Cô Vợ Giả Ngốc Của Tổng Tài

chương 45

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương : Thiên cơ bất khả lộ

Bà cụ Anh hít một hơi thật sâu rồi chậm

rãi nói: “Thưa sư thầy, nhà chúng tôi có một

cái hầm rắn, do người chồng đã khuất của tôi

nuôi trong nhiều năm ở thành phố. Thế

nhưng mấy ngày nay, không hiểu sao tất cả

những con rắn đó đột ngột lại chết hết trong

đêm. Tôi lo lắng thấp thỏm không yên cho

nhà mình nên mới đích thân đi lên núi, xin sư

thầy cho tôi lời khuyên.”

Bên trong bình phong, sư thầy Khải Đức

trầm tư một lát, nhẹ giọng nói: “Bà cụ Anh,

thứ lỗi cho tôi phải nói thẳng. Vạn vật trong

nhân gian đều có linh hồn, bản năng thuộc

về tự nhiên thì không nên sống ở gần con

người. Vốn dĩ bọn chúng không nên tồn tại ở

†ư gia quá lâu.”

Bà cụ Anh hơi khó hiểu: “Nhưng mà sư

thầy, gia đình chúng tôi sống bình yên hòa

thuận nhiều năm như vậy, công ty cũng làm

ăn phát đạt ngày càng đi lên. Tại sao trước

đây thì không có chuyện gì xảy ra, mà bây

giờ lại…”

Bà cụ không nói thêm nữa, sau đó thở

dài thườn thượt.

“Bà cụ Anh đừng vội lo lắng, vị tăng già

này sẽ xem thử giúp cho bà.”

Phía sau bình phong, sư thầy Khải Đức

vén tay áo rộng lên, lòng bàn tay hướng lên

trên, các ngón tay di chuyển từ tốn nhịp

nhàng.

Bà cụ Anh không nhìn thấy động tác của

ông ấy, chỉ cảm thấy thời gian cứ từng giây

từng phút trôi qua thì trong lòng lại càng

ngày càng thêm lo lắng.

Một lúc lâu sau sư thầy Khải Đức mới lên

tiếng, giọng điệu từ tốn mang theo vẻ độ

lượng: “Hóa ra là như vậy! Bà cụ Anh, thời

gian thay đổi, vạn vật cũng thay đổi, con

người cũng thay đổi, phong thủy trong nhà

đương nhiên cũng sẽ thay đổi theo. Trong

gia đình bà có phải có người sinh trùng vào

ngày Tết Trung thu cách đây hai mươi sáu

năm về trước không?”

Bà cụ Anh cúi đầu suy nghĩ một lúc rồi

nói: “Chính xác. Đó chính là cháu trai thứ ba

của tôi, nó tên là Kiến Phong, sinh vào đêm

Trung thu hai mươi sáu năm trước.”

“Ừ, vậy thì đúng rồi.”

Sư thầy Khải Đức gật đầu đầy ẩn ý:

“Người này chính là ngôi sao may mắn của

nhà họ Hoắc, chính là truyền thế của sao Văn

Khúc. Tương lai sau này nhất định sẽ làm

được rất nhiều điều, có thể dẫn dắt nhà họ

Hoắc ngày càng trở nên huy hoàng rực rỡ

hơn.

“Thật vậy sao?”

Bà cụ Anh vui mừng khôn xiết, không đợi

sư thầy xác nhận lại đã tự trả lời: “Đúng rồi

đúng rồi, từ nhỏ Kiến Phong nhà chúng tôi

đã thông minh hơn những đứa trẻ khác. Dù

cho là học hành hay làm bất cứ việc gì thì nó

vân luôn đi trước người ta một bước, tính tình

thì vừa tốt bụng lại còn rộng lượng.”

“Truyền thế của sao Văn Khúc tất nhiên

không phải là người bình thường rồi.”

Sư thầy Khải Đức dừng lại một lúc, sau

đó đột nhiên chuyển chủ đề: “Thế nhưng

mệnh càng quý thì lại càng dễ bị những thứ

dơ bẩn thèm muốn, quá trình trưởng thành

cũng không dễ dàng gì. Nếu như tôi đoán

không nhầm thì sức khỏe cháu trai thứ ba

của bà không được tốt, những năm gần đây

lúc nào cũng phải sống chung với việc uống

thuốc hằng ngày đúng không?”

Sống lưng của bà cụ Anh rùng lên rồi

cứng lại, bà cụ ngồi thẳng đơ người ra, nói:

“Sư thầy đúng là thần sống! Kiến Phong của

nhà chúng tôi khi còn nhỏ thì sức khỏe cũng

rất khỏe mạnh, nhưng từ khi nó bị tai nạn xe

hơi năm hai mươi tuổi thì phải ngồi xe lăn

đến tận bây giờ. Chúng tôi đã chạy đôn chạy

đáo khắp nơi đi tìm tất cả các bác sĩ giỏi

nhất để khám bệnh cho nó nhưng sức khỏe

của nó vẫn cứ ngày một xấu đi, không biết

nó đã được bác sĩ thông báo là bệnh tình

đang trong trạng thái nguy kịch biết bao

nhiêu lần rồi. Bây giờ tuy rằng cũng coi như

đã được xuất viện nhưng tính tình của nó lại

thay đổi, lúc nào cũng im ỉm cả ngày không

nói chuyện với ai… ”

Nghĩ đến những chuyện này, đôi mắt của

bà cụ Anh bất giác đỏ lên: “Tôi là bà nội của

nó mà chẳng làm được gì cho nó cả, thật có

lỗi với nó quái”

Giọng nói ấm áp của sư thầy Khải Đức

trấn an khuyên giải: ‘Bà cụ Anh không cần

phải tự trách mình, đó không phải là lỗi của

bà. Con người sống trên đời sẽ có lúc tự

nhiên gặp vận may hoặc xui xẻo. Mặc dù

cháu trai thứ ba của bà sức khỏe kém, thế

nhưng cậu ấy không phải là người mệnh

ngắn. Tất cả mọi thứ đều là do lũ rắn bị mắc

kẹt trong nhà bà. Khí âm của các sinh vật

này đã cuốn lấy sao Văn Khúc, vì vậy sao

Văn Khúc chỉ có thể bị mắc kẹt một chỗ

giống như chúng mà thôi.”

Bà cụ Anh giật mình kinh hãi, đôi con

ngươi xám xịt của bà cụ mông lung đảo qua

đảo lại.

Bộ dạng bây giờ của Kiến Phong không

phải là trông giống y chang những con rắn

đó sao?

Bà cụ lo lắng hai tay năm chặt lại: “Sư

thầy, chúng tôi không biết rằng điều đó sẽ

gây hại cho Kiến Phong và nhà họ Hoắc. Vậy

bây giờ chúng tôi phải làm gì mới có thể xoay

chuyển tình thế được đây?”

“Bà cụ Anh đừng nóng lòng. Những con

rắn kia đã không còn nữa, đồng nghĩa với

việc vận thế của sao Văn Khúc cũng đang

được thay đổi. Bà đợi tôi một lát, tôi sẽ tính

cho bà.”

Sư thầy Khải Đức nói xong sau đó nhắm

mắt lại, những ngón tay dài và trắng của thầy

ấy lại tiếp tục di chuyển nhịp nhàng.

“Được được, cám ơn sư thầy.” Bà cụ Anh

ngồi ngay ngắn nghiêm chỉnh, nghiêng tai

chú ý lắng nghe.

Một lúc sau, giọng nói khàn khàn và mộc

mạc lại vang lên.

“Chúc mừng bà cụ Anh, trong nhà của bà

đã tìm được một loại thuốc tốt, thuốc này

đang chữa trị cho sức khỏe của sao Văn

Khúc, tôi tin rằng không bao lâu nữa thôi thì

mọi chuyện sẽ tốt hơn.”

“Thuốc tốt sao?”

Bà cụ Anh giật mình, cúi đầu trầm giọng

nói: “Thuốc mà Kiến Phong uống bây giờ vẫn

chính là loại thuốc trước đây, không có đơn

thuốc mới!”

Sư thầy Khải Đức khàn khàn giọng, nở

một nụ cười nhàn nhạt: “Bà cụ Anh, bà hiểu

lầm rồi. Loại thuốc này không hẳn là thuốc,

không ám chỉ thuốc uống vào bụng, mà là

thứ gì đó, hoặc ai đó có tác dụng dẫn đường

mang lại hiệu quả tích cực đến vận mệnh

của sao Văn Khúc.”

“Thứ gì đó hoặc ai đó sao?”

Bà cụ Anh thấp giọng lặp lại lời của sư

thầy Khải Đức, trong lòng bà cụ chợt lóe lên

một suy nghĩ: ‘Lẽ nào là vợ mới cưới của nó

sao? Sư thầy, Kiến Phong vừa mới kết hôn,

trong nhà ngoài chuyện này ra thì…”

“Bà cụ Anh”

Sư thầy Khải Đức trầm giọng cắt ngang

suy đoán của bà cụ: “Hôm nay tôi đã nói

nhiều rồi, cái đã gọi là bí mật thì không thể

tiết lộ ra. Những gì cần nói thì tôi cũng đã nói

cả rồi, chỉ tiết chuyện này như thế nào thì bà

cụ Anh cứ về nhà xem xét cho cặn kẽ.”

Lời nói không có ý phủ định lại mà thật ra

chính là khẳng định.

Tất cả mọi thứ chắc chắn đều là những

điều tốt và may mắn mà Ôn Thục Nhi mang

lại cho Kiến Phong.

Sư thầy Viên Kính cũng đã từng nói rằng

ngày tháng năm sinh của con gái nhà họ Ôn

có mệnh đại cát với nhà họ Hoäc.

Nghĩ đến đây, bà cụ Anh áp tay vào lồng

ngực thở phào nhẹ nhõm.

Bà cụ cũng từng được nghe câu nói

“thiên cơ bất khả lộ”, nếu như vẫn cứ cố gặng

hỏi thì sẽ bị trời phạt, cho nên bà cụ cũng

không hỏi tiếp nữa mà đổi sang chủ đề khác:

“Sư thầy, vậy những con rắn trong nhà thì…”

Giọng điệu của sư thầy Khải Đức nhấn

mạnh hơn: “Tuyệt đối không được tiếp tục

nuôi nữa, nếu không không những sẽ ảnh

hưởng đến sao Văn Khúc mà nhà họ Hoắc

cũng sẽ gặp nạn theo.”

“Vâng vâng” Bà cụ Anh vội vàng gật đầu.

“Về phần những cái xác rắn đó, bà cũng

có thể giao cho sao Văn Khúc xử lý.”

Sư thầy Khải Đức dừng lại một lúc rồi nói

thêm: “Bây giờ bên cạnh của sao Văn khúc

đã có thuốc tốt trị được bách bệnh, những

loại thuốc đang uống hãy ngừng lại hết!

Thuốc thang bảy phần lợi ba phần hại, dù

thuốc uống vào bụng có tốt đến đâu đi

chăng nữa thì cũng không tốt và an toàn

bằng loại thuốc này.”

Sư thầy Khải Đức nói điều này không

phải là đang khẳng định tác dụng của Ôn

Thục Nhi đối với Kiến Phong một lần nữa hay

sao?

Trong lòng của bà cụ Anh vui mừng khôn

xiết, những nếp nhăn trên mặt bà cụ từ từ

giãn ra: “Vâng, khi trở về tôi sẽ thu xếp ngay,

cám ơn lời chỉ bảo của sư thầy.”

“Chuyện hôm nay, bà cụ Anh nhất định

phải nhớ cho kỹ, bà không được nói cho bất

cứ ai biết. Chuyện này chỉ có trời biết, bà biết,

tôi biết.”

Câu nói của sư thầy Khải Đức tuy chậm

nhưng rất nghiêm túc và trịnh trọng.

Bà cụ Anh vội vàng gật đầu: “Sư thầy yên

†âm, chuyện hôm nay tôi sẽ không bao giờ

tiết lộ dù chỉ nửa lời.”

Bà cụ chắp tay lại và chân thành cảm ơn:

“A Di Đà Phật, cám ơn sư thầy!”

Sư thầy Khải Đức xua xua tay, chợt nhớ

tới việc bà cụ không nhìn thấy, bèn nói: “Bà

cụ Anh, duyên giữa tôi và bà đã hết, bà về đi!”

“Vâng, cảm ơn sư thầy!”

Bà cụ Anh cảm ơn thêm lần nữa rồi kêu

dì Mẫn vào trong đỡ mình ra ngoài.

Cánh cửa phòng thiền đóng lại.

Sau bình phong, đôi vai đang gồng lên

của sư thầy Khải Đức ngay lập tức thả lỏng

Sụp xuống.

Cô vén chiếc mũ len trên đầu lên, lộ ra

khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy vẻ đẹp của

thanh xuân, đôi mắt tinh ranh lóe lên ý cười

ma mị.

Đây chính là Ôn Thục Nhi, người nói phải

lên núi tạ ơn thần tiên!

Ôn Thục Nhi đứng dậy, đi tới bên cửa sổ,

nhìn bóng lưng nhóm người đang rời đi càng

lúc càng xa, trầm giọng lẩm bẩm: “Bà nội,

thực xin lỗi, cháu không cố ý nói dối bà đâu.

Nhưng mà cháu không thể tìm ra rốt cuộc là

kẻ đang hãm hại phía sau Kiến Phong, cháu

không thể để anh ấy tiếp tục uống thuốc nữa

cho nên chỉ có thể làm như thế này. Bà yên

tâm, bà thương Kiến Phong như vậy, nhất

định cháu sẽ giúp bà tìm ra kẻ đã hại anh ấy

dựa trên danh nghĩa của bài”

Ngoài sân sau.

Bà cụ Anh chắp tay trước ngực hướng về

phía sư thầy Viên Kính chào từ biệt: ‘Cảm ơn

sư thầy đã giới thiệu sư thầy Khải Đức cho

tôi, đã giải quyết vấn đề cấp bách của tôi, A

Di Đà Phật.”

Sư thầy Viên Kính xoay xoay chuỗi hạt

Phật trong tay: “Bà cụ Anh đừng khách sáo,

có thể được gặp sư thầy Khải Đức có nghĩa

là bà cũng có duyên với thầy ấy, còn thầy chỉ

tình cờ phụ trách trông coi ngôi chùa này mà

thôi.”

“Đây cũng chính là do lòng tốt và sự

nhân từ của sư thầy khiến cho hương khói

của chùa Thiên Vân có thể nở rộ, nên mới có

thể khiến cho các sư thầy du ngoạn giang hồ

nghỉ chân dừng lại ở đây.”

Bà cụ Anh cung kính nói xong, đôi mắt

xám xịt trợn tròn, trầm giọng ra lệnh cho

người đứng bên cạnh: “Hoắc Minh, sau khi về

nhà thông báo cho Hoắc Tuấn Tú, bảo nó đi

làm tượng phật bằng thân vàng đặt ở trong

chùa.”

“Vâng, thưa bà chủ.” Hoắc Minh nhanh

chóng cung kính đáp lại.

Mặc dù bà cụ không đề cập đến bất cứ

điều gì trong phòng thiền sau khi đi ra ngoài,

nhưng rõ ràng là vấn đề đã kết thúc và tâm

trạng của bà cụ cũng đã tốt lên.

Nghĩ đến điều này, trong lòng dì Mẫn nhẹ

nhõm hơn, lông mày của bà ấy cũng giãn ra.

“A Di Đà Phật, vậy tôi cũng rất cảm ơn bà

cụ Anh.”

Tiên bà cụ Anh và những người đi cùng

đi xong, sư thầy Viên Kính quay người trở về

phòng thiền.

Ôn Thục Nhi đang ngồi xếp bằng trên

nệm, nhàn nhã uống trà.

Nhìn thấy sư thầy Viên Kính bước vào, cô

lập tức đứng dậy, chắp tay và nói: “Cảm ơn

sư thầy đã giúp con sắp xếp, sư thầy có tấm

lòng nhân hậu và công đức rất lớn.”

“Hừ, thôi đừng có nịnh nọt ở đây.”

Giọng điệu của sư thầy Viên Kính đầy vẻ

nghiêm nghị, thế nhưng trong mắt ông ấy lại

hiện lên vẻ yêu thương: “Nếu như không dõi

theo con từ nhỏ cho đến lớn, biết con sẽ

không làm chuyện gì xằng bậy thì cho dù con

có năn nỉ ba ngày ba đêm đi chăng nữa, thầy

cũng không bao giờ cùng con làm những trò

như thế này đâu.”

Ôn Thục Nhi mím môi cười cười sau đó

trầm ngâm cúi đầu nói: “Vâng ạ, con nhỏ tỉnh

ranh như con không thể qua mắt được đôi

mắt tinh tường của sư thầy. Sư thầy giúp con

cũng chỉ vì muốn cứu người thôi, cứu một

mạng người hơn xây bảy tòa tháp ạ.”

“Con biết vậy là tốt.”

Sư thầy Viên Kính liếc nhìn cô một cái,

sau đó ngừng lại một chút rồi nói tiếp: “Tình

hình của nhà họ Hoắc rất phức tạp, may mà

con thiện chí giúp người, cho nên thiện có

thiện báo. Bà cụ Anh không những thêm rất

nhiều cúng dường mà còn ra lệnh tu bổ

tượng Phật trong chùa thành thân vàng,

những điều này đều là thiện duyên mà con

đã tạo ra. Con ấy, cũng có thể được coi như

là ngôi sao nhỏ may mắn của ngôi chùa này

rồi.

Ôn Thục Nhi chớp chớp đôi mắt tinh

nghịch: “Hì hì, ai bảo con bao nhiêu năm trời

cứ tới đây ăn ké đồ chay như vậy chứ! Mấy

món thức ăn ngon của thầy làm cũng không

phải ăn vô ích rồi, đúng không thầy?”

Có ơn biết báo đáp, đúng là một đứa bé

ngoan!

Sư thầy Viên Kính nhếch khóe miệng lên

âu yếm nhắc nhở: “Đã vào gia tộc giàu có thì

những gì con nhìn thấy bây giờ có lẽ chỉ là

phần nổi của tảng băng chìm ở nhà họ Hoắc

mà thôi. Từ nay về sau dù nói, làm gì hay đi

đâu thì cũng phải cẩn thận, biết chưa?”

“Vâng ạ.”

Ôn Thục Nhi gật đầu cái rụp: “Sư thầy

đừng lo lắng, con chỉ muốn lấy lại những gì

ban đầu thuộc về mẹ con thôi. Giúp Kiến

Phong chữa bệnh chỉ là việc tiện tay nên con

mới làm, anh ấy là một người đàn ông tốt và

không nên bị người khác làm hại như vậy.”

“Trong lòng con đã nắm chắc rồi là

được.”

Sư thầy Viên Kính nói xong chợt ngẩn

người ra rồi thở dài: “Xem ra là sân sau của

thầy sợ rằng không có người quét dọn nữa

rồi”

Ôn Thục Nhi lắc đầu liên tục, cười híp

mắt nói: “Sao mà như vậy được, sau này nhất

định con sẽ thường xuyên lui tới. Dù sao đồ

ăn chay ở đây ngon như vậy, sư thầy lại tốt

như thế, những chỗ khác làm sao mà có

được chứ.”

Cô khéo léo tuôn ra một tràng nịnh nọt

ngọt lịm, sau khi thấy sư thầy Viên Kính nở

nụ cười trở lại, cô chuyển đề tài nói: “Nhưng

mà bây giờ con phải mau mau trở về để giải

quyết chuyện trong nhà, con không nói

chuyện với sư thầy nữa, con về đây.”

Cô ngoan ngoãn khéo léo nói thêm: “Sư

thầy phải giữ gìn sức khỏe, đợi khi nào con

xong việc rồi con sẽ lên núi quét sân cho sư

thầy.

Nói xong, cô xoay người rời đi.

Tốc độ di chuyển nhanh chóng như một

con thỏ.

Ánh mắt sâu thẳm của sư thầy Viên kính

nhìn theo bóng dáng trẻ tuổi, từ từ lần chuỗi

tràng hạt trong tay: “A Di Đà Phật! Số mệnh

đã định, vạn sự đều do con người.”

Khu nhà trọ Bạch Kim.

Trong dãy phòng áp mái lúc này đang rất

lộn xộn.

Hoäc Vân Hạo đập mạnh tay cầm trò

chơi lên tỉ vi màn hình cong, “ầm” một tiếng,

chiếc ti vi LCD tỉnh thể lỏng lóe sáng rồi tắt

ngay lập tức.

Ôn Như Phương giật nảy mình, chân mày

nhướng lên.

Cô ta hít sâu một hơi ổn định tinh thần

rồi nhẹ nhàng nói: “Vân Hạo, đừng đập phá

nữa. Đồ tiện nhân đó đã làm anh tức giận,

cho dù anh có đập những thứ này như thế

nào đi nữa thì cũng chẳng có ích gì đâu!”

“Vui vẻ lên đi”

Hoäc Vân Hạo cầm lấy cái tay cầm còn

lại lên, nện lên ti vi một cái “rầm’ rồi nói: “Anh

đây không giết được cô ta thì đập phá mấy

món đồ cũng không được hay sao.”

“Tất nhiên không phải như vậy rồi.”

Ôn Như Phương nhìn xung quanh, nén lại

sự thiếu kiên nhẫn trong lòng, gắt giọng nói:

“Đây là chỗ ở của chúng ta, anh đập phá mấy

thứ này hỏng rồi thì anh phải tự bỏ tiền ra

mua cái mới đấy.”

Hoắc Vân Hạo tức giận đùng đùng nằm

xuống ghế sô pha: “Mua thì mua, đâu phải

anh đây không mua nổi đâu.”

Ôn Như Phương ngồi xuống bên cạnh

anh ta, cụp mắt buồn bã trâm giọng nhắc

nhở: “Tình hình bây giờ của chúng ta nói thực

lòng mua không nổi. Bây giờ gia đình anh

cũng không cho anh tiền tiêu vặt nữa, tất cả

là do con chó cái kia gây ra. Chút ít tiền

lương của công ty, em sợ không đủ để đổi

một chiếc ti vi mới. Huống chỉ lương thì phải

đến tận tháng sau mới có, bây giờ trong tay

chúng ta chẳng còn bao nhiêu tiền cả.”

Ánh mắt của Hoắc Vân Hạo lóe lên, quay

đầu nhìn về phía Ôn Như Phương nói: “Em

nói chuyện này là có ý gì? Em đang chán

ghét anh đúng không? Hả?”

“Em không có, em chỉ…”

“Nếu không phải anh trút giận vì em, anh

có đi trói con tiện nhân đấy lại không? Nếu

như không phải muốn giúp em giết con nhỏ

đó, anh có bị mất tiền tiêu vặt của mình

không?”

Ôn Như Phương còn chưa giải thích

xong đã bị Hoắc Vân Hạo gắt gỏng cắt

ngang: “Có phải em đang hối hận nên muốn

tìm một cái cớ để đá anh đi đúng không?”

Ôn Như Phương giật mình ngẩn người ra,

nhưng chỉ trong phút chốc sau cô ta đã

chuyển sang vẻ mặt khóc lóc.

Cô ta cắn môi run rẩy nói: “Vân Hạo, sao

anh có thể nghĩ về em như vậy? Anh đã ở

bên em từ năm mười tám tuổi đến bây giờ.

Mấy năm nay em đối xử với anh như thế nào

anh còn không biết sao? Nếu như không

phải là vì anh thì sao em lại từ chối chú ba

của anh, rồi lại còn đụng chạm vào con nhỏ

tiện nhân đấy chứ?”

Ngay khi vừa nhìn thấy người đẹp rơi

nước mắt, Hoắc Vân Hạo lại cảm thấy đau

lòng, mềm giọng nói: ‘Em đừng khóc, là lỗi

của anh, là do anh không tốt. Cũng vì anh

quá quan tâm em nên mới trở nên nhạy cảm

như vậy, anh sợ rằng em sẽ bỏ rơi anh.

Ngoan nào, đừng giận anh nữa.”

Ôn Như Phương cúi đầu khóc nức nở mà

không nói câu nào.

Hoắc Vân Hạo đảo mắt một vòng, anh ta

hung hăng chửi bới: “Ôn Thục Nhi, cái con

chó cái này, cô ta tuổi mèo à mà có tới chín

cái mạng sao? Có làm như thế nào cô ta

cũng không chết, xuất viện an toàn mà ngay

cả một cọng lông cũng không có thương tích

gì. Nếu biết vậy thì chúng ta nên đến bệnh

viện trước và chuẩn bị một số loại thuốc bổ

cho cô ta mới đúng.”

“Bây giờ nói những điều này thì còn có

ích gì nữa?”

Ôn Như Phương nước mắt lưng tròng thở

dài nhìn Hoắc Vân Hạo: “Càng nghĩ lại càng

cảm thấy kỳ quái. Con chó cái này không

phải bị ngu sao, lạ thật. Hay là do từ nhỏ đến

lớn sống ở dưới quê nên đã quen với sự đời

rồi sao? Cô ta không thể mạnh mẽ như vậy

được. Em nghĩ chắc chắn phải có người

đứng sau chuyện này, đứng sau lưng cô ta và

giúp cô ta sắp xếp mọi thứ cho nên lần nào

cô ta cũng mới có thể suôn sẻ trốn thoát như

vậy.

Hoắc Vân Hạo nắm chặt tay, nện mạnh

vào sô pha: ‘Dù là cô ta hay là người đứng

sau cô ta thì anh cũng sẽ không bao giờ bỏ

qua cho cô ta lần này. Anh đây từ bé đến lớn

chưa bao giờ phải nhục nhã như vậy cả. Bây

giờ anh không những muốn cô ta phải chết

mà còn muốn cô ta phải chết thật thảm nữa.”

Ôn Như Phương gạt đi nước mắt, đau

lòng cầm tay anh ta lên thổi nhẹ: “Cho dù

anh có quyết định như thế nào thì em cũng

sẽ ủng hộ anh!”

Đôi mắt ươn ướt đỏ hoe vì khóc vừa nhìn

vừa nói khiến người ta cảm thấy xót xa.

Hoắc Vân Hạo kéo Ôn Như Phương vào

lòng: “Em yêu, em vẫn là người tốt với anh

nhất, lúc nào cũng ân cần hiểu anh như vậy

hết! Em yên tâm, anh sẽ mau chóng xử lý

con chó cái đấy.”

Ôn Như Phương dựa đầu vào vai Hoắc

Vân Hạo, xúc động gật đầu.

Trong đáy mắt lại lóe lên sự lạnh lùng

như băng.

Điện thoại di động của Hoắc Vân Hạo

rung lên trong chiếc áo khoác của anh ta.

Hoắc Vân Hạo lấy điện thoại ra xem rồi

lập tức đẩy Ôn Như Phương ra, ngồi thẳng

lưng lại.

Anh ta hắng giọng rồi mới bấm nghe

cuộc gọi: “Dạ chú cả, có chuyện gì vậy?”

“Tối nay về nhà sớm, bà cố cháu nói

muốn họp mặt gia đình nên tất cả mọi người

nhất định đều phải có mặt.”

Giọng nói của Hoäc Tuấn Tú rất dịu

dàng, cho dù anh ấy đang giải thích chuyện

công qua điện thoại nhưng vẫn khiến cho

người khác có cảm giác như tắm trong gió

xuân.

Hoắc Vân Hạo cung kính gật đầu: “Vâng,

cháu nhất định sẽ về sớm.”

Cúp điện thoại, Hoắc Vân Hạo bắt đầu

lên kế hoạch.

Bà cố từ núi trở về lập tức vội vàng tổ

chức cuộc họp, lẽ nào vì bà quyết định muốn

xây lại hầm rắn sao?

Nhưng dù sao thì muốn tìm được chín

trăm chín mươi chín con rắn độc cũng phải

mất rất nhiều thời gian.

Một tia hung ác nham hiểm nhẹ lóe trên

đôi mắt anh ta.

Nếu đúng như vậy, anh ta sẽ quy tội giết

người cho Ôn Thục Nhi.

Người nhà họ Hoắc sẽ bảo vệ Hoắc Kiến

Phong, thế nhưng bọn họ chắc sẽ không bảo

vệ người ngoài chính là Ôn Thục Nhi đâu…

Đêm, Biệt thự Nam Uyển.

Đèn pha lê chiếu nhà ăn sáng như ban

ngày.

Trên bàn ăn, thức ăn tỏa ra mùi thơm

hấp dẫn mê người.

Ôn Thục Nhi và Hoắc Kiến Phong ngồi

đối diện nhau.

Súp gà tùng nhung trắng sền sệt màu

sữa, Ôn Thục Nhi húp một hơi đã cạn sạch

một bát to.

Cô ợ lên một tiếng rồi vươn đôi đũa về

phía miếng đùi gà béo ngậy của món gà luộc.

Đôi đũa của Ôn Thục Nhi đã bị chặn lại

bởi một đôi đũa khác ngay trước khi được

chạm vào miếng đùi gà.

Ôn Thục Nhi ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt

lạnh lùng của người đàn ông.

“Điều đầu tiên mà bác sĩ đã dặn là trước

khi khỏi bệnh hoàn toàn thì không được ăn

đồ sống nguội, đồ cay hoặc là đồ ăn nhiều

dầu mỡ.”

Giọng nói điềm tĩnh mang tính ra lệnh

không được cãi lời.

Ôn Thục Nhi cũng nhớ lại lời dặn của bác

sĩ rồi gật đầu, ngoan ngoãn rút tay về: “Ồ, vậy

thì tôi sẽ ăn rau thôi.”

Người đàn ông thu tay lại.

Ôn Thục Nhi cẩn thận nhìn Hoắc Kiến

Phong trừng lớn hai mắt, nhân lúc anh đang

cúi đầu ăn, cô nhanh chóng duỗi tay trái ra,

gắp vội miếng gà rồi nhét vào miệng.

Không ăn được đùi gà thì ăn một miếng

thịt gà cũng được!

Ôn Thục Nhi mím chặt môi, dùng lưỡi và

răng ngấu nghiến tiêu hóa miếng thịt gà bên

trong khoang miệng.

Miếng thịt gà lớn làm hai má của cô

phồng to lên, trông giống như một con chuột

đồng nhỏ đang ngấu nghiến hạt đậu phộng.

Người đàn ông khế cau mày, đặt đũa

xuống, ánh mắt nhàn nhạt nhìn cô.

Ôn Thục Nhi nhanh chóng cúi đầu

xuống, bưng bát lên che mặt, vội vàng nhai

thêm vài lần nữa rồi nuốt xuống.

Ôn Thục Nhi bị nghẹn nên hai má đỏ

bừng nhưng vẫn ngẩng đầu lên giả vờ như

không có chuyện gì xảy ra: “Kiến Phong, có

chuyện gì vậy? Sao anh lại nhìn tôi như vậy?”

Cô chớp chớp đôi mắt, khuôn mặt bối rối

tỏ vẻ ngây thơ ta đây cây ngay không sợ chết

đứng.

Ngô Đức Cường đứng ở bên cạnh, anh ta

hoàn toàn đã bị biểu cảm của Ôn Thục Nhi

đánh bại.

Cô ba, tính tình của cô như trẻ con thì

cũng đành rồi, cô lại còn muốn cậu ba giả

mù bắt chước theo cô nữa hay sao?

Hoắc Kiến Phong không nói gì mà chỉ

lạnh lùng nhìn cô.

Thua keo này ta bày keo khác, trong lòng

Ôn Thục Nhi như đang đánh trống thế nhưng

cô vân không chịu thua trợn mắt há hốc

mồm nhìn.

Trong chốc lát, Hoắc Kiến Phong quay

đầu nhìn Ngô Đức Cường, giọng điệu lạnh

lùng nói: “Còn không mang mấy đĩa thịt

xuống đi, cô chủ vừa mới xuất viện chỉ được

ăn đồ ăn dễ tiêu hóa thôi, không biết sao?”

Nụ cười chế giễu trên mặt của Ngô Đức

Cường trở nên đông cứng và méo mó, vẻ

mặt có chút đáng thương.

Cậu ba à, cậu không thể quản được cô

ba cho nên mới cưỡng ép người dưới quyền

như tôi sao?

Trong lòng Ngô Đức Cường không

ngừng oán thầm nhưng trên mặt vẫn thể

hiện sự kính cẩn, lập tức nói: ‘Là do tôi suy

nghĩ không thấu đáo, quên dặn nhà bếp ạ.”

Vừa dứt lời anh ta bèn gọi người giúp

việc tới bưng đồ ăn đi.

Gà luộc bị lấy đi, thịt kho Đông Pha cũng

bị lấy đi, thậm chí cả thăn heo sốt chua ngọt

cũng bị lấy mất đi…

Nhìn thấy cuối cùng trên bàn ăn chỉ còn

lại đĩa thịt heo nướng than hoa, Ôn Thục Nhi

vội vàng đứng dậy cướp lấy trong tay: “Lãng

phí là tội lớn lắm đấy, những món ăn này đều

nấu xong rồi không ăn thì tiếc lắm! Hơn nữa,

bao nhiêu món ăn như thế này chắc chắn là

do mọi người thấy tôi đang bệnh nên mới

muốn bồi bổ cho tôi, tấm chân tình này làm

sao mà tôi nỡ từ chối cho được chứ.”

Ôn Thục Nhi vừa nói xong đã lấy tay bốc

miếng thịt thăn heo nướng than hoa đút vào.

miệng, sau đó vừa nhai vừa nói: “Cổ họng

của tôi đã lành rồi. Bản thân tôi chính là bác

sĩ, tôi đã nói không sao thì là không sao.”

Miếng thịt thăn heo giòn tan trong

miệng, có mùi thơm của mỡ, Ôn Thục Nhi híp

mắt hài lòng sung sướng: “Oa, ngon quá đi

mất.

Cô ôm lấy chiếc đĩa, vừa cặm cụi ăn vừa

quét mắt xung quanh cảnh giác sợ có ai

cướp đi mất của mình.

Đôi mắt sáng ngời như đèn pha ô tô của

một người ham ăn.

Đôi lông mày của Hoäc Kiến Phong nhíu

lại.

Mới ở bệnh viện có mấy ngày sao mà lại

đói thê thảm như vậy chứ?

Lễ nào đây chính là tác dụng phụ của

thuốc sao?

Nghĩ như vậy, Hoắc Kiến Phong dựa vào

lưng ghế rồi gõ nhẹ lên bàn ăn nói: ‘Ăn từ từ

thôi, không ai tranh giành với cô đâu, nhưng

mà sau khi ăn xong cô phải nói cho tôi biết

ngày hôm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”

Hai mắt của Ôn Thục Nhi sáng lên, cô vội

vàng gật đầu lia lịa, yên tâm bốc một miếng

lớn lên rồi ăn ngấu nghiến.

Trong phòng khách có tiếng người giúp

việc đang nói chuyện.

Ngô Đức Cường quay đầu lại thì thấy

người giúp việc đang dẫn dì Mẫn vào.

Dì Mãn là người thân cận nhất của bà cụ

Anh, cả ngày bà ấy không hề tách rời khỏi bà

cụ nửa bước, lần này bà ấy lại đích thân tới

đây thì chắc hẳn là phải có chuyện gì đấy rất

quan trọng.

Ngô Đức Cường vội vàng chào hỏi,

nghiêm túc nói: ‘Dì Mẫn, có chuyện gì xảy ra

vậy?”

Dì Mãn cười cười lắc đầu: “Không có gì.”

Dì Mẫn nhẹ nhàng bước vào nhà ăn,

cung kính nói với Ôn Thục Nhi và Hoắc Kiến

Phong: “Cậu ba, cô ba, bà chủ mời cô cậu

sau bữa tối tới phòng khách nhà chính, bà

chủ có chuyện rất quan trọng muốn thông

báo với mọi người.”

Đích thân dì Mẫn tới thông báo thì

chuyện này chắc chắn sẽ không phải chuyện

bình thường.

Hoäc Kiến Phong lập tức gật đầu nói:

“Được, nhưng mà cô ba ăn xong còn phải

uống thuốc rồi nghỉ ngơi. Một mình tôi đến

đó thôi được không?”

Những gì Ôn Thục Nhi quan tâm đó

chính là mấy miếng thịt thăn heo, cô thể hiện

thái độ đúng kiểu tôi cứ ăn phần tôi, mọi

người muốn sắp xếp sao thì sắp xếp.

Dì Mãn lắc đầu nói: “Bà chủ đã dặn là

phải gọi cả cô ba đến tham gia cùng, nếu

như cô ba không tiện đến thì tôi đi thông báo

cho mọi người đến đây họp.”

Ánh mắt của Hoắc Kiến Phong tối sâm

lại.

Ngô Đức Cường oán thầm trong lòng:

Nói như vậy thì chuyện này nhất định phải

liên quan đến cô ba, là chuyện gì mà lại

nghiêm trọng như vậy? Không lẽ cô ba đã

gây ra chuyện gì rồi sao?

Không khí trong nhà ăn đông cứng lại

trong giây lát.

Ôn Thục Nhi nấc lên một tiếng vì ăn no.

Cô võ ngực mãn nguyện đặt đĩa thức ăn

xuống: “Không cần phiền mọi người phải qua

đây, em không sao đâu, em có thể đến đó

được.”

Cô quay đầu nhìn Hoắc Kiến Phong cười

híp mắt nói: “Kiến Phong, em ăn nhiều thịt

như vậy nên tranh thủ đi bộ cho xuôi cơm

cũng được, không sao đâu.”

Hoäc Kiến Phong nhìn xoáy sâu vào cô

rồi gật đầu: “Ừ”

“Vậy tôi về trước đây! Cậu ba, cô ba,

đừng đến muộn nhé.”

Dì Mãn hài lòng đứng dậy quay người rời

đi.

Ngô Đức Cường nhanh chóng đi theo,

cung kính tiễn dì Mẫn ra cửa.

Không khí trong nhà ăn trở nên yên tĩnh.

Hoắc Kiến Phong nhìn Ôn Thục Nhi, nhẹ

nhàng nói: “Đi cũng được, nhưng cố gắng

đừng nói gì cả.”

“Ờ ”

Ôn Thục Nhi ngoan ngoãn gật đầu: “Đến

lúc đó thì tôi sẽ đứng ở bên cạnh anh, anh

bảo tôi không nói, tôi cũng sẽ không nói.

Nhưng nếu như người lớn có hỏi gì thì anh

phải cố gắng đỡ lời cho tôi đấy!”

Ôn Thục Nhi nghiêng đầu suy nghĩ rồi

nói một cách nghiêm túc: “À đúng rồi… nếu

mà họ có hỏi thì anh cứ nói rằng cổ họng

của tôi vẫn còn yếu nên không nói được.”

“Ừ” Hoắc Kiến Phong nhẹ giọng đáp.

Ngô Đức Cường nhìn dáng vẻ của Ôn

Thục Nhi, nghi ngờ gãi gãi đầu.

Ấy, sao cô ba này sau khi xuất viện ra có

vẻ càng ngày càng thông minh hơn thì phải.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio