Chương
Lucy lập tức nghe lời mờ mắt ra, cho đến khi nhìn thấy hết mọi thứ trước mắt, cô ấy không khỏi ngắn người ra.
Trước mặt cô ấy là một vườn hoa rộng lớn vô cùng mỹ lệ. Nhiều loại hoa cỏ quý hiếm đang đua nhau nở rộ, trong không khí tràn ngập mùi hương hoa ngào ngạt. Mỗi người chỉ cần hít sâu một hơi là tâm trí đã thanh thản hơn nhiều.
Con đường nhỏ đi xuyên qua vườn hoa được lát đá xanh, cắt nhỏ vườn hoa ra thành nhiều khu vực với thiết kế khác nhau.
Lần này, không cần Vân Thiên phải mở miệng nói gì, Lucy đã nhanh chóng quét rada một lượt, tạo thành địa đồ, chiếu ra cho Vân Thiên xem: “Anh trai, đây rõ rằng là một cái mê cung cỡ nhỏ mà. Anh nhìn xem, chúng ta vẫn tiếp tục đi theo cảm tính như vừa nãy Sao?”
Ngón tay trắng nõn của Vân Thiên chạm nhẹ vài cái lên địa đổ, đôi lông mày nhỏ nhắn hơi nhíu lại “không cần thiết. Con đường mà chúng ta vừa đi quaem cũng đã ghi nhớ và vẽ lại xong rồi hả? Em cảm thấy hai tấm địa đổ này có khớp với nhau không?”
Lucy mô phỏng lại hai bàn địa đổ xong thì lắc đầu: “không trùng khớp, và lại giữa hai cái cũng không có chỗ nào giống nhau.
Vân Thiên xoa xoa cằm, trầm tư một lát: “Vừa nãy trên đường đi, những bụi cây kia được bố trí theo kiểu ngũ hành bát quái, đặt vào những chỗ là điểm mù của mắt. Chúng ta chỉ cần nhắm hai mắt lại là có thể từ từ vượt qua. Nhưng mà bây giờ, mê cung trước mắt này không có bất kì chướng ngại vật nào, giống như là liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu hết tất cả. Nhất định chỗ này có ẩn giấu một cái gì đó khác.”
“Vậy chúng ta phải làm sao đây?” Lucy lo lắng đến mức gãi đầu gãi tại: “Nếu không thì em sẽ đi vào xem thử xem sao, còn anh ở ngoài này xem xét nhé? Xem có quy luật gì để theo không!”
Vân Thiên nghĩ nghĩ rồi nói: “Cũng đúng, phải thực hành rồi thì mới biết được chính xác. Vậy chúng ta cứ đi thăm dò trước đã
“Vâng!”
Lucy giữ vững tinh thần, nhanh nhẹn bước lên con đường nhỏ lát đá xanh.
Vân Thiên và cô ấy đi vào một ngã rẽ, chọn vòngqua bụi hoa rồi tới một con đường khác.
Bọn họ đi dọc theo con đường, vừa đi vừa quan
sát, chỉ chưa đầy máy phút, cả hai đã quay lại chỗ cũ Lucy và Vân Thiên liếc nhìn nhau, cùng nở nụ
cười: “Anh trai, xem ra lần này chúng ta có trò vui để
chơi rồi.”
Vân Thiên vẫn kiêu căng nhìn sang bốn phía, nhưng cũng có chút hứng thủ nói: “Không biết là có dinh tới ông bố già không, nhưng mà dù sao thi lần này chúng ta tới cũng không uổng công.”
Ánh mắt Lucy lấp lóe: “Anh trai, đây là lần thứ hai anh gọi bố là bố đấy. Xem ra mối quan hệ của hai người có thể thay đổi được
Vân Thiên nhíu mày: “Cái gì mà thay đổi? Trước kia cũng có khác gì đâu mà phải thay đổi hử? Không khác gì cả, hiểu chưa?”
Lucy sửng sốt, trong đầu đột nhiên nhảy ra một câu thành ngữ tục ngữ, chẳng lẽ đây chính là ví dụ điển hình cho trường hợp vịt chết còn cứng mỏ?
Chỉ có điều, câu đó cô ấy cũng không dám nói ra trước mặt Vân Thiên, chỉ ngượng ngùng nói: “Hiều ạ. Vậy thì chúng ta làm gì bây giờ? Đi tiếp sao?”
“ĐI, cùng điLần này Vân Thiên quyết định, bọn họ cùng nhau đi con đường mà cậu bé đã chọn. Chỉ là khi đi ngang đoạn rẽ thứ ba thì cậu chọn một con đường khác với con duong lan truoc di.
Lần này dường như đoạn đường dài ra hơn một chút.
Lucy bực bội ngán ngẩm, vừa đi vừa tiện tay vặt mấy bông hoa bên cạnh: “Anh trai, chỗ này nhiều loại hoa quả, cũng nhiều màu sắc nữa. Mà nhìn chúng cũng có vẻ không giống nhau lắm. Anh nói xem có phải chúng được gây giống trong nhà kinh rồi bé ra trồng không?”
Vân Thiên nghe vậy thì dừng chân lại nói: “Anh nhớ là trong bộ não siêu vi tính của em, lúc được đưa tư liệu vào cũng có một chương trình thiết kế riêng biệt dành cho thực vật đúng không?”
Lucy gật đầu, tiện tay bật máy tính lên, chương trình về thực vật lập tức nhảy ra: “Anh trai, chính là chương trình này.”
Vân Thiên nhìn thoáng qua, gật đầu: “Tốt lắm, bây giờ em bắt đầu phân loại những loài hoa này ra.”
Lucy trừng to mắt, khó tin hỏi lại: “Toàn bộ a?”
“Sao thế? Em cảm thấy mình không làm được đền
Vẫn Thiên như những nhíu mày,“Được, đương nhiên là được!” Lucy lập tức cứng đầu lên, bắt đầu nhận diện các loài hoa.
Mặc dù vừa mới phải đi qua một cái mê cung ngủ hành bát quái khiến cô ấy hơi choảng vắng. Nhưng làm em gái kiêm trợ lý siêu cấp của anh trai, người như có ay tuyệt đối sẽ không nhận thua.
Vân Thiên bình tĩnh lùi lại một bước, để lại khoảng trồng cho cô ấy bắt đầu quét rada nhận diện.
Trên tòa tháp cao nhất của tòa thành, bà cụ bảo Phương Thảo di chuyển cái ghế tới cạnh mình. Bà cụ nghiêm trang ngồi bên trên, dùng kính viễn vọng cần thận theo dõi từng hành động của Vân Thiên.
Trên mặt bà là nụ cười tươi tắn, cùng với vẻ hòa ái và thưởng thức: “Thằng nhóc thổi này cũng có chút bản lĩnh. Chỉ mới ít thời gian như vậy mà đã vượt qua được cửa ải thứ nhất rồi, mà xem ra cửa ải thứ hai này cũng không làm khó được nó.
Phương Thảo cúp điện thoại trong tay, nhỏ giọng nói: “Bà chủ, người phụ trách giám sát phòng ở của thiếu chủ nói, vừa nãy thiếu chủ đang quan sát địa hình trong thành của chúng ta. Lúc nãy thiếu chủ đã đi ra khỏi phòng rồi, bắt đầu đi men theo vườn hoa để ra ngoài
“Hả?” Bà cụ bỏ ống nhòm xuống, nghiêng đầunhìn về phía Phương Thảo.