Chương
Chiếc xe phóng nhanh trên làm đường rộng lớn, bên ngoài cửa sổ là từng cảnh vật xa lạ không ngừng lướt qua.
Tiêu Nhi hơi cau mày lại với một độ cung khó có thể nhận ra, cô lên tiếng hỏi: “Bé con, bây giờ con có thể nói cho mẹ biết chúng ta sẽ về nhà nào được chưa?”
“Đương nhiên là nhà của chúng ta rồi, bao giờ đến mẹ sẽ biết.” Vân Thiên nhắm mắt lại dựa vào lưng ghế: “Mẹ, con rất mệt, con nghỉ ngơi trước một lát.”
Giọng nói của cậu vừa nhẹ nhàng lại vừa mềm mại, nhưng rõ ràng thái độ lại mang theo sự kháng cự. Tiêu Nhi không có cách nào khác, cô nở nụ cười cưng chiều, đành phải từ bỏ ý muốn gặng hỏi.
Chẳng mấy chốc chiếc xe đã chạy vào một khu biệt thự mới tinh ở ngoại ô thành phố. Chiếc xe chậm rãi dừng lại trước một căn nhà nhỏ được phối hai màu đỏ trắng theo phong cách Châu Âu.
Vân Thiên đã tinh ngủ, cậu đưa Tiêu Nhi xuống xe. Vừa xuống khỏi xe, bên tai bọn họ đã vang lên âm thanh đồng nhịp. “Chào mừng cậu chủ và bà chủ về nhà!”
Tiêu Nhi lại càng cảm thấy hoảng sợ, cô vừa ngước mắt đã nhìn thấy hai hàng người hầu và vệ sĩ chậm rãi chạy ra từ cửa. Trên gương mặt của bọn họ hiện lên vẻ nghiêm túc và trang trọng, thái độ cung kính, rõ ràng cho thấy đã được đào tạo bài bản. Trước cánh cửa đang rộng mở của biệt thự, ông cụ Tiêu Thiên Đức và bà cụ Lý Thiên Kim mặc bộ đồ đôi màu đỏ sậm, đang nhìn về phía bọn họ bằng ánh mắt yêu thương. “Ông ngoại! Bà ngoại!”
Tiêu Nhi đầu tiên là sững sờ, sau đó reo lên một tiếng, cô buông tay Vân Thiên ra rồi trực tiếp lao tới. “Ha ha ha, trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi!” Bà cụ vuốt ve lưng của Tiêu Nhi, cười đến nỗi không ngậm miệng được.
Tiêu Nhi ôm lấy cổ bà ngoại, nói với giọng điệu nũng nịu thân mật: “Bà ngoại, cháu nhớ bà lãm!”
Bà cụ ngẩng đầu, từng nếp nhăn nơi khóe mắt đều tràn đầy sự vui mừng: “Tiêu Nhi ngoan, bà ngoại cũng rất nhớ cháu.”
Ông cụ Tiêu Thiên Đức bị bỏ mặc ở một bên, nhìn đến nỗi hai mắt nóng rực, ông cụ che miệng lại ho khan hai tiếng: “Khụ khu”
Tiêu Nhi và bà ngoại liếc nhìn nhau, cả hai đều bật cười thành tiếng. “Ông ngoại, cháu cũng nhớ ông!” Tiêu Nhi dang rộng tay ra, một trái một phải ôm cả ông ngoại và bà ngoại vào lòng: “Cháu nhớ hai người!”
Vẫn là giọng điệu ấy, vẫn là hơi thở ấy.
Gương mặt của ông cụ Tiêu Thiên Đức lập tức trở nên rang rỡ, nhưng ngoài miệng lại nói với vẻ kiêu ngạo: “Đã làm mẹ rồi mà còn muốn làm nũng với ông bà, chẳng biết xấu hổ gì cả.”
Tiêu Nhi đứng thẳng người ôm lấy cánh tay của ông cụ, cô nói với giọng điệu trang nghiêm: “Cho dù sống đến tám mươi tuổi thì cháu vẫn là bé cưng của ông bà, vẫn muốn làm nũng với ông bà.”
Bà ngoại lập tức hùa theo: “Đúng vậy, đúng vậy, cho dù Tiêu Nhi có bao nhiêu tuổi thì vĩnh viên là bé cưng của ông bà.”
Nhưng khi nhìn thấy phía sau còn rất nhiều người đang đứng, bà ngoại vẫn kiềm chế tâm trạng phấn khích, nhiệt tình nói: “Chúng ta đừng đứng ở đây nói chuyện nữa. Nào, vào nhà, tất cả vào nhà đi.”
Một tay bà cụ Lý Thiên Kim dắt Tiêu Nhi, tay còn lại vươn về phía Vân Thiên.
Khỏe mỗi của Vân Thiên khẽ nhếch lên một độ cung, không chút do dự mà đặt bàn tay nhỏ bé của mình vào trong tay bà cu
Bên trong ngôi biệt thự được trang trí theo phong cách tân-cổ điển, là sự kết hợp hoàn hảo giữa phong cách truyên thống và nghệ thuật hiện đại, bầu không khí tĩnh lặng và vẻ sang trọng bình dị đã chiếm được trái tim của Tiêu Nhi.
Sau khi vào nhà, những người hầu và vệ sĩ đã giải tán và trở về vị trí của mình.
Tiêu Nhi nhìn ngó xung quanh, trong đôi mắt ứng đó xęt qua sự kinh ngạc: “Con trai, con sắp xếp chuyện này từ khi nào vậy?”
Vän Thiên không nói gì, Lộ Tây lên tiếng giải thích: “Là trước khi xuất cảnh. Trước khi xuất cảnh, anh trai đã thu xếp xong xuôi hết tất cả mọi việc, không chỉ sửa sang nhà cửa, đón hai cụ qua đây mà còn chuyển cả phòng khám của hai người lại đây. Mặc dù hiện tại nơi này vẫn là vùng ngoại ô nhưng với sự mở rộng ngày càng nhanh thì trong tương lai, chắc hẳn nơi này sẽ là một vùng đất trù phú, tấc đất tấc vàng. Anh trai đã mở phòng khám lớn hơn cho hai cụ, còn tuyển rất nhiều người học nghề và trợ lý. À, đương nhiên phòng khám trước đây cũng không hề đóng cửa, bây giờ đã được hoàn toàn giao lại cho ngài Vương Thiên Hạo và ngài Hắc Diệm quản lý, dù sao thì hàng xóm láng giêng bên kia cũng quen với việc khám bệnh ở đó, vậy nên nếu qua bên này thì thực sự rất bất tiện. Hơn nữa, điều kiện của phòng khám cũ tương đối đơn giản, thích hợp cho ngài Vương Thiên Hạo và ngài Hắc Diệm vừa làm việc vừa nghiên cứu thuốc hơn.”
Hai hàng lông mày của Tiêu Nhi cứ nhíu rồi lại thôi, cô vừa cảm động vừa lo làng: “Con trai, con thực sự rất tuyệt vời, con còn suy nghĩ cẩn thận và chu toàn hơn cả mẹ, rất giỏi! Nhưng..
Cô vẫn nhìn ngó xung quanh: “Nhất định là những đồ vật này, bao gồm cả phòng khám đều tốn rất nhiều tiền nhỉ? Con lấy ở đâu ra nhiều tiền như vậy? Không lẽ là hack tài khoản nào đó chứ?”
Vân Thiên xì một tiếng, cậu giương cầm lên đầy vẻ kiêu ngạo: “Mẹ à, mẹ đối xử với con trai ruột của mình như vậy sao?” Bây giờ cậu rất nghi ngờ rằng chỉ số IQ của mẹ mình đã bị ảnh hưởng nghiêm trọng vì bị người nào đó tác động.
Lộ Tây mim cười giải thích: “Mẹ yên tâm, tiên của anh trai đều là do chính anh ấy kiểm được. Trong khoảng thời gian này, anh trai đã bán rất nhiều bằng sáng chế nghiên cứu về trí tuệ nhân tạo, hiện tại tài sản đã hơn ba nghìn năm trăm tỷ đồng rồi.” Hàng lông mày của Tiêu Nhi nhíu lại. Cô biết rõ Vân Thiên thông minh và rất có thiên phú về lĩnh vực máy tính và trí tuệ nhân tạo, nhưng cô tuyệt đối không ngờ rằng vậy mà cậu lại có nhiều thành tựu như vậy. “Không chi có thế mà mỗi ngày còn làm rất nhiều chuyện có ích!”
Bà cụ Lý Thiên Kim lên tiếng, trên gương mặt tràn đầy vẻ tự hào và kiêu hãnh: “Tuy thắng bé còn nhỏ tuổi nhưng lại rất có tình thương, góp tiền góp sức để sửa đường cho các khu vực xa xôi hẻo lánh gần đây, hơn nữa còn tài trợ các tuyến xe buýt nữa, người dân khó khăn đến cho chúng ta khám bệnh có thể đi xe buýt miễn phí không giới hạn số lần.
Hiện nay phòng khám của chúng ta có rất nhiều các loại thuốc phổ biến, mọi người được giảm một nửa giá hoặc thậm chí là tặng miễn phí, hơn nữa còn được cung cấp hàng ngày “Đúng vậy đó! Thằng bé này còn nhỏ tuổi mà đã có thể sắp xếp thỏa đáng những việc mà chúng ta muốn làm nhưng chưa làm được.” Ông cụ Tiêu Thiên Đức vừa ha vừa nói theo.