Chương
Hoắc Kiến Phong chống đỡ thân thể già nua, chậm rãi đứng lên, ánh mắt lạnh lùng như băng.
Hoắc Tuấn Nghĩa lập tức bênh vực nói: “Đúng thế. Con nhóc…”
Anh ta trong vô thức muốn thốt ra con nhóc xấu xi, lại cảm thấy không ổn, lập tức sửa chữa nói: “Tiêu Nhi đúng là con dâu nhà họ Hoắc chúng ta mà, anh là một tên xấu xa đến từ nước Thanh Bạch, nhanh chóng cút đi xa một chút, đừng ngăn càn tôi với em ba đoàn tu gia đình.”
Anh ta vừa nói vừa hành động, trực tiếp đưa tay kéo Hồng Liệt ra chỗ khác.
“Lỗ mãng! Anh rốt cuộc có biết giáo dục là cái gì không hả?” Hồng Liêt cau mày. Hoắc Tuấn Nghĩa ảo não mà bỏ tay Hồng Liệt ra.
Nếu không phải đang mang thân phận hoàng thất, anh ta đã hung hăng dạy dỗ cho tên ngu ngốc, đầu óc ngu si, tử chi phát triển này một trận rồi.Hoác Tuan Nghia mdi không thèm nghĩ nhiều như thế, anh ta chỉ cần đạt được mục đích là gật dù đắc ý roi.
Trong lúc hai người lôi lôi kéo kéo, Hoác Kiến Phong đột nhiên run lẩy bẩy đi tới bên cạnh Tiêu Nhi và Vân Thiên.
Anh nhìn nhìn bọn họ, mở rộng vòng tay, giữa hồc mắt tràn đầy lưu luyền: “Tiêu Nhi, em đã trở về rói?”
Vũ Tuyết Như nin thờ, căng thẳng mà nắm lấy tay Hoắc Nam Son.
Chỉ cần Tiêu Nhi vươn tay ra, thì cô chính là nhận Kiến Phong làm chồng rồi, nhận làm thân phận con dâu nhà họ Hoắc rối.
Bây giờ Tiêu Nhi thông minh xinh đẹp, đoan trang, độ lượng, lại là bác sĩ thiên tài, còn sinh cho nhà họ Hoắc một đứa nhóc thiên tài, Vũ Tuyết Như vừa lòng với cô từ đầu đến chân.
Hoắc Nam Sơn cũng nín thở, ngôi nhà này có thể toàn vẹn hay không, đều trông chờ hết vào đấy.
Bốn mắt nhìn nhau, toàn bộ mọi người đều nhìn bọn họ không chớp mắt.
Vân Thiên ngừa dầu nhìn bọn họ, tự động buông tay Tiêu Nhi ra, trong ánh mắt đen láy tràn đầy sựmong đợi.
Tiêu Nhi nhìn thẳng vào mắt Hoắc Kiến Phong, Hoắc Kiến Phong cũng nhìn thẳng vào mắt Tiêu Nhi.
Bốn mắt nhìn nhau, bọn họ đểu nhìn thấy bản thân trong ánh mắt của đối phương, nhin nhau như vậy cho dù dùng toàn bộ sức lực để kìm nén, cũng không thể kim nén được tình cảm dâng trào.
Khóe môi Tiêu Nhi bỗng cong lên, giống như nhiều năm trước, cô nhìn thấy anh, cười trong nước mắt.
Cổ họng cô run nhe nhẹ, dường như dồn hết sức Lực mà nói ra từng từ, âm thanh phát ra vô cùng nhẹ, như là sợ phá đi cảnh đẹp vậy.
“Đúng, em quay về rồi, cuối cùng cũng quay về rồi. Chúng ta, về nhà rồi.” Cô đưa hai tay lên, từng bước từng bước tiến đến gần anh.
Nhìn thấy hai người sắp ôm lấy nhau, Hoắc Tuấn Nghĩa rướn cổ, trong mặt đểu là hình trải tim, sắp chuẩn bị tung hô reo hò.
Trong mắt Hồng Liệt hiện lên sự đổ kỵ, thừa cơ đẩy Hoắc Tuấn Nghĩa ra trước, chắn ngang giữa Tiêu Nhi và Hoắc Kiến Phong.
Anh ta lôi Tiêu Nhi lùi một bước, che sau người, mật hướng tới Hoắc Kiến Phong nghiến răng nói: “TiêuNhi đã không phải là vợ của anh nữa rồi. Cô ấy là tam vương phi của tôi, là tam vưong phi của nước Thanh Bạch chủng tôi.”
Hoắc Tuần Nghĩa bị đẩy một cái lào đảo, tức giận đến cả người phát run, rít lên: “Người đầu! Người đầu! Kéo cái tên không biết võ thuật chỉ biết đánh lén này ra cho tôi! Nhà họ Hoắc chúng tôi không hoan nghênh loại người này! Vứt hắn ta lên máy bay, đưa hắt ta về nước Thanh Bạch của hắn đi, làm tam vương tử vô tích sự tiếp đi!”
Hoắc Sơn dẫn theo người hầu đang canh giữ bên ngoài, nghe thấy âm thanh lập tức đẫn người đi vào.
Tiêu Nhi phản ứng lại, vùng ra khỏi tay Hồng Liệt, ngăn càn: “Không cần đâu. Đã bước qua thi cửa đều là khách, trước tiên của để anh ấy lại đi. Có vài chuyện chúng tôi vẫn cần nói cho rõ, giành lại công đạo cho mọi người.”
Hồng Nhữ đứng ở một bên phụ họ: “Đúng vậy! Chúng tôi khó lắm mới phái người đi ngăn cản anh ta ở sân bay, nếu như bây giờ lại đem anh ta về nước Thanh Bạch, chỉ sợ anh ta vừa bước chân lên nước Thanh Bạch, sẽ lập tức bị người ta giết chết.”
“Chém chết thì chém chết, liên quan khi gì đến chúng ta!” Hoắc Tuấn Nghĩa tức giận nói: “Các loạinhư hắn…”
Vân Thiên liec mát, mặt không chút biểu tình mà nhảy với Hoắc Tuấn Nghĩa một cái, trong nháy mắt Hoắc Tuấn Nghĩa lien im lặng.
Hồng Liệt thực sự là không muốn đi, nhưng vẫn cảm thấy bị Hồng Nhữ lấy cớ này xúc phạm, không thoải mái mà nhíu mày nói: “Nước Thanh Bạch rốt cục vẫn là quê hương của tôi, nói gi đi nữa dòng máu đang chảy trong tôi cũng là dòng máu hoàng thất tôn quý nhất. Tôi phạm phài tội gì mà lại bị người ta chém chết? Cho dù là tôi thực sự có tội, vậy thân phận tam vương tử của tôi, chẳng lẽ vẫn không đủ để giữ được mạng này của tôi hay sao?”
Hồng Nhữ nhún nhủn vai: “Nếu như anh không tin, hoàn toàn có thể trở về thử xem. Nhưng trước khi anh quay về, chúng tôi vẫn có rất nhiều chuyện muốn nói rõ ràng với anh. Nếu không thì cái mạng này của anh mất đi chính là không còn nữa rồi.”
Nghe thấy giọng điệu cô bình tĩnh, vẻ mặt cao ngạo, trong lòng Hồng Liệt có chút hoàng hốt.
Chẳng lẽ trong khoảng thời gian này, trong nhà đã xảy ra chuyện gì lớn rồi ư
Anh ta nhíu mày, lo sợ mà củi đầu, không nói thêm
gi nữa.Hoắc Kiến Phong không để ý mấy thứ này, trong mắt anh ta chi cô Tiêu Nhi và Vân Thiên.
Trong khí bọn họ đang xảy ra tranh chấp, anh đã kéo Tiêu Nhi, Vân Thiên ngồi trên số pha, vừa bảo Hoàng Sơn mang hộp thuốc tới, tự mình xử lý những vết thương trên người cô, vụn vặt không nghiêm trọng đen tinh mạng nhìn nhìn lại thấy ghê sợ.
Anh run rầy vén tay áo cô lên, trong ảnh mắt trán đầy sự đau lòng: “Xin lỗi, là anh không bảo vệ tốt cho em.”
Nếu như ngày hôm đó anh không quay lưng để cô rời đi, cô sẽ không được hòng thấy cứu về, sẽ không bị đại vương tử lật tẩy để chịu nhiều khổ đau như thế.
Tiêu Nhi không tìm không phổi mà cười: “Không sao đâu, toàn là vết thương ngoài da thôi. Anh không biết đâu, tình cảnh lúc đó kích thích cực! Còn định hơn cả phim bom tấn nữa! Nó chắc chắn là trài nghiệm quý giá nhất cả đời này của em.”
Nghĩ đến bọn Sát Bắc, con người của cô có chút lóe lên, có chút u ám, nhưng vẫn là cố gắng duy trì nụ cười.
Tay Hoắc Kiến Phong run rẩy, bỏ băng gạc lại
trong hòm thuốc.
Có bao nhiêu kích thích thì có bấy nhiều nguyhiểm, cô già bộ thoài máy cũng chi là không muốn làm cho anh lo lắng.
Tiêu Nhi nhân tiện ngăn cản bàn tay đang run lấy bẩy của anh, làm bộ ghét bò mà nói tránh đdi: “Anh cũng không thành thạo những việc này, vẫn là để em tự làm đi! Anh đừng quên, em mới là bác sĩ!”
Nói xong, cô thành thạo cẩm lấy chai khử trùng, tự mình làm.
Vân Thiên nhìn Hoắc Kiến Phong rồi lại nhìn sang Tiêu Nhi, nhày từ trên ghế sô pha xuống, đi đến kéo lấy tay cô: “Mẹ cũng đừng quên, bây giờ mẹ là người bệnh, vẫn là để đổ đệ nhỏ của mẹ làm đi! Việc nhỏ như thế này, yên tâm giao cho con là được.”
Giọng điệu của cậu bé thoải mái, không nói nhiều mà lấy chai khử trùng và gạc sạch trên tay Tiêu Nhi.
Một người dần dần trở nên già yếu, một người phong nhã hào hoa, một người ngây thơ dễ thương.
Rõ ràng là người một nhà, lại nhìn như là ba thế
hệ.
Mọi người nhìn thấy bọn họ chăm sóc nhau, vừa hâm mộ, vừa lấy làm tiếng, không khỏi âm thẩm mà thốn thức.
Khóe mắt Hồng Nhữ phiếm hồng, lúc ánh sáng ôn hóa trong mắt rơi lên người của Hồng Liệt, trong nhảymắt liền trở nên lạnh như băng: “Anh biết ai đã hại cô ấy, hại mọi người thành như thế này không?”
Hồng Liệt run lên một cái, ra vẻ binh tĩnh mà nói: “Tôi không ở Thanh Bạch, lám sao mà biết được?”
Hồng Liệt nắm chặt tay, cố gắng áp chế đi tâm trang đầy phức tạp.
Đối với Tiêu Nhi, anh ta chi có yêu thương và luyến tiếc, nhìn thấy cô và Hoắc Kiến Phong ở bên nhau, anh ta vừa ghen tị vừa tức giận.
“Anh hoàn toàn không có chút đầu mối, suy đoán nào sao?” Giữa khuôn mặt xinh đẹp của Hồng Nhữ hiện lên vẻ xem thường.
Hồng Liệt cảm giác được sự khinh thường, mới thay đổi ánh mắt, trở nên nghiêm túc.
Anh ta nhỏ tới lời nói của Hoắc Tuấn Tú, thăm dò hỏi: “Chẳng lẽ, là anh cả của tôi?”
“À, cuối cùng anh vẫn không ngu cho lắm.”
Hồng Nhữ cười một tiếng: “Nhưng mà, tôi thấy dáng vẻ này của anh cũng là hoàn toàn tin tưởng rồi, không bằng bây giờ tôi giúp anh hồi tường lại một chút, xem xem anh đã làm những chuyện tốt gì, anh cả của anh lại làm những chuyện tốt gì nhé!”
Cô ấy bất giác nhân mạnh giọng nói, hấp dẫn ánhmất của những người khác, ngoại trừ một nhà ba người, toàn bộ đều dựng tai lên.