Chương
Trên hành lang, Tống Phi Phi bưng khay, nhớ lại dáng vẻ của Vân Thiên, không khỏi bĩu môi tự giễu.
Vốn cứ nghĩ là chắc chắn cô ta sẽ rất ghét con của Tiêu Nhi. Nhưng nhìn thấy dáng vẻ lanh lợi của cậu bé thì cô ta lập tức chỉ còn lại sự yêu thương đong đầy, không hề chán ghét chút nào.
Người giúp việc nhận lấy cái khay trong tay Tống Phi Phi, nói: “Cô Tống, boss bảo bao giờ cô ra thì tới báo cáo với ngài ấy” “Được.”Tống Phi Phi gật đầu, xốc lại tinh thần, quay người đi tới phòng làm việc.
Phòng làm việc tối tăm, khói thuốc lượn lờ.
Rèm cửa vẫn che kín như thường lệ, chỉ có màn hình tivi đang được mở lóe lên ánh sáng màu xanh trắng, soi sáng nội thất trong căn phòng.
Tống Phi Phi bị mùi khói thuốc xộc vào mũi, vô thức nhíu mày lại: “Boss, ngài cho gọi tôi ạ?” Cô đứng giữa phòng làm việc, cung kính cúi người.
Hoắc Tuấn Tú ngồi dựa vào xe lăn, quay lưng về phía cửa phòng, nghe thấy thế thì chậm rãi xoay người lại, dập tắt mẩu thuốc lá trong tay, miễn cưỡng nói: “Đứa bé kia thế nào?”
Anh ta không đeo mặt nạ, khuôn mặt nửa dịu dàng, nửa dữ tợn.
Tống Phi Phi chỉ nhìn một chút rồi lập tức rủ mắt xuống, thành thật nói: “Rất tốt, rất lanh lợi lại còn lễ phép, nói đi đôi với làm, rất quy củ.” Hoắc Tuấn Tú liếc xéo cô ta một cái, dịu dàng cười một tiếng: “Vậy cô nhìn nhầm rồi. Thằng nhóc đó, rất có khí phách, không hổ là cốt nhục của nhà họ Hoắc chúng ta.”
Nhưng cô ta thấy cậu bé đó là một đứa trẻ rất ngoan mà!
Tống Phi Phi giật giật môi, cuối cùng quyết định nuốt lời giải thích vào trong bụng, sợ hãi dò xét: “Boss, chúng ta cứ giam giữ thằng bé mãi như thế cho tới khi Hoắc Kiến Phong về ạ?”
Cô ta không biết anh có thể về hay không, thậm chí còn không biết anh có còn sống hay không, hiện tại nguồn tin tức duy nhất của cô ta chỉ có người đàn ông trước mặt này.
Hoắc Tuấn Tú đùa nghịch cái bật lửa trên bàn, ánh lửa lúc sáng lúc tối chiếu lên nửa khuôn mặt có vết sẹo khiến anh ta trông càng dữ tợn hơn.
Một lát sau anh ta mới nói đầy sâu xa: “Tôi bắt thằng nhóc này về không phải để uy hiếp nó. Nó có tới hay không cũng được, mấy người cố gắng hầu hạ, thằng nhóc này hữu dụng hơn Đình nhiều đấy.”
Anh ta nói vậy là sao?
Đứa trẻ mới lớn như thế, ngoài việc dùng để uy hiếp người khác thì còn làm được gì? Tống Phi Phi nghi ngờ trong lòng, chưa kịp hỏi đã thấy Hoắc Tuấn Tú đang nhìn vào tivi.
Anh ta cầm chiếc điều khiển tivi trên bàn lên và ấn tăng âm lượng.
Âm lượng được tăng lên, tiếng khóc nức nở của Hoắc Tuấn Nghĩa cũng lớn hơn. “Nó chỉ là một đứa trẻ, nó chỉ mới năm tuổi mà thôi, tôi van xin các người đừng làm thắng bé bị thương! Muốn bao nhiêu tiền thì các người cứ nói, nhà họ Hoắc chúng tôi tuyệt không mặc cả. Muốn mạng người thì các người cứ há to miệng, tôi sẽ đưa mạng tôi cho các người. Chỉ cầu xin các người đừng âm thầm đưa thằng bé đi, làm thắng bé tổn thương..”
Trên màn hình, Hoắc Tuấn Nghĩa mặc bộ âu phục nhăn nhúm, hai con mắt thâm quầng, đứng trước cua tập đoàn Hoắc Kiến khóc không ra nước mắt trước vô số sống kính mà microphone của phía truyền thông.
Người đàn ông hơn bố mươi tuổi, trông như một thằng đần đáng thương.
Hoắc Kiến Phong nhíu mày, bên trong cặp mắt đào hoa hiện lên sự căm ghét.
Đàn ông của nhà họ Hoắc bọn họ cần cái loại người thấp kém này làm gì chứ?! “Rầm.”Anh ta ném chiếc điều khiển lên bàn, ảo não nói: “Đều là huyết mạch của nhà họ Hoắc, người có khí phách thì từ đầu đến cuối vẫn có, còn kẻ đã không có khí phách thì vẫn là không có!”
Tống Phi Phi biết anh ta đang không tự chủ được mà so sánh Hoắc Kiến Phong và Hoắc Tuấn Nghĩa, vô thức rụt bả vai lại, cố giảm sự tồn tại của mình xuống, hoàn toàn không dám nói gì nữa.
Phóng viên lại nhắc tới rất nhiều vấn đề.
Ví dụ như: Đứa bé mất tích từ bao giờ? Tại sao nhà họ Hoắc lại công khai tìm người? Không sợ bọn cướp giết chết con tin sao?
Hoắc Tuấn Nghĩa sụt sịt mũi, trả lời từng câu: “Bởi vì bọn cướp mãi mà vẫn không gọi điện, chúng tôi rất lo lắng cho sự an toàn của thằng bé, không muốn chờ đợi thêm nữa nên mới chủ động tìm kiếm bọn cướp. Ngoài ra chúng tôi tin rằng mục đích của bọn cướp chỉ là tiền, cho nên nhà họ Hoắc chúng tôi sẽ chấp nhận mọi điều kiện của chúng, bọn cướp có thể ra giá, chỉ cần đảm bảo sự an toàn của thằng bé thì chúng tôi cam đoan tuyệt đối sẽ không truy cứu.
Hoắc Tuấn Tú híp mắt lại đầy nguy hiểm: “Ngu xuẩn! Nếu là cướp thật thì bọn chúng đã bị dọa sợ và giết chết con tin rồi, lại còn dám ra giá?”
Anh ta suy nghĩ một chút, rồi quay đầu nói với Tống Phi Phi: “Đi gọi Văn Hùng tới đây cho tôi.”
Tống Phi Phi chỉ sợ anh ta trút lửa giận lên mình, đang định tìm cớ chuồn đi, nghe thấy thế vội vàng khom người nói: “Vâng, tôi lập tức đi ngay.”
Cô ta gần như là chạy trốn khỏi phòng làm việc.
Chẳng mấy chốc, Văn Hùng đẩy cửa đi vào phòng làm việc: “Boss, ngài gọi tôi ạ?”
Trên ti vi, tin tức Hoắc Tuấn Nghĩa cầu khẩn bọn cướp đã kết thúc.
Hoắc Tuấn Tú tắt ti vi, nói đầy lạnh lùng: “Đi quay video thằng nhóc kia đi, bảo nó nói cho người nhà họ Hoắc là nó không sao, bảo người nhà họ Hoắc tới sở cảnh sát xóa án, không được phép tung tin tức nó bị bắt cóc ra, càng không được phép lợi dụng giới truyền thông để tìm người”
Anh ta đã tốn công sức ẩn nấp bao nhiêu năm mà vẫn chưa đạt được mục đích của mình, tuyệt đối không thể bại lộ thân phận chỉ vì thằng nhóc kia được.
Lại có cơ hội gặp đại thần Hỉ Dương Dương à?
Văn Hùng mừng thầm trong lòng, nhưng vẫn giữ vẻ mặt cung kính nói: “Vâng, tôi đi làm ngay”
Cậu ta quay người rời đi, sau lưng lại truyền tới lời căn dặn của Hoắc Tuấn Tú: “Quay xong thì đưa cho tôi xem qua đã” “Tôi biết rồi ạ.”Văn Hùng không quay đầu lại, lên tiếng trả lời rồi rời đi. …
Nhà họ Hoắc, phòng khách nhà chính.
Bầu không khí căng thẳng như dồn sự buồn bực của tất cả mọi người vào trong thùng thuốc nổ, giống như chỉ cần có một tiếng động vang lên là sẽ lập tức bùng nổ.
Người giúp việc cố gắng đi thật khẽ, chỉ tiếc không thể nén chặt hơi thở của mình lại.
Hoắc Phương Nam không nhớ rõ mình đã cầm điện thoại lên rồi lại buông xuống lần thứ bao nhiêu rồi.
Ông ấy chỉ sợ sẽ để lỡ điện thoại của cảnh sát, chỉ có thể liên tục, liên tục nhìn.
Vũ Tuyết Như dựa vào ghế sô pha xoa xoa huyệt thái dương, nhìn thấy dáng vẻ của ông ấy thì càng mất tập trung: Ông đừng có nhìn nữa! Có nhìn nữa cũng không nhìn ra người được đâu, hay là chúng ta đi ra ngoài tìm đi!” “Tìm? Sao mà tìm được? Bà như thế này, đi được bố bước đã kêu gào muốn nghỉ, sợ là chưa tìm thấy cháu trai thì mình đã mệt đến chết trước rồi.”Hoắc Phương Nam bực bội, không kiên nhẫn nói.
Vũ Tuyết Như lập tức ngồi dậy: “Ông có ý gì hả? Ông chê tôi đúng không? Ôi, tôi không đi tìm được thì ông có thể đi tìm, ông giỏi thế thì ông đi tìm đi! Tại sao lại ngồi ở đây chờ điện thoại?”
Thấy hai người sắp cãi nhau, dì Mẫn bất đắc dĩ khuyên giải: “Ông chủ, bà chủ, cậu hai đã báo cho giới truyền thông rồi, cũng đã treo một số tiền thưởng rất lớn rồi, phía cảnh sát cũng đang cố gắng, hai người đừng cãi nhau.”
Trong lòng bà ấy cũng vô cùng hoảng Sợ, nhưng bây giờ còn phải chú ý sức khỏe và tâm trạng của bà cụ, tuyệt đối không thể để cho bầu không khí trong nhà rối loạn lên được.
Trong lòng Vũ Tuyết Như như đang có một ngọn lửa bùng cháy, đang không có chỗ xả giận, nghe thấy thế thì hai hàng lông mày nhảy dựng lên: “Dì Mẫn, dì đang chỉ trích chúng tôi đấy à? Dì quên thân phận của mình là gì rồi hả?!”
“Láo xược!” Trên vị trí chủ vị, bà cụ Anh gõ mạnh cái gậy đầu rồng, nghiêm nghị nói: “Thân phận của dì ấy là gì thì cũng không tới lượt mày xen vào!”
Hoắc Phương Nam thấy bà cụ tức giận, vội vàng kéo tay Vũ Tuyết Như, liếc mắt ra hiệu với bà ta một cái: “Tuyết Như, sao bà lại nói vậy chứ? Tuy dì Mẫn là người giúp việc của nhà họ Hoắc chúng ta, nhưng dì ấy đã hầu hạ mẹ bao nhiêu năm rồi, đã là đôi mắt và cái gậy của mẹ từ lâu rồi, là một thành viên không thể thiếu của nhà họ Hoắc. Bà mau xin lỗi dì Mẫn đi.”
Hoắc Phương Nam nói cũng có lý, Vũ Tuyết Như ý thức được mình đã thất lễ, nhưng khi nhìn thấy gương mặt đúng mực, không kiêu ngạo không sủng nịnh của dì Mẫn là bà ta lại tức giận trong lòng nên không muốn xin lỗi.
Đang do dự tìm chuyện gì để đổi đề tài thì thấy Hoắc Tuấn Nghĩa đang sải bước đi vào.
Bà ta lập tức hất tay Hoắc Phương Nam ra, mừng rỡ đứng dậy đón anh ta: “Nghĩa, con về rồi à? Có phải là có tin tức của Vân Thiên rồi không?”
Đây là lần đầu tiên Vũ Tuyết Như nhiệt tình như vậy.
Hoắc Tuấn Nghĩa chợt lui ra sau một bước trong vô thức, ngượng ngùng nói: “Vâng, có tin tức rồi. Mẹ nhỏ, mẹ biết trước rồi à?”
Bầu không khí căng thẳng trong phòng khách lập tức được phá tan, ánh sáng của sự hy vọng lại tràn đầy khắp mặt của tất cả mọi người.
Bà cụ Anh lần theo hướng giọng nói của Hoắc Tuấn Nghĩa rồi vẫy vẫy tay: “Nghĩa, đã tìm được Vân Thiên chưa? Thằng bé ở đâu? Mau tới đây, tới cạnh bà cố nói chuyện nào.” “Haiz.”Hoắc Tuấn Nghĩa lên tiếng, nhân cơ hội lách qua Vũ Tuyết Như, bước mấy bước tới cạnh bà cụ: “Bà nội, cháu vừa nhận được tin tức từ bọn cướp nên lập tức về báo với bà.”
Anh ta nói rồi lấy điện thoại từ trong túi ra, ấn mở một đoạn video, đồng thời chỉnh âm lượng lên lớn nhất.
Tất cả mọi người trong phòng khách, không phân biệt thứ bậc vội vàng xông tới.