Chương
Tiêu Nhi lấy điện thoại di động ra xem, là tin nhắn của bác sĩ Thiện – bác sĩ chữa trị cho Hoắc Phương Nam. “Cô Tiêu, chuyên gia đã khám bệnh xong, cô tới được không?”
Bên phía bệnh viện đã hẹn mấy chuyên gia quốc tế khoa não uy tín tới đây hội chẩn cho Hoắc Phương Nam, vừa lúc là buổi sáng hôm nay.
Mấy ngày liền bận rộn, sáng sớm Tiêu Nhi vội vàng chuẩn bị đạo cụ dùng để hoá trang nên đã quên mất việc này. Cô nhíu mày, thoáng suy tư, dừng lại ở phía sau đội ngũ nói với bà cụ: “Bà ngoại, bác Hoặc bên kia có chút việc, cháu tranh thủ thời gian qua đó xem. Bên này phiền mọi người xem giúp cháu trước, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho cháu ngay.”
Bà ngoại đau lòng nhíu mày: “Đứa nhỏ này, thật sự là khổ cho cháu rồi. Vừa phải nhớ thương Kiến Phong, vừa phải dàn xếp chuyện thay cậu ấy. Cháu yên tâm, nơi này có bà ngoại rồi. Nhưng đến lúc ông ngoại cháu tỉnh lại, bà sợ..”
“Cháu hiểu.”
Tiêu Nhi lấy ra một bọc nhỏ, thật cẩn thận đặt vào lòng bàn tay bà: “Vẫn là lấy khuyên là việc chính, nếu ông thật sự kiên trì, chúng ta lại dùng thuốc.
Bà ngoại nằm thuốc, gật đầu: “Yên tâm, bà có chừng mực, cam đoan sẽ không làm cho ông ngoại cháu nhìn thấy. Được rồi, cháu mau đi đi.”
Tiêu Nhi nhìn bà ngoại một cái, lại cầm tay bà, xoay người chạy nhanh xuống lầu.
Công viên Cẩm Tú.
Hoắc Kiến Phong mang theo gói đồ, vừa ngồi ở trên ghế đá dưới bóng cây lục chờ đợi, vừa không dấu vết đánh giá hoàn cảnh bốn phía.
Khi đến giữa trưa, du khách đến đây rất thưa thớt.
Nhìn thấy một đứa bé đang chạy trên bãi cỏ không xa, Hoắc Kiến Phong bỗng nhiên nhớ tới, đây là nơi lần đầu tiên anh gặp Vân Thiên.
Nhớ tới mới tình huống gặp cậu bé lúc đó, anh không khỏi kéo khóe môi.
Mà đúng lúc này, điện thoại của ông cụ trong túi vang lên. Hoắc Kiến Phong luôn luôn ghi nhớ hình tượng của ông cụ, thong thả lấy điện thoại di động ra, nhìn thấy trên màn hình hiển thị hai chữ “Không tên”, anh nhíu mày nghe: “Xin chào, đây là?”
Giọng nói hơi tang thương và sóng âm của ông cụ Tiêu hoàn toàn ăn khớp.
Người bên kia điện thoại quả nhiên xác nhận không lâm, mới mở miệng nói: “Ông Tiêu, ông tới một mình sao?”
Cảm thấy trong giọng nói của đối phương hơi mang ý kính trọng, Hoắc Kiến Phong nháy mắt thay đổi sách lược, không kiên nhẫn nói: “Đương nhiên. Có phải các người tới rồi không? Nắng to như vậy, các người để cho một người già như tôi phơi năng ở chỗ này là có ý gì?”
“Ông Tiêu đừng nóng giận, chúng tôi chỉ muốn xác nhận với ông một chút. Chúng tôi lập tức gửi địa chỉ mới qua điện thoại của ông, phiên ông đi theo định vị tới đây.”
Quả nhiên là muốn ra vẻ.
Hoắc Kiến Phong cười lạnh trong lòng, ngoài miệng đoan chính, dáng vẻ ảo não nói: “Tôi không đi. Nơi nào tôi cũng không đi, tôi chờ ngay tại nơi này. Nếu các người thật sự muốn đồ vật này, liền mau chạy tới đây lấy. Có gì muốn nói, chúng ta giáp mặt nói. Nơi này giữa ban ngày, trước công chúng, cũng không phải hoạt động giết người cướp của, đổi lấy đổi đi định trêu đùa ông già này sao?”
Người bên kia quả nhiên không dự đoán được ông cụ sẽ đảo khách thành chủ, sửng sốt một lát mới mở miệng nói: “Được. Ông Tiêu, ông không muốn đổi địa điểm cũng không thành vấn đề. Nhưng nếu ông trái với ước định báo công an hoặc là sắp xếp người đen bắt chúng tôi, hậu quả chỉ sợ sẽ chỉ làm hỏng việc của tất cả chúng ta.”
Hoac Kiến Phong tức giận hừ lạnh một tiếng: “Yên tâm, thủ đoạn của các người lão già này đã vô cùng rõ ràng, ngược lại giọng điệu của các người như vậy, tôi chỉ muốn ném sách vào trong nước. Thuốc chỉ dùng để cứu người, không phải hại người”
Nói mấy câu đã trở thành một ông già cố chấp và nóng nảy, còn có bị người khác quản mà không cam lòng, biểu hiện vô cùng nhuần nhuyễn.
Người bên kia điện thoại không nghi ngờ, nhã nhặn nói: “Ông Tiêu đừng nóng giận, người của chúng tôi đã đến.”
Thời tiết nóng bức, cắt đứt điện thoại, lòng bàn tay Hoắc Kiến Phong đã đổ một lớp mồ hôi.
Anh cất điện thoại, lại vuốt vuốt nếp uốn trên bao đồ yêu quý như là thật sự sợ thư sẽ bị thương tổn.
Không bao lâu, một cô gái mặc váy hoa đội chiếc mũ màu vàng rơm, cầm túi đồ, đứng trước mặt Hoắc Kiến Phong. “Xin hỏi, ông chính là ông Tiêu đúng không?” Cô gái mở miệng, thanh âm giòn ngọt.
Hoắc Kiến Phong nhíu mày, liếc mắt đánh giá cô gái từ trên xuống dưới một lượt.
Vóc dáng không cao, thoạt nhìn có lẽ chỉ bảy tám tuổi, so với Vân Thiên lớn hơn không được bao nhiêu. Một đội con ngươi ngăm đen sáng ngời, lông mi đậm dài, lộ ra trầm ổn và thông minh. Anh học bộ dạng hiền hậu của ông ta, mang theo ý cười thản nhiên: “Tôi họ Tiêu. Bạn nhỏ, cháu là ai?”
“Vậy đúng rồi.”
Cô bé vuốt sợi tóc trên trán, sảng khoái nói: “Cháu tới lấy sách. Ông, phiền ông giao sách cho cháu.”
Nói xong cô bé vươn bàn tay nhỏ bé trắng nõn, lòng bàn tay hướng về phía trước mở ra ở trước mặt Hoắc Kiến Phong.
Hoắc Kiến Phong giật mình: “Cháu? Lấy sách á?”
Chỗ hồ nước công viên, đám người Đới Quốc Kiến phụ trách ẩn núp bảo vệ, xuyên qua màn hình theo dõi nhìn thấy một màn này vẻ mặt cũng là không dám tin. “Cái quỷ gì vậy? Đó là một tổ chức gì, vậy mà lại để một đức bé như vậy đi giao dịch?”
“Xui khiến trẻ vị thành niên phạm tội sao? Cái này cũng quá càn rỡ rồi.”
Cô gái nhỏ đứng thẳng tắp trước mặt Hoắc Kiến Phong, thu tay lại, thản nhiên gật đầu: “Đúng. Ông không cần nghi ngờ, chính là cháu.”