Chương
Sát Bắc ôm lấy cơ thể gầy gò của cô, tim đau như dao cắt.
Suốt mấy ngày nay, làm gì có giây phút nào anh ta thôi nhung nhớ về cô đâu?
Ở đáy vực tối tăm nhất của cuộc sống này, cô gần như là toàn bộ động lực chống đỡ cho anh ta, giúp anh ta sống sót trở về.
Những người xung quanh đã âm thầm tản đi cả rồi, ngay cả thị vệ canh cửa cũng không thấy bóng dáng nữa.
Nhưng Hồng Mẫn vẫn cẩn thận quan sát bốn phía xung quanh, vươn tay kéo bọn họ vào phòng làm việc: “Phụ vương còn chưa cho phép đấy! Tụi bay có thấy mình hơi kín đáo quá không?”
Sát Bắc nghe vậy, vội vàng buông Hoa Dung ra, cung kính nói: “Đại điện hạ dạy báo đúng låm.”
Sợ rằng Sát Bắc buông tay ra sẽ lại bốc hơi, Hoa Dung vội vàng với một tay tóm anh ta lại, tay còn lại quệt lung tung trên mặt để lau bớt nước mắt nước mũi tèm nhem, đỏ mặt trừng Hồng Mẫn nói: “Anh cả, đây là âm mưu của anh chứ gì, nếu anh nói cho em biết ngay từ đâu thì em đã không thất lễ như vậy.”
Hồng Mẫn liếc mắt qua, cười như không cười: “Vậy hả, trách anh sao? Trách anh tìm anh ta về ấy hả? Vậy thì giờ anh tống anh ta đến chỗ cũ là được chứ gì.”
Anh ta nói xong thì giả vờ như định làm thật.
Hoa Dung lo lắng quá nên đầu óc rối loạn, vội vàng quảng cánh tay của Sát Bắc đi, ôm chầm lấy tay Hồng Mẫn cầu xin tha thứ: “Đừng mà anh ơi, em sai rồi. Em cảm ơn anh đó, cảm ơn rồi đó được chưa?”
“Rồi, nhớ cho kỹ đó, cảm ơn anh mày nhiều vào!” Hồng Mẫn mở miệng, rất là có tâm trạng đi hôi của người ta lúc đang cháy lớn.
Hoa Dung chẳng có một chút ý thức phản kháng nào, chỉ gật đầu như giã tỏi: “Được được, sau này anh muốn em đền ơn như thế nào thì em sẽ đền ơn như thế đó. Nhưng anh nói cho em biết vì sao anh tìm được anh ấy trước đã, vì sao vậy?”
Thật ra Hồng mẫn muốn dời sự chú ý của bọn họ đi trước, để ít ra nhìn nhau cũng đừng khóc lóc um sùm nữa, rồi sau đó mới kéo hai người họ ngồi xuống ghế số pha: “Được. Ngồi xuống đây đi, bọn anh từ từ kể cho em nghe.”
Ý định của Hồng Mẫn vốn là bảo bọn họ ngồi tách nhau ra, nhưng Hoa Dung thẳng thừng tránh khỏi tay anh ta, bám vào người Sát Bắc.
Sắt Bắc nhíu mày, nhìn Hồng Mẫn cầu cứu.
Nhưng Hồng Mẫn còn chưa kịp mở miệng, Hoa Dung đã hung tợn trừng mắt liếc anh ra: “Hôm nay anh đừng hòng chia rẽ tụi em.”
Hồng Mẫn hết cách, chỉ đành cười cười chiều chuộng: “Được được, không chia rẽ hai người tụi em.” Anh ta đặt khăn tay trước mặt bọn họ, nghiêm giọng nói: “Lau khô nước mắt đi đã, chúng ta nói chuyện nghiêm túc.”
Thật ra Sát Bắc cũng không rõ chuyện vì sao Hồng Mẫn lại tìm được mình, lúc này, hai người đã lau khô nước mắt, ngay ngắn ngồi thẳng lưng. “Thôi thì cũng tạm được.” Hồng Mẫn gật đầu hài lòng, biểu cảm dần trở nên nghiêm trọng: “Chúng ta tiếp tục, hình như tất cả chốn địa ngục trên đời này đều có kẻ thống trị cả. Lúc bị nhốt trên đảo Thần Bí thì ta giả vờ mất trí nhớ, sau đó nghe cha con Kenny Đinh và thuộc hạ của bọn hắn thám thính được thông tin có người ngụy trang thành ta để tiến cung. Tiếp đó, ta nghe nói kẻ đó giả danh nghĩa Hoa Dung để động tay động chân vào phi cơ của cô Tiêu.”
Kenny Đinh có gửi yêu cầu đến ngài Hoắc, tất nhiên là anh ta không dám giỡn với mạng của cô Tiêu nên vội phái người đi tiếp ứng trước. Nếu bọn họ cứu được cô Tiêu thì tất nhiên là nằm thóp được một cái ân tình rất giá trị. Còn nếu như ngài Hoắc từ chối nhận cái ân tình này thì bọn họ có thể quay xe bắt cô Tiêu làm con tin, uy hiếp cô Tiêu ngoan ngoãn nghe lời. Nhưng tiếc là bọn họ tính tới tính lui cũng không tính tới trường hợp có người thản nhiên dùng dù nhảy làm tín vật giao hẹn, lại còn tự mình đeo cho người ta mỗi ngày nữa chứ.”
Nói đến đây, Hồng Mẫn lại chớp mắt trêu chọc Hoa Dung.
Hai má Hoa Dung đỏ lên, nằm thật chặt tay Sát Bắc. Hồng Mẫn mỉm cười, tiếp tục nói: “Bởi vì cô Tiêu có dù nhảy cho nên thời gian tiếp đất bị giảm xuống, cá vị trí cũng lệch đi so với mong muốn của bọn họ, lộn xộn một hồi thì người của Kenny Đinh lại tìm được Sát Bắc và những thành viên khác của phi hành đoàn. Tất cả đều là do tình cờ và sai sót của bọn chúng cả, sau đó bọn họ bị đưa về đảo, ta đã tìm mọi cách để thăm dò mới biết được bọn họ bị nhốt trong phòng thí nghiệm ở trung tâm căn cứ. Trên đảo có rất nhiều thí nghiệm về vi-rút và vũ khí sinh hoá học nguy hiểm nên rất cần cơ thể sống để làm thực nghiệm. Cũng may là số của bọn Sát Bắc vẫn chưa đen như tiền đồ chị Dậu, lúc họ sắp bị ngâm vào đống hoá phẩm thí nghiệm thì ngài Hoắc và cô Tiêu lên đảo.
Lúc này thì lực chú ý của Kenny Đinh hoàn toàn dồn vào hạng mục thống trị và hạng mục năng lực và trí tuệ của nhân công nên tiến độ của thực nghiệm sinh hoá cũng bị giảm sút. Chuyện sau đó thì hai người cũng biết rồi. Cô Tiêu xui khiến Đinh Thanh Thanh, dẫn ta rời khỏi đảo Thần Bí, sau đó hai người bọn ta cố gắng đưa mọi người trở về, cuối cùng là giải quyết nốt những tai hoạ còn sót lại và giải cứu nhóm Sát Bắc với một ít người vô tội bị bọn chúng hãm hại ra khỏi nơi đó.”
Hồng Mãn cố gắng nói càng đơn giản càng tốt, hoàn toàn lược qua cuộc đấu tranh tàn khốc và sự thật đăng sau.
Hoa Dung vẫn chưa kịp hoàn hồn, cô sit mũi, chạy qua ngồi bên cạnh Hồng Mẫn và ôm anh ta một cái thật chặt: “Anh cả, cảm ơn anh! Cảm on anh vì đã đưa ông anh trai lương thiện ấm áp của em trở về, lại còn cu cả Sát Bắc của em.”
Khoé miệng Hồng Mẫn hơi cong lên, nhưng giọng nói lại ra vẻ lạnh lùng: “Em có hiểu lầm gì anh không? Anh không có ấm áp chút nào cả, hay phải nói là anh cực kỳ nghiêm khắc mới đúng.” =
Hoa Dung buông tay ra, nhăn mặt hếch mũi làm mặt quỷ với anh ta: “Làm gì có. Tuy nhìn anh nghiêm nghị cứng nhắc nhưng vẫn luôn che dấu tình cảm ở trong lòng. Cái tên khốn giả dạng anh chỉ học được sự nghiêm khắc và cay nghiệt chứ đâu có hiểu được trái tim ấm áp ẩn sau bề ngoài lạnh lùng của anh, cho nên khi đó em càng gặp thì càng ghét anh, mà em càng ghét thì lại càng né xa tám hướng, đương nhiên không thể phát hiện hắn ta là hàng fake rồi.”
Nhớ đến điều đó, Hoa Dung lại không nén được tức giận.
Nếu mà lúc đó thiếu đi một chút may mắn thì không biết phải liên luy đến bao nhiêu mạng người.
Sát Bắc thấy cô banh hàm thở phì phì cũng chỉ đành cưng chiều nói một cách bất đắc đĩ: “Thật ra tôi là người đi theo Đại điện hạ ngay từ đầu. Sau khi Đại điện hạ bị tráo đổi thì tôi cũng phát hiện ra tính tình của ngài càng ngày càng vui buồn thất thường, hơn nữa lại say mê giết chóc với mùi vị máu tanh. Nhưng dù tôi nhận ra nhiều dấu vết khác lạ như vậy cũng không ngờ rằng ngài ấy bị người khác giả dạng, ngược lại còn từ từ xa cách ngài ấy. Vậy nên dù người có nhận sai đi chăng nữa cũng không thể trách người được. May mắn là bây giờ, Đại điện hạ thật sự đã trở lại, mọi thứ đều sẽ ổn cả thôi.
Hoa Dung chợt nghĩ đến cái gì, cô đứng dậy, bước nhanh qua, từ trên cao cúi xuống rồi trừng mắt nhìn Sát
Bắc: “Được đấy, hoá ra ngươi vốn là người của anh cả! Hừ, khai thật cho ta, lúc nãy hai người bí mật âm mưu chuyện gì, có phải là đang nghĩ cách giúp anh cả tranh đoạt vương vị không?”
Sắc Bát hoảng sợ, vội vàng vươn tay che miệng cô lại: “Công chúa, mấy chuyện này không nói lung tung được đâu.”
“Vậy hai người nói cho em biết, chuyện hai người đang bí mật thảo luận là cái gì, em không có nói xăng nói bậy đúng không?” Hoa Dung gian xảo chớp chớp mắt.
Đây mới đúng là kỹ nghệ của cô này!
Sát Bắc hết cách, đành phải nhìn về phía Hồng Mẫn cầu cứu.