Chương
Hoặc Kiến Phong ngẩn người, nhưng chỉ trong nháy mắt anh đã hiểu ra.
Quả nhiên là gừng càng già càng cay
Hẳn là ông Đức đã sớm đoán được những người này không dễ nói chuyện như vậy, cho nên trong lúc chuẩn bị mọi thứ đã để lại đường lui cho mình.
Hồng Nhung thấy Hoắc Kiến Phong không nói gì còn tưởng rằng anh đang tức giận, vội vàng ném sách sang một bên, lấy điện thoại từ trong túi ra lắc lắc trước mắt anh như dâng lên bầu vật: “Trúng độc này tạm thời cũng không chết được đâu, hay là anh gọi điện về nhà trước, chuyện gì lâu dài chúng ta lại tính sau?”
Bách Hợp phụ họa, nói: “Đúng đấy! Thứ nhất là để bọn họ đỡ phải lo lắng, thứ hai cũng để tránh việc bọn họ đi khắp nơi tìm anh, lãng phí nhân lực vật lực
Hoắc Kiến Phong nhận lấy điện thoại nhưng không gọi ngay, mà nhàn nhạt nhìn bọn họ: “Mục đích các cô tìm cách để tôi quay lại, rốt cuộc là gì?”
“Tất nhiên là giúp anh rồi!” Hồng Nhung ngẩng mặt lên, trong mắt tràn ngập sự ngạo mạn: “Bà chủ biết bây giờ anh đang hai bàn tay trắng, muốn anh quay lại kế thừa gia nghiệp trước, sau đó sẽ giúp anh báo thù, sau đó cho anh lấy.”
Hồng Nhung vẫn còn chưa nói xong thì đã bị Bách Hợp bịt miệng lại. Bách Hợp ngượng nghịu cười xòa nói. “Cho anh lấy được mọi thứ anh muốn!”
Hồng Nhung ý thức được mình đã lỡ lời, chột dạ cụp mắt xuống phụ họa. “Đúng đúng, hề là chuyện tốt cho anh thì bà chủ đều sẽ cố gắng làm cho anh”
Ánh mắt sắc bén của Hoắc Kiến Phong lướt qua khuôn mặt hai người, nói, nói giọng nhàn nhạt “Bắt cóc, giam cầm, không cho tôi tự do chính là cách để đối xử tốt với tôi?”
Sắc mặt của anh rất bình tĩnh, đặc biệt là trong đôi mắt sâu thảm như hố sâu của anh không hề có bất kì vẻ hứng thủ nào, nhưng lại lờ mờ lộ ra một sức lôi cuốn kì lạ, dường như có thể hút người ta vào trong.
Sắc mặt Bách Hợp hơi cứng lại, giật giật khỏe miệng khó khăn nói: “ Xin lỗi! Chúng tôi cũng chỉ là làm việc theo sự phân phó của bà chủ, trước khi anh chưa chấp nhận thành ý này thì quả thật chúng tôi không dám để cho anh tự do, mong anh có thể thông cảm cho chúng tôi.”
Trong lòng Hồng Nhung âm thầm toát mồ hôi, người đàn ông này hỏi chuyện khéo léo quá. Nếu bản thân cô ta không ra tay quá nặng, công hiệu của thuốc đó vẫn còn, e là đợi đến sau khi người đàn ông này hoàn toàn tỉnh lại, não của cô ta và Bách Hợp cộng lại cũng không chịu nổi những câu hỏi vặn của anh.
Cô ta nhìn chăm chăm vào điện thoại ở trong tay anh, ngập ngừng nhắc nhở: “Hay là anh cứ gọi điện thoại trước đi? Anh xem trời sắp tối rồi, cô Tiêu Nhi và mọi người hẳn đã rất lo lắng cho anh rồi!”
Nhắc đến Tiêu Nhi, sắc mặt Hoắc Kiến Phong bằng thoảng trở nên dịu dàng hơn một chút.
Anh nhìn sắc trời bên ngoài cửa sổ, cầm lấy điện thoại bước chầm chậm đến bên cửa sổ, nhập số điện thoại của Tiêu Nhi.
Đầu dây bên kia nhanh chóng truyền đến thanh âm lễ phép của phụ nữ. “A lô!”
Rõ ràng là chỉ mới không gặp nhau mấy tiếng nhưng Hoặc Kiến Phong lại có cảm giác giống như bọn họ đã cách xa cả mấy thế kỷ: “Là anh đây ở bệnh viện.
Tiêu Nhi đang đẩy cửa văn phòng bác sĩ, nghe thế thì tay cô cứng đờ “Anh Phong?”
Cô cúi đầu xác nhận lại lần nữa, đó là một dãy số lạ, nhưng giọng nói này thì không thể sai được.
Tiêu Nhi vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, giọng nói mang theo chút run rẩy”
“Bây giờ anh đang ở đâu? Anh không sao chứ?
Cảm nhận được sự ấm áp và quan tâm của cô xuyên qua màng nhĩ, lan truyền đến khắp cơ thể khỏe miệng Hoắc Kiến Phong bất giác cong lên, anh buông giọng nhẹ nhàng: “Anh không sao, bây giờ anh đang rất an toàn, em nói với mọi người không cần lo lắng cho anh nhé.” Tiêu Nhi lùi lại dựa vào tường, đè nén nhịp đập điên loạn của trái tim lại: “Vậy thì tốt rồi, khi nào anh trở về?”
Hoặc Kiến Phong hơi ngập ngừng: “Bây giờ vẫn chưa xác định được, nhưng anh sẽ tranh thủ quay về sớm nhất có thể.
Trái tim Tiêu Nhi vừa bình tĩnh lại lo lắng trở lại: “Nghĩa là sao? Bây giờ anh… Đang không tiện nói chuyện phải không? Hay là có người uy hiếp anh gọi cuộc điện thoại này cho em?”
“Không có, anh thật sự không sao” Hoắc Kiến Phong nghiêm túc nhấn mạnh, nói: “Chỉ là mọi chuyện đang vượt quá sức tưởng tượng của anh thôi, anh cần một chút thời gian để tìm hiểu rõ toàn bộ sự việc trước. Nhưng em không cần phải lo lắng, không phải là tin xấu đầu.” Lời nói của anh nhẹ nhàng, hơi thở tự nhiên, quả thực là dáng vẻ không bị uy hiếp, không hề căng thẳng hay ám chỉ điều gì cả.
Tiêu Nhi thả lỏng tâm trạng, nhưng hai đầu mày vẫn nhíu lại thật chặt: “Anh chắc chắn chử, thật sự hoàn toàn không cần bọn em can thiệp à?”
“Ừm. Yên tâm đi, anh không sao. Mặc dù đang quay lưng lại, nhưng Hoắc Kiến Phong vẫn có thể cảm nhận được ánh mặt của Hồng Nhung và Bách Hợp liên tục nhìn vào anh: “Hiện tại anh cũng không rõ tình hình cụ thể, đợi sau khi hiểu rõ rồi anh sẽ liên lạc lại với em. Em quản lý nhà cửa cho tốt, không cần lo cho anh.