Cô Vợ Giả Ngốc Của Tổng Tài

chương 434

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương

Cung Đại Vương Tử, thư phòng.

Hồng Mẫn đang vui vẻ rượu, nhìn những lời chia buồn do đại các nước gửi đến, vẻ mặt châm chợt nghe bên ngoài truyền đến tiếng náo động.

Hạ Lỗ vội vàng mang người đẩy cửa mà vào: “Điện Hạ, Đại nhân Lâm Viên đã trở lại.”

Hồng Mẫn ngước mắt, nhìn thấy theo sau Hạ Lỗ là hai thị vệ, mang theo một người máu đi vào.

Nhận ra người mặt bê bết máu là Lâm Viên, lập tức đứng dậy đón ông ta: “Mau đưa ông ta lên giường năm trước, lập tức mời bác sĩ Trung y lại đây.”

“Vâng.” Thị vệ được lệnh rời đi.

Ha Lỗ cần thận đặt Lâm Viên lên giường nhỏ, trước khi Hồng Mẫn hỏi thì đã tự mình giải thích: “Điện Hạ, lúc chúng tôi tìm được Đại nhân Lâm Viên, ông ta đã ngất ở ngoài cung. Có lẽ bàn thân ông ta bị thương nặng, lại chống đỡ trở lại gặp ngài, thuộc hạ lo ông ta có chuyện quan trọng muốn vớingài, cho nên mới đưa ông ta tới đây.”

Hồng Mẫn nhìn vết thương trên người Lâm Viên, buồn bực gật đầu: “Em, làm tốt lắm, lui xuống lĩnh thường đi!”

“Vâng, cảm dn Điện Hạ!” Hạ Lỗ trên mặt vui mừng, cung kính cáo lui rời đi.

Chẳng mấy chốc, bác sĩ Trung y theo sự thúc giục của thị vệ đã đến, sau khi khám đơn giản và cho thuốc, Lâm Viên từ từ mở mắt.

Khi mọi người nhìn thấy điều này, họ im lặng lui ra ngoài

“Điện Hạ? Điện Hạ!”

Nhìn thấy Hồng Mẫn, Lâm Viên lập tức kích động thân thể, muốn hành lễ với Hồng Mẫn.

Hồng Mẫn vội vàng để ông ta lại: “Không cần hành lễ, cả người ông hiện tại đều đang bị thương, nghi ngơi cho tốt đi.”

Lâm Viên áy náy lắc đầu: “Không, thuộc hạ bắt tài, xin Điện Hạ trừng trị. Thuộc hạ vốn dĩ muốn nhổ cỏ tận gốc giúp Điện Hạ diệt trừ mối họa, nhưng không lường trước được đã trúng gian kế của người phụ nữ kia, thuộc hạ đuổi tới nơi mới phát hiện trúng mai phục, suyt nữa đã chết trong tay bọn họ.Sau đó, thuộc hạ vô tình giảm phải chỗ hồng, rdi xuống cái giếng khô và án máu vài ngày. Sau khi đợi bọn họ đi hết, thuộc hạ mới tự bỏ di ra. Nhiệm vụ thất bại, thuộc hạ vốn không còn mặt mũi nào đến gặp Điện Hạ, nhưng thuộc hạ lại lo lắng cho Điện Hạ nên cố ý quay về nhận tội cùng Điện Hạ. Xin lỗi Điện Hạ, thuộc hạ đã làm ngài mất mặt.”

Nhìn thấy ông ta tình cảm sâu sắc, lại mang trên người nhiều vết thương từ trận giao tranh ác liệt, Hồng Mẫn không nghi ngờ gì mà khi phách vỗ vai ông ta an ủi: “Không sao đâu, chỉ là một tên lâu la nhỏ bé, chạy trốn rồi thì thôi. Mục tiêu của chúng ta chính là Hồng Liệt. Ông giết anh ta là đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ, ông còn tùy cơ ứng biến, thoát ra khỏi cạm bẫy, ông là anh hùng. Ta sẽ trọng thường cho ông.”

Lâm Viên không vui, vẻ mặt lo lắng nói: “Nhưng thuộc hạ lộ ra mặt. Nếu bọn họ đi cáo trạng với Quốc Vương cùng Vương Hậu, thuộc hạ sợ bọn họ sẽ liên lụy Điện Hạ ngài…”

Hồng Mẫn cười lạnh, trong lòng đã có dự tính: “À, đừng lo lắng, ta sẽ không cho bọn họ cơ hội này. Quốc Vương kia cũng không làm được mấy ngày nữa đâu.”

Lâm Viên nhìn thấy đáy mắt dữ ton hung ác tàn nhẫn, trong lòng lạnh lẽo, nhưng trên mặt tỏ vè áy này: “Điện Hạ, thực xin lỗi! Thuộc hạ bị thương gân tay, erằng không có cách nào thay ngài quét sạch kẻ thú rồi”

“Không sao, không còn Hồng Liệt, trong cung này không ai chống lại chúng ta. Chút chuyện nhỏ này, ta tim người khác làm” Hồng Mẫn nhìn vết thương đấy trên người ông ta, an ủi: “Ông yên tâm, kể cả đời này ông không bao giờ có thể sử dụng vũ lực nữa, ông vẫn là cánh tay đáng tin cậy nhất của ta.”

Lâm Viên chán nàn củi đầu: “Thuộc hạ không chi bị thương thân thể, đầu còn va chạm khi rơi xuống giếng. Nhiều chuyện trước đây không nhớ rõ, thuộc hạ chỉ nhớ rõ Điện Hạ, chi nhớ phải trở về phục lệnh với Điện Hạ.”

Hồng Mẫn vỗ nhẹ lên vai ông ta: “Không thành vẫn đề, vết thương lành lại tự nhiên ông sẽ nhờ thôi. Cho dù thật sự hoàn toàn không nhớ ra chút nào cũng không thành vấn đề. Những gì ông đã làm cho ta, ta đều ghi tạc trong lòng. Suốt những năm qua, ông đã bên cạnh ta vượt qua từng cửa từng cửa khó khăn. Lần này, ông xem như nghỉ dài hạn để tĩnh dưỡng sức khỏe. Đợi khi ta lên ngôi Quốc Vương trong tương lai, ông sẽ là đại thống lĩnh đáng tin cậy nhất của ta

Lâm Viên khiếp sợ nhìn Hồng Mẫn, trên mặt cảm động: “Cảm tạ Điện Hạ! Cảm tạ Điện Hạ không chê trách vứt bỏ. Thuộc hạ nhất định hồi phục tốt, tranhthủ sớm ngày trở lại làm việc cho Điện Hạ”

“Ha ha ha, được, ta cho ông”

Hồng Mẫn cười đến điên cuồng, trong mắt lộ ra vẻ đắc ý, như thể vương vị Quốc Vương đã nằm trong lòng bàn tay.

Lâm Viên ngoài mặt cười theo, trong lòng thêm mắng: Chẳng lẽ mấy ngày này ngài ấy đã lên kế hoạch xuống tay với phụ vương và mẫu hậu sao?

Không, không thể được!

Minh phải ngăn chặn kẻ mất trí này trước khi ngài ấy ra tay!

Nước Thanh Bạch, biệt thự biên giới.

Trong một nhà hàng phong cách nông thôn, Ngài Dịch đang ngồi đối diện với Hoắc Kiến Phong và Tiêu

Nhi, cùng ăn toi. Ảnh sáng rực rỡ chiếu vào mái tóc trắng đang rung rung và đôi má già nua của Hoắc Kiến Phong.

Ngài Dịch tập trung chú ý vào bàn tay đang cảm đũa của anh: “Ngài Hoắc, động tác của cậu dường như đã bớt run hơn trước, thân thể cũng đang hối phục rất tốt!

Tay của Hoắc Kiến Phong hơi dừng lại một lúc, anh thân nhiên đặt con cá vừa gắp vào bát Tiêu Nhi:”Um, tôi cảm thấy thể lực dã khôi phục một chút, tường được về nhà nên tâm trạng thoải mái hơn một chút. Hiện tại xem ra, chắc là thuốc của hai ông cụ đã phát huy tác dụng.”

Ngài Dịch ngạc nhiên nhướng mày: “Chính xác là thần dược do hai ông cụ nghiên cứu chế tạo ra là loại thần dược gì mà lại lợi hại đến vậy?”

Tiêu Nhi củi dầu ăn cơm, hai tay run run, trên má ứng hồng lan tràn đến lỗ tai.

Hoắc Kiến Phong không dầu vết thu hết vẻ ngượng ngùng của cô vào mắt, cười nhạt nói: “Ngài Dịch, ông biết tôi không hiểu về y dược. Ông cụ nói đó là loại thuốc đặc biệt chế riêng cho thể chất của tôi, làm cho tôi nên tôi đã uống. Hẳn là dựa vào các tinh hình khác nhau, mỗi người một phương thuốc khác nhau.”

Ngài Dịch cau mày và gật đầu: “Ừm, anh nói cũng có lý. Mỗi người đều có sự khác biệt thể chất, cùng một loại thuốc sẽ có tác dụng khác nhau đối với những người khác nhau. Đôi khi chúng ta thấy rằng cùng một loại bệnh như nhau, bác sĩ chẩn đoán bệnh xong, cũng sẽ đưa ra kết quả khác nhau. Cô Tiêu, chuyện này cô hẳn là có quyền lên tiếng nhất, phải không?”

Nói đến chuyên môn, Tiêu Nhi về mặt trắm xuống,nghiêm túc giới thiệu bon họ.

Ba người vừa ăn vừa trò chuyện vui vẻ thì có hai tiếng gõ cửa không nhỏ không lớn vang lên.

Cả ba quay đầu lại thì thấy Hồng Nhữ dang đứng

Ở cửa,

Hồng Nhữ mim cười củi đấu chào ba người, cung kinh nói: “Ngài Dịch, các vị, Lâm Viên đã trở về thuận lới, Đại Vương Tử không chút nghi ngo. Nhưng mà tin tức ông ta gửi tới rất kỷ quái.”

Ngài Dịch khẽ cau mày: “Kỳ quái như thế nào?”

Hồng Nhữ nghiêm mặt nói: “Ông ta nói Đại Vương Tử có nhiều thói quen sinh hoạt khác với trước kia, ông ta nhở rõ Đại Vương Từ trước đây không ăn cay và năng mùi, thậm chí là không đụng đến độ ăn có hình thù kỷ quái. Nhưng lắn này trở về, ông ta phát hiện Đại Vương Tử cái gi cũng đều ăn, thậm chí còn tò mò thừ một số món ăn lạ, điều này trước đây tuyệt đối không có.

Ngoài ra, bây giờ anh ta uống các loại thuốc khác nhau nhiều lần trong ngày, trông rất lạ lùng. Đại Vương Tử mặc dù là da dẻ trắng nõn so với ba vị Vương Từ, nhìn cũng tương đối yếu ớt nhưng thật ra thân thể anh ra cũng không yếu, mấy năm nay không thấy anh ta uống thuốc lần nào, thậm chí còn không có bị cảmxoàng.”

Ngài Dịch, Hoắc Kiến Phong và Tiêu Nhi liếc nhau,đồng loạt cau mày.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio