Chương
Bên ngoài phòng bệnh.
Lục Thiên Bảo chào đón Tiêu Nhi: “Chị dâu, câu hỏi tôi vừa hỏi cô, cô vẫn chưa trả lời đầu? Phong đâu? Tại sao hôm nay cậu ấy không đi với cô tới đây?”
Trái tim của Tiêu Nhi đau đớn co thắt một chút, mí mất của cô buông xuống, sửa sang lại quần áo trắng như tuyết bị kéo đến biến dạng, cúi đầu nói: “Bị người ta mang đi. “Cái gì?” Lục Thiên Bảo trừng to mắt, hô lớn, mở miệng truy Đúng lúc đó cửa phòng bệnh đã bị người mở ra, Tổng Phi hỏi theo cô.
Phi sốt ruột, vội vàng xông vào: “Mẹ nuôi? Mẹ nuôi? Không thấy mẹ nuôi tôi đâu cả?”
Thấy Tiêu Nhi, Tống Phi Phi như là nhìn thấy cây cỏ cứu mạng, vội vàng nói: “Cô Tiêu Nhi, mẹ nuôi của tôi thế nào? Bà ấy ở nơi nào? Bà ấy không sao chứ?”
Cô ta theo bản năng muốn kéo tay của Tiêu Nhi, lại bị Lục Thiên Bảo đẩy ra. “Mọc ra một đôi mắt lại không biết tự mình nhìn sao? Mẹ nuôi của cô nằm ở trên giường bệnh đây!”
Tổng Phi Phi không hề đề phòng bị đẩy một cái khiến cả người lảo đảo, vừa vặn lùi đến phía trước cửa ra vào. Cách cửa thủy tinh trong suốt, thấy Vũ Tuyết Như bị trói ở trên giường bệnh, ngọn đèn chiếu lên khuôn mặt tái nhợt của bà ta, giống như là không một tiếng động, nước mắt của Tổng Phi Phi lập tức rơi xuống. “Mẹ nuôi!” Đầu ngón tay của cô ta vuốt vẻ cửa thủy tinh, vẻ mặt đau khổ.
Tiêu Nhi đẩy cánh tay của Lục Thiên Bảo, hạ giọng: “Nhanh đi làm việc được giao đi, rồi lát nữa cùng tôi trở về”
“Được!” Lục Thiên Bảo nói, rồi nhanh chóng đi ra ngoài. Qua ô của thủy tinh, Tiêu Nhi nhìn nhân viên chữa bệnh và chăm sóc trong phòng bệnh, xoay người rời khỏi.
Việc quan trọng nhất bây giờ, trước tiên có phải tìm Hoặc Kiến Phong trở về.
Nhưng Tiêu Nhi vừa bước ra cửa, đã bị Tổng Phi Phi chạy tới chặn đường đi.
Tổng Phi Phi khóc đến đau lòng, ánh mắt tha thiết mà nhìn cô. “Cô Tiêu Nhi, tôi xin cô, tôi xin cô hãy cứu mẹ nuôi tôi! Bà ấy là người thân duy nhất trên đời của tôi, tôi không thể mất bà ấy.”
Bước chân của Tiêu Nhi dừng lại, mở miệng, giọng nói thản nhiên. “Có Tống Phi Phi, tôi đã từng nghe Phong nói qua, cô mới là con gái ruột của bác gái. Với tư cách là bác sĩ, tôi vô cùng hiểu tâm trạng của mọi người. Nhưng dựa vào tình huống hiện tại của bác gái, tôi không có cách nào cho cô một sự bảo đảm chính xác. Tôi chỉ có thể nói, đứng ở lập trường của bác sĩ, tôi sẽ cố gắng hết sức với khả năng của tôi để cứu tinh mạng của mọi người. Hy vọng người nhà hiểu và phối hợp!”
Nói xong, cô đi qua Tổng Phi Phi rời khỏi đó.
Ánh mắt của Tổng Phi Phi từ hy vọng đến thất vọng, cô ta nhìn bóng lưng của Tiêu Nhi, bỗng nhiên kích động giận dữ hét: “Không, không! Cô nhất định phải cứu mẹ của tôi, nhất định! Là các cô làm liên lụy tới bà ấy, là bởi vì các cô, những người tài giỏi kia mới bỏ thuốc độc cho bà ấy. Cô là đầu sỏ gây nên chuyện này, cô nhất định phải cứu sống bà ấy.”
Cô ta nói xong, xông lên, muốn bắt lấy cánh tay của Tiêu
Tiêu Nhi sớm đã có chuẩn bị, cơ thể hơi nghiêng tránh đi,
Nhi. đồng thời một cây châm bạc mảnh mai đã ở trên đầu ngón tay cô. Cô không chút do dự đâm vào một huyệt của Tổng Phi Phi, Tổng Phi Phi chỉ cảm thấy như là bị muỗi chích, mở tay ra liền dừng lại giữa không trung, không có cách nào di chuyển. “Cô, cô đã làm gì tôi?” Cô ta hoảng sợ nhìn Tiêu Nhi, vừa giận vừa sợ.
Tiêu Nhi lạnh lùng nhìn cô ta, hạ giọng “Cô còn muốn nói bậy bạ hoặc động tay động chân với tôi, thì đừng trách tôi không khách khi
Vừa dứt lời, Tiêu Nhi nhỏ châm bạc ra, xoay người rời khỏi. Ánh mắt lạnh lùng như băng đảo qua, khiến cả người Tống Phi Phi cứng đờ.
Đến khi Tiêu Nhi đi vào thang máy, sự căng thẳng của cô ta mới hoàn toàn giảm xuống, nước mặt còn đầm đìa trên mặt, nhưng cô ta lại nở một nụ cười kì dị. Tiêu Nhi, cho dù cô có y thuật siêu đẳng thì sao? Bây giờ cô cũng không thể cứu được ai.