Chương
Bước ra khỏi văn phòng bác sĩ, Tiêu Nhi nhận ra điện thoại di động của mình đã đổ chuông nửa ngày trong túi xách. Cô lấy điện thoại ra, nhìn thấy tên Ngô Đức Cường hiện lên, lập tức trả lời: “Mọi chuyện thể nào rồi?”
Bên kia điện thoại, Ngô Đức Cường suýt chút nữa bật khóc thành tiếng: “Mợ ba, cậu ba bị người ta bắt đi.” Tiêu Nhi nghe xong có cảm giác như sét đánh, cả người cứng đờ đứng tại chỗ: “Sao lại như vậy? Ai là người bắt anh ấy di?”
Ngô Đức Cường cẩn thận nói, anh ta nhanh chóng mô tả quá trình xảy ra trước đó cho Tiêu Nhi nghe: Mợ ba, mọi chuyện là như vậy. Chúng tôi ở đây đã chuẩn bị sẵn sàng, đối phương cũng có chuẩn bị mà đến. Hiện tại Đới Quốc Kiển và những người khác đều đang đuổi theo, cô mau trở lại đi.”
Tay của Tiêu Nhi đang không ngừng run rẩy, nhưng cô biết rằng bản thân mình lúc này tuyệt đối không được hoảng loạn.
Một tay nằm chặt điện thoại, tay còn lại đè xuống ngực nơi trái tim đang không ngừng đập loạn, trầm giọng nói: “Đừng hoảng hốt, phân công mọi người đi tìm. Chú trọng đường thủy nhưng cũng không thể xem nhẹ đường bộ. Bên kia có thể thay đối phương tiện đi lại bất cứ lúc nào, không thể bỏ qua dù là một chi tiết nhỏ.”
Giọng nói dịu dàng nhưng có thể làm cho người khác bình tĩnh lại, trong lòng Ngô Đức Cường cũng dần lắng xuống: “Tôi hiểu rồi, sẽ lập tức đi làm ngay”
Cúp điện thoại, Tiêu Nhi hít sâu một hơi, nhanh chóng đi về phía thang máy.
Nhưng ngay khi cửa thang máy mở ra, Lục Thiên Bảo đã bắt gặp cô ngay tại dâu, tìm được chị thì tốt rồi, bác gái lại nổi điên lên, chị mau đến cứu em đi.”
Lục Thiên Bảo kéo Tiêu Nhi vào trong thang máy, trực tiếp bẩm số đi đến phòng bệnh của Vũ Tuyết Như.
Anh ta cổ tình không nhìn vào sắc mặt của Tiêu Nhi, nhìn vào những con số đang thay đổi trên thang máy, miệng không khỏi cằn nhằn: “Cũng không biết chất độc gì mà có thể lợi hại như vậy, xét nghiệm TM cả đêm cũng không thể xét nghiệm ra. Tình trạng bệnh của bác gái hôm nay tệ hơn hôm qua, tay chân đều bị trói lại. Tiêm hai liều an thần đều không có tác dụng, bác sĩ cũng không dám làm khác nữa, cho nên mới để tôi đến tìm
Một làn sóng bực bội dâng lên từ đáy lòng, nhưng Tiêu Nhi buộc phải kìm nén nó.
Cô là bác sĩ, lúc này nhất định không được bỏ mặc bệnh nhân, huống chi Vũ Tuyết Nhi còn là mẹ của Hoắc Kiến Phong. Cả hai người nhanh chóng lao tới phòng ICU, Vũ Tuyết Như đã rời khỏi giường.
Tóc tại bà ta bù xù, đôi đỏ như máu, như hung thần ác sát đi đi lại lại trong phòng bệnh. Hơn nữa bắt được ai thì sẽ cản người đó, không cần được thì cũng phải xé được quần áo hoặc da thịt trên người xuống mới thôi.
Tất cả các nhân viên y tế đã rút lui bên ngoài sau khi xác nhận hành vi tàn ác của bà ta. Y tá nhỏ bị Vũ Tuyết Như đánh đang đứng ở một góc khóc không ngừng, quần áo bảo hộ của các nhân viên tế khác cũng rách nát, còn bác sĩ Hồ trên mặt có vết máu. Nhìn thấy Tiêu Nhi, mọi người vừa kích động vừa cảm thấy áy náy.
Chủ nhiệm Hồ không khỏi cười khổ nói: “Cô Tiêu, xin lỗi. Chúng tôi đã cho bệnh nhân tiêm hai mũi an thần rồi, nếu như tiêm thêm một lần nữa sợ rằng cũng sẽ không có hiệu quả ngược lại còn có thể ảnh hưởng tới thần kinh của bệnh nhân.
Thật sự không có cách nào khác, vì vậy chúng tôi mới rời khỏi đó.”
“Không sao, tôi hiểu rồi, cứ giao cho tôi.” Tiêu Nhi nhìn bon họ nở một nụ cười trấn an, xoay người thay quần áo bảo hộ. Thấy cô chuẩn bị đi vào sau khi chỉ mặc một chiếc, bác sĩ Hồ nhanh chóng lấy từ trong tủ ra hai chiếc nữa: “Cô Tiêu, lo trước khỏi họa.”
Tiêu Nhi hơi giật mình, cách một tấm kính vẫn có thể nhìn ra sự điên cuồng của Vũ Tuyết Như, sau đó nhìn bộ dạng chật vật của mọi người, mặc cả hai bộ quần áo bảo hộ vào.
Lục Thiên Bảo đứng trước chốt mở cửa, trong lòng không khỏi lo lắng nói: “Chị dâu, chị cẩn thận, nhất định phải bảo vệ bản thân mình. Nếu có chuyện gì thì lui ra ngoài ngay lập tức, tôi sẽ mở cửa cho chi.”
Kể từ khi tận mắt nhìn thấy Tiêu Nhi ngày hôm qua, Lục Thiên Bảo đã hoàn toàn bị cô thuyết phục. Ngoài người phụ nữ này ra, trên thế giới không ai có thể xứng đôi với Hoắc Kiến Phong. “Được.”
Tiêu Nhi miễn cưỡng nở một nụ cười, thừa dịp Vũ Tuyết Như quay lưng về phía cửa, cô liền hướng về phía Lục Thiên Bảo gật đầu, anh ta cũng ngay lập tức mở cứa.
Vũ Tuyết Như nghe thấy có tiếng động phía sau liên quay đầu lại, Tiêu Nhi đã xông vào qua khe cửa, cách bà ta chỉ vài bước.
Cùng lúc đó, Tiêu Nhì lật tay lại, một kim sắc màu bạc thanh mảnh dính ở đầu ngón tay, phát ra ánh sáng lạnh lẽo.