Chương
Nước Thanh Bạch, Hoàng Cung.
Tiêu Phi đang lo lắng đi đi lại lại trong tẩm cung, chợt nghe thị vệ ngoài cửa đồng thanh nói: “Tham kiếm Vương hậu.”
Cô ấy hơi sững người, phản ứng nhanh, lập tức túm tóc làm cho rối bù, nới lỏng áo trên vai cô ấy.
Ngay khi Tiêu Phi vừa xong, cửa phòng ngủ liền bị đẩy ra, Vương hậu Tida cùng vài người hầu gái bước vào.
Tiêu Phi cung kính chào, nghiêng người nói: “Tham kiến mẫu hậu.”
Giọng cô ấy trầm và buồn.
Vương hậu Tida nhìn dáng vẻ hốc hác của cô ấy mà cảm thấy xót xa, vội vàng đỡ cô ấy: “Nghe nói sau khi bị cấm chân, con căn bản là không ăn uống được bao nhiêu, liền nhờ người hầm một ít thuốc bổ, con có thể chọn món mình thích và ăn vài miếng”
Dứt lời, bà ta giơ tay với người hầu, người hầu liền đặt đồ lên bàn trà trong phòng ngủ của cô ấy.
Súp gà Matsutake, nghêu tuyết hầm đu đủ, yến sào hầm đường phèn …
Khi mở nắp ra, hương thơm lan tỏa trong không khí.
Tiêu Phi buồn bực lắc đầu: “Xin lỗi mẫu hậu, con hiện tại không muốn ăn gì, sợ sẽ phí tấm lòng của mẫu hậu, vẫn chưa tìm được Vân Thiên, chúng ta đều làm mẹ, vẫn mong mẫu hậu thống hiểu cho con.”
Vương hậu Tida giơ tay ra hiệu cho những người hầu gái lui ra rồi mới hạ giọng: “Đương nhiên, mẫu hậu có thể hiểu được tâm tư của con, mẫu hậu đến đây là để giúp con.”
Bà ta nắm chặt tay Tiêu Phi Phi, ánh mắt ấm áp và chân thành: “Bé ngoan, con nói thật với mẫu hậu đi, chuyện này làm sao vậy? Sau năm sáu năm chung sống, mẫu hậu có thể thấy con là đứa trẻ tốt bụng, nhất định không phải loại người như Mẫn nói, với lại mẹ cũng tin vào con mắt nhìn người của Liệt. Tùy có đôi lúc nó có chút ham vui, thích những điều viển vông vô tận, nhưng nó không đến mức không biết phân biệt đúng sai. Hãy nói với mẫu hậu, có được hay không?”
Trước cái nhìn gần như cầu xin của Vương hậu Tida, Tiêu Phi khẽ cắn môi.
Toàn bộ cung điện đâu đâu cũng là nguy hiểm, và cô cũng không nghĩ ra được là rốt cuộc Hồng Mẫn từ lúc nào mà đã không hay không biết nắm được nhiều bằng chứng như vậy.
Giờ cô không biết tin ai, còn có thể tin ai nữa!
Nhưng nhiều năm nay, Vương hậu Tida thực sự đối xử với cô và Vân Thiên không tệ, Vương hậu luôn bao dung và nhân hậu, là một người rất có nói lý lẻ.
Do dự một hồi, Tiêu Phi rốt cục hạ quyết tâm: “Mẫu hậu, con…”
Cô chưa kịp lên tiếng thì cánh cửa tẩm cung cô đã thô bạo bị đẩy ra, Hoa Dung cùng một người giúp việc xông vào.
Nhìn thấy Vương hậu Tida, Hoa Dung lộ ra vẻ giật mình.
Vương hậu Tida đang mải mê chờ đợi lời nói của Tiêu Phi thì đột nhiên bị cắt ngang vẻ mặt giật mình: “Dung, sao con lại ở đây?” “Đương nhiên là đến tìm mẫu hậu!” Hoa Dung phản ứng lại ngay, vội vàng đi tới, kéo Vương Hậu ra phía sau bình phong, nói nhỏ: “Con nghe người trong cung nói có mẫu hậu tới đây, nên liền vội vàng chạy tới.”
Vương hậu Tida hơi nhíu mày: “Con tìm mẫu hậu có chuyện gì?”
Hoa Dung cảnh giác liếc nhìn phía sau bình phong, sau đó hạ giọng: “Con có nghe nói về chuyện cô ấy, muốn tìm mẫu hậu để hỏi cho rõ. Trước đây con đã đến đây một lần, nhưng cô ấy cái gì cũng không chịu nhận, còn lời anh cả nói lại rất thuyết phục, lại đưa ra quá nhiều bằng chứng khiến con cũng trở nên bối rối, mẫu hậu, hay là chúng ta nên âm thầm xử lý cô ấy trước khi anh ba trở lại!”
Hoa Dung làm động tác “giết”, Vương hậu Tida sửng sốt, thấp giọng không dám nói: “Dung, sao con… sao thế, không phải quan hệ trước đây của con với nó rất tốt sao?”
Hoa Dung phồng má, tức giận nói: “Chẳng qua là do tốt, mới cảm thấy không thể chịu nổi đó! Con đối với cô ấy thật lòng, tốt như vậy, cô ấy làm sao có thể gạt con chứ? Mẫu hậu, ngươi biết không, con thật sự coi Vân Thiên như người thân của cháu trai của mình. Cô ấy không quan tâm đến thể diện của Vương gia, càng không màng đến cảm nhận của chúng ta, con thật sự rất là tức giận!”
Tính tình cô ấy luôn thẳng thắn, không chịu được dù chỉ là một hát cát trong mắt, những lời này thật sự giống với tính cách của cô ấy.
Nhưng Vương hậu Tida vẫn là trong lòng không nở: “Thật sự không nhìn nữa sao? Cứ thế mà xử lý?”
Hoa Dung bức xúc nói: “Tôi thực sự không thể chịu đựng được nữa. mẫu hậu không biết con đã nói chuyện với anh cả bao lâu rồi. Câu nói của anh cả có thể là phóng đại, nhưng bằng chứng quả thực là sự thật. Và…”
Cô ấy do dự một hồi, nghiến răng nói: “Còn anh cả nói chuyện điện thoại với anh ba, còn cố tình ghi âm, anh ba suýt chút nữa tự nhận Vân Thiên không phải là máu mủ hoàng tộc của chúng ta. Nhưng tình cảm của anh ba đối với cô ấy quá sâu đậm, anh ba còn kiêu ngạo nói anh cả không được chạm vào cô ấy. Vì vậy, cách tốt nhất lúc này là chúng ta nên âm thầm xử lý cô ấy đi trước khi anh ba quay lại. ”
Vương hậu Tida kinh ngạc nhìn về phía Hoa Dung: “Con thật sự nghe được đoạn ghi âm?” Hoa Dung gật đầu, tức giận nói: “Dạ, nếu không tại sao con có thể tức giận như vậy? Cô ấy thật xấu!”
Vương hậu Tida chú ý tới lời nói của
Hoa Dung, ánh mắt tối sầm lại.
Đứa nhỏ này rõ ràng đến mức còn không có danh từ “Phi” cũng không muốn nói, đều dùng từ “Cô ấy”!
Vương hậu Tida thở dài: “Mẫu hậu sẽ cân nhắc những gì con nói. Hãy để mẫu hậu suy nghĩ lại.” “Cũng không chỉ có nghĩ, mẫu hậu còn phải trở về bàn bạc với phụ thân! Hiện tại anh ba đã có tin tức, nếu lỡ như anh ấy vứt bỏ Vân Thiên không lo, vội vàng trở về, đến lúc đó không phải càng khó coi hơn sao?”
Hoa Dung cau mày, vẻ mặt nghiêm túc hiếm thấy: “Mẫu hậu, cũng biết những chuyện này, nhưng không thể công khai.” Những lời này, như một cơn giông bão, làm tan nát lòng thương hại của Vương hậu
Tida dành cho Tiêu Phi. “Lời nói của con không phải không có lý, hiện tại mẫu hậu sẽ bàn bạc cùng phụ thân con.”
Vương hậu Tida nói xong liền xoay người đi ra khỏi bình phong, không nhìn
Tiêu Phi nữa, đi thẳng ra cửa.
Hoa Dung nhìn cô rồi dẫn theo hầu gái rời đi, trước khi đóng cửa, kéo người giúp việc đưa cho Tiêu Phi nói: “Nhanh lên, Phi, chị thay quần áo đi”
Vừa rồi khi bọn họ đang nói chuyện bí mật sau màn hình, Tiêu Phi phát hiện cô hầu gái có phần giống cô ấy về chiều cao và cả hình thể, thậm chí lông mày khi cô ấy cúi đầu cũng có phần giống.
Cách thức của Hoa Dung là linh miêu tráo thái tử.
Tiêu Phi biết cũng là chuyện như vậy, nhưng khi sự thật được phát, không khỏi lo lắng: “Thế này, liệu có liên lụy đến các người không?” “Không, đừng lo lắng!” Hoa Dung vừa nói vừa đẩy cô ấy thắng ra phía sau màn: “Tôi là công chúa Thanh Bạch, cho dù phụ hoàng và mẫu hậu có tức giận thì cũng chỉ là một hình phạt nhỏ và cho tôi một khiển trách thôi. Hơn nữa, loại chuyện này, chị nghĩ họ có dám khua chiêng gióng trống không? ” “Đạo lý là như vậy, nhưng…” “Chị đừng có nhưng nhị gì nữa, người bên ngoài đang đợi! Nếu cô chậm một phút sẽ nguy hiểm hơn. Không chỉ không kịp rời đi, mọi người cũng sẽ tiêu tùng theo. Hơn nữa tôi đã liên lạc với anh ba rồi. Đến lúc gặp mặt, gia đình ba người muốn đi đâu thì đi, mẫu hậu và phụ hoàng sẽ không làm gì được hai người nữa.”
Hoa Dung mở miệng, Tiêu Phi Phi thấy thời gian eo hẹp, cũng không có thời gian hỏi, chỉ có thể thỏa hiệp: “Được! Vậy tôi rời khỏi đây trước.”
Mặc quần áo xong, Tiêu Phi cúi đầu chào người giúp việc: “Cảm ơn!”
Cô hầu gái nhanh chóng đỡ Tiêu Phi ra rồi màn rồi chớp mắt: “Phu nhân, không cần cảm ơn. Tôi chỉ là một tiểu hầu bị công chúa uy hiếp. Kỳ thực tôi không muốn”
Tiêu Phi sửng sốt, trong nháy mắt đã hiểu ra.
Đây cũng là một trong những kế hoạch của Hoa Dung, muốn một mình gánh hết tội lỗi của mọi lên danh phận công chúa của mình. “Hoa Dung, tôi xin ghi lòng tốt của cô, sau này sẽ báo đáp cô sau!”
Hoa Dung giúp cô chỉnh trang lại trang phục và đầu tóc, đảm bảo không có khuyết điểm, sau đó cười thầm: “Cô và Vân Thiên còn sống, đối với tôi chính là phần thưởng tốt nhất.”
Lời nói này vừa nói xong, cô ấy xoay người, giả bộ ủ rũ mắng: “Không nói thì đừng nói, tôi xem cô có thể thanh cao được đến đấu. Quỳnh Hoa, đi thôi! Nhìn thấy người này thật chướng mắt!”
Quỳnh Hoa.
Tiêu Phi nói thầm, cúi đầu ghi nhớ cái tên trong lòng.
Thị vệ nhìn Hoa Dung tức giận mang theo hầu gái đi ra ngoài, sợ là bản thân sẽ bị vạ lay, ai ai cũng cúi đầu nín thở, hận không thể biến mất ngay tại chỗ, sao còn dám kiểm tra chất vấn.