Chương
Tiêu Nhi cười nhạt một tiếng, trấn an Hồng Mẫn: “Sẽ không có chuyện đó đâu, anh cứ yên tâm đi. Thật ra, sau khi mọi người xuất phát từ đảo Ngọc trở về nước Thanh Bạch chưa được bao lâu, thì cô Dịch đã sơ ý làm mất thuốc rồi.
Vì thế mà Đinh Thanh Thanh đã sớm hồi phục rồi. Theo quan sát thì trong khoảng thời gian gần đây, cô ta thường xuyên có những biểu hiện mâu thuẫn và bối rối, đó là do các nhân cách phân liệt của cô ta đang đấu tranh lẫn nhau. Xét về tổng thể mà nói, lựa chọn hiện tại của Đinh Thanh Thanh là theo khuynh hướng mềm mỏng, trong thâm tâm, cô ta vẫn muốn trở về làm một người bình thường, lương thiện.
Mọi người chỉ cần cho cô ta một chút thời gian, cho cô ta một môi trường yên tĩnh, thì tin chắc rằng không bao lâu nữa, Đinh Thanh Thanh có thể tự hòa giải với chính bản thân mình và trở lại với cuộc sống sinh hoạt bình thường.”
Hồng Mẫn thở phào một hơi nhẹ nhõm, cảm động gật gật đầu: “Vậy thì quá tốt rồi, có lời dặn dò của thần y đây thì tôi yên tâm rồi.”
Hồng Liệt nắm chặt tay của Vân Thiên, cố gắng đi thật chậm lại, khoảng cách với đám người Tiêu Nhi ngày một xa dần. Mắt thấy bọn họ đã sắp chia tay chia chân xong, anh ta mới không thể không buông tay Vân Thiên: “Bảo bối à, máy bay sắp cất cánh rồi.” Vân Thiên gật gật đầu, không nói gì.
Hồng Liệt nghiến răng, trong lòng vô cùng không nỡ. Anh ta ngồi xổm xuống, lấy ra một con dao găm dài bằng bàn tay từ bên hông, đưa đến trước mặt Vân Thiên: “Con dao găm này là do phụ vương tặng cho chú, bây giờ chú tặng lại nó cho cháu. Hi vọng rằng nó có thể thay chủ bảo vệ cho cháu.”
Con dao găm này có vỏ dao và chuôi dao đều được làm từ vàng ròng, ở trên khám đá quý bảy màu, thoạt nhìn đã biết là vô giá. Đây chắc hẳn là một trong số những bảo vật gia truyền của hoàng gia nước Thanh Bạch.
Vân Thiên lắc đầu, bình tĩnh đẩy trả lại con dao găm: “Không cần, cháu đã trưởng thành rồi, có thể tự bảo vệ bản thân mình.”
Hồng Liệt nhếch miệng cười gượng gạo, trước kia bất kể là anh ta tặng cái gì, Vân Thiên đều sẽ vui vẻ nhận lấy. Nhưng bây giờ..
Rốt cuộc, vẫn là khác máu tanh lòng ư?
Hồng Liệt cổ nén những chua xót trong lòng, giả bộ nũng nịu với giọng điệu thoải mái: “Thế cũng không được. Con dao găm này là món quà mà chú định tặng cho con nuôi của mình. Nếu như cháu không nhận, vậy không lẽ là cháu không muốn nhận chú làm bố nuôi hay sao? Hay là, cháu cảm thấy món quà này chưa đủ hoành tráng?” Âm thanh kèm theo cả giọng mũi, lộ ra vẻ cô đơn.
Vân Thiên mím mím môi, sửa sang lại quần áo, sau đó cung kính đưa hay tay ra nhận lấy con dao: “Con cảm ơn bố nuôi!”
Bổ nuôi cũng là bố!
Hồng Liệt nhằm mắt lại, nở nụ cười xua tan đi những u ám trên gương mặt, đưa tay ôm lấy Vân Thiên vào trong lòng: “Ừ, con ngoan của bố.”
Một tay cầm dao găm của Vân Thiên hơi hạ xuống, còn tay kia thì nhẹ nhàng vỗ trên lưng Hồng Liệt.
Cơ thể mềm mại, hơi thở quen thuộc, còn có bàn tay nhỏ bé múp míp đang vỗ vỗ trấn an, đôi mắt Hồng Liệt như có cát bay vào, vừa xót vừa đau. Anh ta dui đầu vào vai Vân Thiên, không để cho ai thấy được đôi mắt hồng hồng sắp khóc của mình, ồm ồm nói: “Sau khi trở về, con phải chăm sóc thật tốt cho mami nghe chưa, còn phải thật ngoan, nghe lời bố con nữa. Cố gắng học hành chăm chỉ, tiếp thu nhiều kiến thức, để sau này có thể trở thành một công dân tốt, cống hiến cho xã hội.”
Cảm nhận được những giọt nước mắt ấm nóng trên vai mình, Vân Thiên mím môi, vành mắt cũng có chút phiếm hồng, tay nhỏ đang vỗ trên lưng Hồng Liệt cũng dùng sức hơn: “Con biết rồi. Bố nuôi cũng phải tự chăm sóc thật tốt cho bản thân đấy nhé, phải trở thành một vị hoàng tử chăm chỉ siêng năng, yêu dân như con. Thấy bố nuôi có thể bình tĩnh buông bỏ tình cảm với mami như vậy, con cũng thấy vui thay.”
Cơ thể Hồng Liệt chợt cứng đờ, sao giọng điệu này lại giống như là bổ đang dạy dỗ con trai quá vậy?
Anh ta gạt nước mắt, ngang đầu nghiêm túc nhìn Vân Thiên: “Nhóc thối, con đừng có mà làm bộ người lớn trước mặt bố nuôi. Con cũng đừng quên, trong tay bố vẫn còn ảnh chụp coi truồng của con đó!”
Nghe thế, nhưng Vân Thiên vẫn rất ung dung nhìn lại Hồng Liệt, bình tĩnh nói: “Con cũng không thích bị người khác uy hiếp, cho nên tất cả các hình ở trong máy tính và điện thoại của bố nuôi, con đã xóa đi từ lâu rồi.”
“Không thể nào.” Hồng Liệt mở to mắt ngạc nhiên, lập tức lấy điện thoại di động ra xem.
Trong thư viện ảnh không có, trong hòm thư gửi đi không có, ngay cả trong lưu trữ đám mây cũng không còn… Trong nháy mắt, mặt mày anh ta trở nên tiu nghỉu: “Nhóc thối, con thật sự không để lại cho bố nuôi dù chỉ là một tấm ảnh thôi sao?”
Vân Thiên làm bộ nhíu mày: “Đúng vậy, nhưng mà cũng không phải. Bây giờ con có thể hào phóng, cho phép bổ nuôi chụp với con một kiểu.”
“Được được được, nhất định là phải chụp rồi, bây giờ chụp luôn đi.” Hồng Liệt lập tức cười lên.
Anh ta ngoảnh đầu nhìn bốn phía xung quanh, sau đó tự nhiên chuyển ánh mắt về phía Tiêu Nhi: “”Tiêu Nhi à, em có thể chụp cho anh một tấm ảnh cùng với Vân Thiên được hay không?”
“Không thành vấn đề.” Tiêu Nhi dịu dàng cười nhẹ, cầm lấy chiếc điện thoại di động trên tay Hồng Liệt. Nhưng mà chưa đến một giây sau, lòng bàn tay của cô đột nhiên trống rỗng, điện thoại đã bị Hoắc Kiến Phong đoạt mất.
Biểu cảm của Hồng Liệt chợt trở nên cứng đờ, trên gương mặt của Tiêu Nhi cũng thoáng lộ vẻ kinh ngạc.
Hoắc Kiến Phong mặt không đổi sắc, lạnh nhạt nói: “Để tôi chụp cho hai người, em cũng đứng vào đi.” Vế sau của câu là anh nói với Tiêu Nhi.
Tiêu Nhi hơi giật mình, sau đó nở nụ cười: “Được thôi!” Cô thoải mái tiến tới ôm lấy Vân Thiên, đứng ở bên cạnh Hồng Liệt.
Hoắc Kiến Phong nhìn vào ống kính, nghiêm túc điều chỉnh góc độ, rồi bình tĩnh chụp lại bức ảnh cả ba người họ. “Cảm ơn anh.” Thời điểm nhận lại điện thoại từ tay Hoắc Kiến Phong, tâm trạng Hồng Liệt bỗng nhiên bình tĩnh trở lại.
Hoắc Kiến Phong đã hồi phục, cơ thể khỏe mạnh trở lại, vẻ ngoài thì đẹp trai, lại có gia cảnh không tầm thường cùng với ý chí phấn đấu không chịu khuất phục.. Quan trọng hơn nữa là anh ta thật lòng yêu Tiêu Nhi, mà từ đầu đến cuối, trong lòng Tiêu Nhi cũng chỉ có một mình anh ta mà thôi.
Hoắc Kiến Phong đưa tay lên vỗ vỗ vai Hồng Liệt, không nói gì.
Ngay lúc Hoắc Kiến Phong và Tiêu Nhi chuẩn bị dắt Vân Thiên lên máy bay, bỗng nhiên có một chiếc ô tô lao tới, kèm theo đó là tiếng hét của một người phụ nữ: “Tiêu Nhi, chờ tôi với! Tiêu Nhi ơi…”