Chương
Trợn trừng mắt như muốn nứt ra, nửa khuông mặt đầy vết sẹo giống như ác quỷ đến từ địa ngục muốn rút xương cho vào bụng.
Tống Phi Phi lạnh sống lưng nhưng vẫn cứng đầu vỗ về: “Ông chủ, anh bình tĩnh một chút, cẩn thận cơ thể. A!”
Cô ta ngồi xổm ở trước mặt Hoắc Tuấn
Tú ý muốn vịn đầu gối của anh ta để vỗ về nhưng còn chưa dứt lời thì đã bị tát chồng chất vào mặt.
Bàn tay thô kệch kèm theo sự tức giận cuộn trào mãnh liệt hung hăng đánh Tống Phi Phi ngã ở trên mặt đất.
Tống Phi Phi không phòng bị nên lảo đảo lùi ra phía sau hai bước rồi cơ thể ngã rầm trên mặt đất, cái trán đụng vào góc bàn trà theo sau đó là một màu đỏ tươi. “Con đĩ! Không phải là mày muốn bảo vệ nó sao?” Hoắc Tuấn Tú nhìn chằm chằm cô ta, trong mắt tràn đầy vẻ hung ác nham hiểm: “Tao sẽ không để mày được như ý muốn! Không được!”
Tống Phi Phi vừa đau vừa sợ ôm trán co quắp người nằm ở trên mặt đất run lẩy bẩy không dám tiếp tục nói gì nữa, nước mắt cứ thế lăn dài trên má cô ta.
Cô ta đau lòng cho Hoắc Kiến Phong là thật nhưng cũng chỉ trong chớp mắt mà thôi, cô ta cũng sợ hãi Hoắc Tuấn Tú bởi vì quá tức giận mà làm bị thương cơ thể vốn dĩ yếu đuối của anh ta.
Bây giờ nhìn anh ta có vẻ tràn đầy sức sống nhưng di chứng do nhiều vết sẹo để lại cũng thường xuyên giày vò anh ta làm cho anh ta ăn ngủ không yên.
Từ đầu đến cuối Hoắc Kiến Phong vẫn bình tĩnh nhìn Hoắc Tuấn Tú, mặc kệ Hoắc Tuấn Tú gào thét phẫn nộ hay là đánh nhau thì ánh mắt của anh từ đầu đến cuối vẫn duy trì vẻ ôn hòa, giống như là một người thông thái đã trải qua thăng trầm của cuộc đời, từ bi tôn trọng mọi cảm xúc không mong muốn trên đời.
Hoắc Tuấn Tú nhìn thấy dáng vẻ của anh, cơn tức vừa mới nổi lên trên người Tổng Phi Phi trong nháy mắt lại tăng lên.
Anh ta vừa mới muốn mở miệng tiếp tục mắng chửi thì cảm thấy lòng bàn tay ấm áp.
Không biết lúc nào Vân Thiên thoát khỏi tay Hoắc Kiến Phong đứng ở trước mặt anh ta.
Đối với ánh mắt của anh ta Vân Thiên cười thản nhiên tiếp tục dùng hai tay trắng nõn non mềm nhẹ nhàng của mình nâng bàn tay tràn đầy vết sẹo của anh ta khẽ vỗ về. “Bác, cháu hẳn là phải gọi người là bác đúng không?” Vân Thiên nói, giọng nói lanh lảnh và ngọt ngào.
Hoắc Tuấn Tú không trả lời mà chỉ là lạnh lùng nhìn cậu bé, trong mắt hình như có ánh lửa.
Vân Thiên không sợ tiếp tục nói: “Bác, cháu không biết trước kia bác đã phải chịu bao nhiêu oan ức và vất vả thế nào, có lẽ bác phải báo thù nhưng nước Z có câu nói oan có đầu nợ có chủ. Bác có thể dùng hết khả năng của mình để báo thù nhưng bác không nên báo thù sai. Bác hẳn là phải đi tìm những người đã hại bác trở thành như vậy chứ không phải là người mà bác cảm thấy muốn báo thù. Nếu không nếu như bác báo thù sai vậy người khác trả thù lại thì sau này những thù oán này sẽ mãi không dứt, không phải sao?
Còn có bây giờ ông Hoắc như vậy mà cháu lại chỉ là một đứa bé, xem như bên ngoài nói những thứ kia là do bác đoạt trở về thì người ta cũng sẽ nói bác thắng không quang minh! Như bây giờ thì tốt biết bao, ông ấy trả lại thể diện cho bác thì bác cứ nhận lấy như vậy đối với tất cả mọi người đều tốt, không phải sao?”
Mỗi một câu nói của cậu bé đều sẽ nghiêm túc hỏi lại một câu, đôi môi hồng và khuôn mặt trắng nõn hơi mập mạp trông vừa đáng yêu lại vừa dễ thương.
Ở khoảng cách gần Hoắc Tuấn Tú có thể nhìn thấy chính bản thân được phản chiếu trong con ngươi đen nhánh của cậu bé, cũng có thể nhìn thấy bản thân bởi vì không kịp chuẩn bị mà trong lòng đang rối bời.
Chỉ trong chớp mắt Hoắc Tuấn Tú đã bình tĩnh lại.
Từ trước đến nay anh ta nổi tiếng là khẩu phật tâm xà thì sao có thể bị thần mặt đen Hoắc Kiến Phong chọc giận chứ?
Nhưng một giây sau anh ta lại càng kích động, không kìm được cơn giận hất tay Vân Thiên ra: “Lừa đảo, các người đều là lừa đảo!”
Cậu bé là con trai của Hoắc Kiến Phong nên hiển nhiên sẽ lừa gạt anh ta tha thứ để họ rút lui an toàn.
Sao anh ta có thể lại bị hai bố con lừa chứ!
Hoắc Tuấn Tú tức giận nên ra tay cực nặng, Vân Thiên nắm chặt tay của anh ta không có phòng bị nên cả người bị đẩy ra ngoài, lảo đảo lùi lại đồng thời cơ thể ngửa về phía sau.
Phía sau cậu bé là bàn trà cứng rắn và lạnh lẽo. “Cẩn thận!”
Tống Phi Phi kêu lên muốn đưa tay đón nhưng vị trí cô ta cuộn mình vừa vặn cách Vân Thiên với cái bàn trà nên hoàn toàn không kịp.
Thời khắc nghìn cân treo sợi tóc cơ thể đang còng xuống của Hoắc Kiến Phong đột nhiên thắng băng.
Anh bước nhanh tới vững vàng đỡ ở phía sau lưng Vân Thiên.
Nhưng tay chân già nua của anh bởi vì dùng sức quá mạnh mà run rẩy ngã xuống đất, lưng anh đụng phải bàn trà đau đến nỗi kêu rên.
Tổng Phi Phi buông xuống cánh tay mềm mại xuống thở phào nhẹ nhõm. Vân Thiên quay đầu nhìn Hoắc Kiến Phong rõ ràng đang nhíu mày lúc chạm vào ánh mắt của mình thì nhanh chóng giãn ra con ngươi đen nhánh sa sầm.
Cậu bé đứng thẳng người phồng má đi đỡ anh rồi ghét bỏ nói: “Làm phiền ông hãy chăm sóc tốt cho bản thân mình trước, tôi không cần ông quan tâm.”
Hoắc Kiến Phong nhìn dáng vẻ miệng nói một đường tâm nghĩ một nẻo của cậu bé cười cưng chiều: “Con đang quan tâm bố sao?”
Vân Thiên vừa dùng lực kéo anh vừa hất cằm tự hào nói: “Đối với tôi mà nói các người đều là bậc cha chú là người già. Mẹ nói phải kính già yêu trẻ là đức tính truyền thống của dân tộc chúng ta cho nên tôi phải kính trọng người già.”
Hoắc Kiến Phong chống nạnh đứng lên, mỗi một nếp nhăn ở trên mặt đều vui vẻ: “Ù, cho nên bố cũng phải nghe lời của mẹ con phải yêu trẻ!”
Thật sự là bố hiền con hiếu, đời người viên mãn!
Hoắc Tuấn Tú đột nhiên thu hồi bay tay đưa ra trong lúc cấp bách, hung dữ nói với Triệu Phong: “Chuyện tôi bảo cậu chuẩn bị cậu đã chuẩn bị đến đâu rồi?”
Triệu Phong nhìn ra bên ngoài cửa sổ cung kính nói: “Đã chuẩn bị thỏa đáng, xe đang đậu ở bên ngoài lúc nào cũng có thể xuất phát.”
Hoắc Tuấn Tú hít một hơi thật sâu, hơi làm dịu biểu cảm di chuyển xe lăn tới trước nói với Vân Thiên: “Không phải cháu muốn bác bỏ qua cho bố cháu sao? Đến đây đi theo bác thì bác sẽ bỏ qua cho bố cháu.”
Anh ta vươn tay nháy mắt mấy cái với cậu bé.
Không đợi Vân Thiên trả lời Hoắc Kiến Phong đã nhanh chóng kéo cậu bé ra sau lưng bảo vệ: “Anh lớn anh vẫn lựa chọn u mê không tỉnh sao?” “Không, con của em nói đúng, anh đồng ý bỏ qua cho em, anh cũng sẽ giữ thể diện cho em nhưng anh cần mượn dùng con của em một thời gian. Em yên tâm, anh sẽ không đối xử tệ với thằng bé, đợi đến khi mọi chuyện xong xuôi thì anh sẽ trả lại cho em.”
Hoắc Tuấn Tú lẽ thẳng khí hùng giống như Vân Thiên không phải người mà chỉ là một thứ đồ vật ta cần ta lấy.
Hoắc Kiến Phong nhíu mày vẻ mặt nghiêm túc nói: “Anh lớn, chẳng lẽ anh còn không rõ anh muốn gì em đều có thể cho anh nhưng Vân Thiên thì không được. Thằng bé là ranh giới cuối cùng của em cũng giống như lúc trước Nhi là ranh giới cuối cùng của em.”
Hoắc Tuấn Tú khẽ giật mình sau đó cười ha hả: “Thế nhưng khi đó em lựa chọn muốn anh giữ Tống Phi Phi lại giết Nhi. Đây là do em tự chọn, em thà rằng bỏ ra một trăm triệu để chuộc Tống Phi Phi về chứ không cần người vợ xấu là Nhi!”