở nụ cười: “Đại vương tử điện hạ, trình độ kể chuyện của anh mà đi làm biên kịch, chắc chắn có thể mang về không ít giải thưởng cho nước Thanh Bạch rồi, hơn nữa biểu diễn như vậy, Oscar cũng phải tặng cho anh mấy cái cúp vàng rồi.”
Nói xong, trên mặt cô khôi phục sự kính cẩn, quay đầu nhìn về phía quốc vương và vương hậu: “Phụ vương, mẫu hậu, con biết rõ bây giờ trong lòng mọi người chắc chắn có rất nhiều nghi vấn, nhưng thử hỏi nếu như con thực sự là một gián điệp, là thực sự tính toán trăm phương nghìn kế gì đấy, vậy tại sao lại để thái tử điện hạ dễ dàng điều tra ra được nhiều chứng cứ như vậy được chứ?
Nếu như con thực sự có bản lĩnh đấy, có dã tâm như thế, cho dù con không thể trước khi tới nước Thanh Bạch đã xử lý đi
Đại vương tử điện hạ, thì cũng phải ra tay từ anh ta, giả tạo những chứng cứ này, sau khi loại trừ anh ta. Làm sao có thể để anh ta sống đến hiện tại cơ chứ?”
Trong mắt người thường chuyện gián điệp có thể rất thần bí, nhưng ở tầng lớp quyền lực trung tâm của một quốc gia cũng gặp không ít.
Mấy năm quốc vương Phổ Mật và vương hậu Tida xử lý không ít gián điện, ánh mắt bọn họ phân vân khẽ chuyển động, cuối cùng lại cảm thấy tin tưởng lời của Tiêu Nhi hơn.
Vương hậu Tida nhìn Hồng Mẫn, ôn tồn nói: “Mẫn, lời nói của con có chút khoa trương quá rồi. Mẫu hậu cảm thấy, nhìn như thế nào thì Phi cũng không giống là gián điệp đâu!” “Mẫu hậu, nếu như có thể nhìn ra gián điệp dễ dàng như vậy, thế thì không gọi là gián điện rồi, bọn họ giỏi nhất chính là làm u mê lòng người đấy.”
Hồng Mẫn nhíu mày, không nhịn được mà dẫm chân một cái, chỉ lên trời thể thốt: “Phụ vương, mẫu hậu, con lấy tư cách là vương tử mà thề, mọi lời con nói đều là sự thất. Nếu như mọi người của thả cô ta đi, nhất định sẽ tạo thành họa lớn.
Nói cho cùng cũng là con trai của mình, hơn nữa cũng đã đánh cược uy nghiêm và địa vị vương tử, quốc vương Phổ Mật có chút dao động.
Nhưng ông ấy cũng nhìn ra được, vương hậu thà tin tưởng Tiêu Nhi, không bằng nói là luyết tiếc đứa con trai và cháu trai bảo bối.
Lông mày bà ấy khẽ động, nhất thời vẫn là không thể quyết định được.
Hồng Mẫn gần như đã đem toàn bộ những gì có trong tay ra đặt cược, nhìn bọn họ vẫn không động tĩnh gì, không nhịn được mà thỏa hiệp nói: “Phụ vương, vương hậu, mọi người có thể tạm thời không xử lý ả đàn bà này, nhưng nhất định không thể để cô ta rời khỏi nước Thanh Bạch. Chúng ta có thể đem cô ta nhốt vào trước, chỉ chờ Liệt và Vân Thiên quay lại, đến lúc đó toàn bộ chân tướng sẽ được phơi bày. “Chân tướng được phơi bày? Ha, tôi thấy anh đang lập mưu tính kế đấy!”
Lòng Tiêu Nhi như lửa đốt, trên mặt vẫn giữ thái độ lạnh nhạt, sắc bén mà nói: “Anh căn bản là muốn ngăn chặn tôi, không để tôi đi tìm Vân Thiên, cứu Vân Thiên. Nếu như Vân Thiên xảy ra chuyện gì, vị đại vương tử điện hạ nước Thanh Bạch với con trai của anh, chính là những người được lợi lớn nhất.”
Nói trúng tim đen!
Trong nháy mắt Hồng Liệt cứ như là bị dẫm vào chân, rít lên: “Ả yêu nữ! Cô là loại yêu nữ! Cô căn bản toàn là ăn không nói có, châm ngòi chia rẽ!” “À, so với mấy lời đổi trắng thay đen của anh, tôi hẳn là vẫn còn kém xa lắm!”Tiêu Phi không chịu yếu thể mà đáp lại.
Hai người tranh cãi kịch liệt, tôi một câu anh một câu, ai cũng không chịu nhường.
Bên trong cung điện, bầu không khí vô cùng căng thẳng.
Quốc vương Phổ Mật chỉ cảm thấy thái dương giật mất cái, ông ấy tức giận, vẩy vẩy tập tài liệu trong tay, lạnh lùng nói: “Im mồm, im mồm hết cho tôi! Một người đường đường là đại vương tử của nước Thanh Bạch, một người là vợ của tam vương tử, lại như mấy ả chanh chua cãi nhau ầm ĩ ở đây còn ra cái thể thống gì nữa?”
Ông ấy dừng lại một chút, trầm giọng phân phó: “Người đâu, trước tiên đưa phu nhân Phi đưa đi, nhốt vào ngục. Không có lệnh của tôi ai cũng không được thả cô ấy ra.”
Ông ấy cuối cùng vẫn là chọn tin tưởng Le con trai của mình.
Con mắt Tiêu Nhi trầm xuống, cảm thấy bố từ “Phu nhân Phi” thật xa cách, trong lòng nảy ra suy nghĩ muốn đoạn tuyệt.
Trong lúc đó ngân châm lặng lẽ mà xâm nhập vào trong kẽ tay.
Trái tim đang treo lơ lửng của Hồng Mẫn cũng đã hạ xuống, trên mặt lập tức hiện lên vẻ hài lòng.
Quốc vương Phổ Mật hung hăng liếc mắt qua: “Con cũng đừng có vui vẻ quá sớm. Bây giờ con lập tức đi đến nước Z, nhất định phải tự mình tìm được Liệt và Vân Thiên trở về, nhất là Vân Thiên.” “Phụ vương yên tâm, con nhất định sẽ tìm được bọn họ về, làm cho mọi người tâm phục khẩu phục” Hồng Mẫn hếch cằm, bộ dạng nắm chắc thắng lợi.
Ngay lập tức, có mấy bảo vệ đi qua, bắt lấy tay của Tiêu Nhi, muốn áp giải cô xuống dưới.
Tiêu Nhi âm thầm kẹp chặt cây ngân châm trong tay, vùng vẫy nói: “Phụ vương, mẫu hậu, mọi người là minh quân thánh hậu, tại sao lại có thể tin sai người như vậy? Các người ngàn vạn lần không thể tin tưởng đại vương tử điện hạ, đem sự an toàn của Vân Thiên và Liệt giao cho anh ta, không để quyền này rơi vào tay anh ta được!”
Ý của quốc vương Phổ Mật đã quyết định, thản nhiên nói: “Con yên tâm, Liệt là con trai ta, ta tuyệt đối sẽ không tổn thương nó. Về phần Vân Thiên, chỉ cần có giấy tờ chứng minh được nó là cháu ruột của ta, cũng sẽ được hưởng những quyền lợi đã có. Về phần con, tạm thời chỉ có thể trước tiên phải ủy khuất một chút rồi. Nếu như đến lúc đó chứng minh được con bị oan, ta nhất định sẽ thay con nghiêm trị Mẫn. Nhưng nếu như con dám lừa gạt chúng ta, vậy con chính là sự sỉ nhục lớn nhất của toàn thể hoàng thất, ta tuyệt đối sẽ không tha thứ cho con.”
Lời nói nghiêm khắc buông xuống, thị vệ lập tức nằm chặt tay Tiêu Nhi đưa đi. Ngân châm trong tay Tiêu Nhi khẽ động. Khoảng cách gần như vậy, cô chắc chắn có thể tủy ý chế trụ được một trong hai người quốc vương hoặc vương hậu, phải từ đây toàn thân trở ra. Nhưng chỉ là đúng như ý của Hồng Mẫn, lại phải mang thân phận gián điệp.
Mặc dù cô vô cùng mong muốn thoát khỏi nơi đây để đi tìm Hoắc Kiến Phong hay là đi tìm Vân Thiên đều được.
Giờ khắc này, cô chỉ có thể nhẫn nại mà thôi!
Cho dù là không giúp được bọn họ, cô cũng không thể lại vì bọn họ mà gây thù chuốc oán!
Cuối cùng Tiêu Nhi vẫn bị thị vệ kéo đi, cưỡng ép lôi xuống.
Vương hậu Tida nhìn thấy hình bóng Tiêu Nhi gầy yếu, không đành lòng mà nói: “Bệ hạ, nó dù sao cũng là người trong lòng của Liệt, lại là mẹ của bảo bối Vân Thiên. Nếu như trực tiếp giam vào ngục, chắc chắn sẽ làm cho người ta hoài nghi, làm tổn hại mặt mũi hoàng thất. Không bằng trước hết cứ giam nó ở trong điện của Liệt, như thế dù kết quả cuối cùng như thế nào, đều không làm mất lòng cả hai bên, trước tiên để người ta không phê bình đã!”
Làm thế nào để không làm mất lòng cả hai bên, như thế không phải là làm mất lòng con hay sao?
Hồng Mẫn nghĩ như vậy, rốt cuộc cũng không dám trực tiếp nói ra, chỉ thu lại sắc mặt vui mừng, tức tối nói: “Mẫu hậu, người yên tâm, những bằng chứng của con đều là sự thật, tuyệt đối không phải là ngụy tạo để hãm hại. Nếu như con lừa người, đó chính là tội khi quân, chuyện đại nghịch bất đạo như vậy, con tuyệt đối không dám làm đâu..” “Được rồi, đừng nói nữa”
Quốc vương Phổ Mật cáu kỉnh, trầm giọng ngắt lời: “Trong điện hay là trong nhà giam, ta với mẫu hậu của con sẽ bàn bạc, con quản lí tốt chuyện của mình đi. Con ngay lập tức đi đến nước Z đi, trước tiên tìm Liệt với Vân Thiên vè đã. Chuyện này cho dù có kết quả cuối cùng như thế nào, con cũng phải nhớ giữ mồm giữ miệng, đừng rêu rao ầm lên.”
Hồng Mẫn không cam lòng, nhưng lo lắng nếu nói tiếp nữa sẽ đắc tội với hai ông bà, liền vâng vâng dạ dạ, ngoan ngoãn dẫn người rời khỏi tẩm cung của vương hậu.