Chương
Ngoại ô Lam Thành, biệt thự Thiên Hồng.
Sau khi Tiêu Nhi cho giải tán người hầu và vệ sĩ, cả gia đình bao gồm cả Ngô Đức Cường, Tiểu Thất ngồi trên ghế sofa ở phòng khách.
Sau khi kiểm tra phong thư không có vấn đề gì, Hoắc Kiến Phong mới nhàn nhạt nói: “Cháu đồng ý với ý kiến của ông ngoại. Tuy đổi phương muốn chúng ta đem sách đưa cho bọn họ. Chỉ có điều một mình đi đối mặt với chuyện này, không thể để ông ngoại đi, để cháu đi.”
Ông cụ Tiêu xua tay: “Không được, không được, trong thư bọn họ đã đặc biệt nhấn mạnh là chỉ được một mình ông đi. Nếu cháu thay ông đến đó, thất tín với người ta, sợ rằng sau này bọn họ sẽ lấy cớ này để làm xăng làm bậy. Đến lúc đó, e là sẽ lợi thì ít mà hai thì nhiều.”
“Nhưng nếu ông đi một mình, thì làm sao bọn cháu bảo đảm được được sự an toàn cho ông?” Tiêu Nhi cau mày, gương mặt cô tràn ngập vẻ do dự.
Ông cụ Tiêu trừng mắt nhìn cô: “Vậy bảo Phong đi , thì có thể đảm bảo được an toàn cho thắng bé không? Thằng bé có gì khác với ông sao? Cũng chỉ có một cái đầu, hai tay, nếu như đối phương đã có sự chuẩn bị, thì kết quả vẫn vậy thôi. Lão già như ông, so với mấy đứa, đều là sự thích hợp nhất.”
“Nhưng..”
Tiêu Nhi còn định nói gì đó, nhưng chưa kịp nói hết, ông cụ đã lên tiếng cắt ngang lời cô. “Được rồi, không cần ai phải khuyên can nữa. Chuyện này cứ quyết định như vậy đi. Trưa mai ông sẽ làm đúng theo yêu cầu của đoi phương, đích thân đến đó một chuyen!
Thần sắc của ông cụ Tiêu vô cùng nghiêm túc, dường như không thể phản bác lại.
Tiêu Nhi bất lực liếc nhìn Hoắc Kiến Phong, Hoắc Kiến Phong nhíu mày, trầm ngâm nói: “Ngô Đức Cường, anh lập tức sắp xếp vài thuộc hạ đến công viên Cẩm Tú, theo dõi và kiểm tra chặt chẽ tình hình ở đây trong phạm vi ba ki-lô-mét, nhất định phải đảm bảo an toàn cho ông ngoại. Đồng thời phải ẩn núp thật cẩn thận, tránh bứt dây động rừng.”
“Vâng.”
Ngô Đức Cường cung kính đáp, nhưng ngay khi anh ấy định đi, thì ông cụ Tiêu lên tiếng ngăn cản: “Không cần, không cần thiết phải làm như vậy.”
“Tại sao?”
Mọi người đều ngạc nhiên nhìn ông cụ.
Ông cụ Tiêu thở hắt ra một hơi: “Bọn họ đã sắp xếp địa điểm gặp mặt ở khu vực trung tâm thành phố, vô cùng sầm uất, nơi công cộng, đông người qua lại, cho thấy nơi đó nhất định sẽ không phải là nơi gặp mặt cuối cùng”
Nếu như không thể xác định được địa điểm gặp mặt cụ thế, vậy thì tình hình của bọn họ sẽ ngày càng trở nên bị động. Hoắc Kiến Phong và Tiêu Nhi nhìn nhau, vẻ mặt đều ngưng đọng. Đối thủ quá xảo quyệt, bọn họ năm quá ít thông tin trong tay Trong khi mọi người đang trầm tư suy nghĩ, điện thoại di động của Hoắc Kiến Phong bên ghế sofa đột nhiên vang lên.
Nhin thấy người gọi đến là Hoặc Tuấn Nghĩa, anh lập tức cầm lên. Nhưng anh chưa kịp nói thì bên kia điện thoại đã lên tiếng trước, Hoắc Tuấn Nghĩa vội vàng hét lên: “Phong, cậu đang ở đâu? Bà nội ngã ngất xiu rồi. Bây giờ anh đang ở bệnh viện, cậu mau đến đi.”
Hoắc Kiến Phong căng thẳng năm chặt tay, đột nhiên đứng dậy: “Bệnh viện nào? Phòng số bao nhiêu?”
Hoắc Tuấn Nghĩa tìm được người tâm phúc, thanh âm của anh ta thấp hơn, nghẹn ngào báo địa chi. Khu VIP, bệnh viện số thành phố.
Khi Tiêu Nhi và Hoắc Kiến Phong đến nơi, bà cụ Hoặc đã tính lại.
Bà đang ngồi dựa vào đầu giường, những nếp nhăn hằn trên gò má nhợt nhạt. Cặp kính được đặt trên tủ cạnh giường, đôi mắt bà cụ có chút mông lung, vô thần nhìn xung quanh: “Phong, Nhi đến đẩy hả?”
Bà cụ vươn bàn tay ra, run rẩy quờ quạng trong không gian. Hoắc Kiến Phong vội vàng bước lên phía trước, nằm lấy bà tay bà cụ, nhẹ nhàng nói: “Là cháu, bà nội, cháu đến rồi”
Đầu ngón tay của bả cụ lạnh ngắt, lạnh đến mức khiến anh khẽ cau mày.
Bà cụ Hoắc lại vươn cánh tay kia ra, quờ quạng trong giữa không trung: “Tiêu Nhi, Tiêu Nhi của bà cũng đến phải không?” Tiêu Nhi cũng vội bước đến bên bà cụ, nắm lấy tay bà: “Cháu đến rồi, cháu đến rồi.”
“Được, được, tất cả đều ở đây, tốt lắm.”
Vành mắt bà cụ Hoặc ửng đỏ, kéo hai người bọn họ ngồi xuống giường: “Hai đứa hứa với bà, không bao giờ được rời khỏi nhà họ Hoắc, mãi mãi ở đây làm cháu nội ngoan của bà, làm cháu dâu hiền của bà, có được không?”
Trên đường đến đây, Hoắc Kiến Phong đã kể qua chuyện xảy ra ở biệt thư, bao gồm cả những lời nói của Hoắc Tuấn Tú và Tổng Phi Phi cho Tiêu Nhi nghe
Tiêu Nhi dùng hai bàn tay của mình ôm lấy bàn tay lạnh ngắt của bà cụ Hoắc, hà hơi nóng, trấn an bà cụ: “Bà nội, bà yên tâm đi. Cháu và Kiến Phong sẽ không rời xa bà đầu , cho dù có bị đuổi cũng không chịu đi đâu.”
“Không chỉ không được rời xa bà, còn không được rời xa nhà họ Hoặc chúng ta nữa”
Bà cụ Hoắc nghiêm túc nhấn mạnh: “Cặp kính mà Vân Thiên tặng bà, sau này bà sẽ không đeo nữa. Bà thà rằng bị mù cũng không muốn nhìn cái nhà này tan thành từng mảnh.”
Bà cụ vừa nói, giọng điệu của bà cụ ngày càng trầm xuống, gương mặt vốn vô cùng dịu dàng bốc chốc trở nên đầy bất lực và chua xót.